Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 354: Lam Vũ Tụ (1)

Chương 354: Lam Vũ Tụ (1)
Tô Trần luôn luôn kiềm chế, nếu không phải đối phó với những yêu vật bên trong hoang dã thì bình thường cực ít khi dùng sát chiêu. Ngay cả khi sử dụng Cửu Tiêu đao thế, Tô Trần cũng thường tận khả năng tránh đi những chỗ yếu hại. Có điều Tang Mặc Uyên này lại hành sự tàn nhẫn, vừa nãy còn nói muốn Tô Trần truyền cho bọn họ Linh Xà Triền Thân Công. Chuẩn bị phía sau lại là những chiêu thức vô cùng ngoan độc. Đã vậy, Tô Trần cũng không lưu thủ nữa. Đối thủ không lưu sơ hở, khi đối mặt với nguy cơ sinh tử của bản thân, cũng sẽ không còn bất kỳ băn khoăn nào. Đồng thời sự thật cũng như Tô Trần đã dự đoán. Tang Mặc Uyên trước mắt này, thân mang chí bảo. Bản thân coi như không nương tay, uy thế đao pháp bàng bạc cũng bị nội giáp hoặc những bảo vật khác trên người hắn thu nạp.
Khoảng cách biên giới chiến trường Minh Ảnh, hẳn chỉ còn hơn hai mươi dặm. Bên ngoài chiến trường vẫn luôn có cường giả Hóa Cảnh đóng quân, phòng ngừa yêu quái xâm nhập Tấn quốc. Tô Trần hiện tại cũng gửi hy vọng vào những cường giả Hóa Cảnh này. Thậm chí chỉ cần họ ngăn cản Tang Mặc Uyên thoáng một chút thôi là được. Trong chiến trường Minh Ảnh, bọn họ ra tay với mình, xung quanh vẫn chưa có ai chứng kiến. Nhưng trước mặt cường giả Hóa Cảnh, ít nhất bọn chúng không dám làm loạn. Bọn chúng có lẽ sẽ vu oan cho mình cướp đoạt vật phẩm của chúng, nhưng ít ra mình có thể bảo toàn được tính mạng.
Phía sau Tang Mặc Uyên và hộ vệ của hắn đang chạy tới, cũng đã tự nâng cảnh giới lên cao. Hai người đều dùng công pháp tăng cảnh giới trong thời gian ngắn. Tuy rằng hai người vốn là võ giả ngũ phẩm, nhưng do khi tiến vào chiến trường Minh Ảnh tu vi bị áp chế. Muốn khôi phục, ít nhất phải ổn định tu hành mười ngày trở lên. Dù sao, việc đè xuống cảnh giới để lừa qua yêu vật, sao có thể dễ dàng như vậy. Trước kia Thu Nhược Sương dùng công pháp tương tự, cũng phải khôi phục mười ngày, huống chi là những người này. Vì chặn đứng Tô Trần, họ cũng không ngại gánh chịu phản phệ, đưa thực lực bản thân lần nữa trở lại ngũ phẩm. Thực lực tăng lên, tốc độ thân hình của hai người cũng nhanh hơn. Hai người vốn có thực lực ngũ phẩm, thực lực thể phách đã là cảnh giới ngũ phẩm. Cho nên, phản phệ phải chịu có thể so với Tô Trần là nhỏ hơn rất nhiều. So với võ giả ngũ phẩm Đại Chu, tốc độ của hai người chí ít cũng nhanh hơn ba thành. Khoảng cách thực lực võ đạo giữa hai nước, quả thực quá rõ ràng.
Tô Trần giờ phút này không còn dám dùng Doanh Nguyệt Thần Quyết để nâng cao thực lực bản thân nữa. Vốn đã hao phí tinh lực, thể lực sau một đoạn đường dài chạy nhanh, lại cưỡng ép nâng cao cảnh giới. Những phản phệ kia có thể khiến mình nửa đường mất sức, đồng thời, mình cũng cần phải giữ lại chút lực lượng. Khoảng cách biên giới chiến trường Minh Ảnh đã rất gần, Tô Trần bắt đầu tìm kiếm cường giả Hóa Cảnh đang đóng giữ. Quay đầu nhìn về phía xa, hai bóng người vậy mà đã đuổi theo. Tô Trần hiểu rõ, mình đã gây ra rắc rối không nhỏ.
Tầm mắt hướng bên ngoài chiến trường Minh Ảnh, Tô Trần đã thấy một cường giả đang đóng quân tại một sườn núi. Vị cường giả kia cũng thấy Tô Trần. Thấy Tô Trần hốt hoảng, bận bịu chạy trốn như vậy, lông mày hơi nhíu lại. Vừa hạ người xuống cạnh ông ta, Tô Trần thở dốc mấy hơi. "Xin tiền bối tương trợ, vãn bối khi tham gia chiến trường Minh Ảnh, gặp phải ác phỉ, chúng muốn giết người đoạt bảo!" Cường giả trước mắt là một nam tử trung niên, nhìn lại có vài phần chính trực.
"Có chuyện này sao?" Nam tử trung niên cau mày nhìn về phía xa, không lập tức tin lời của Tô Trần. Ánh mắt của ông nhìn về phía hai người ở đằng xa, Tang Mặc Uyên cùng hộ vệ của hắn đang ngày càng đến gần. Tô Trần không muốn đôi co với chúng, mượn cường giả trung niên này hỏi thăm bọn chúng, còn bản thân mình thì phải cách xa ra một chút mới được. Tang Mặc Uyên ở đằng xa thấy Tô Trần muốn đi, lập tức lớn tiếng hét lên: "Tam Lâm thúc! Người này đả thương ta, giữ hắn lại!"
Nghe vậy, cường giả Hóa Cảnh này lập tức ra chiêu tấn công về phía Tô Trần. Tay phải vung chưởng đánh tới. Tô Trần đã nhanh chân rời đi, một chưởng này không trúng Tô Trần, nhưng dư uy của nó vẫn lan đến. Máu tươi từ khóe miệng trào ra, làm áo bào trên người tràn đầy vết máu. May là bản thân mình không hoàn toàn gửi hy vọng vào cường giả Hóa Cảnh này. Hóa ra người mình tùy tiện cầu viện là người quen của Tang Mặc Uyên. Mà còn không nói không rằng, nghe theo yêu cầu của hắn liền ra tay với mình. Trên người mình cũng mặc nội giáp tuyệt phẩm Thu Nhược Sương tặng. Một chưởng dư uy kia, cũng đã bị nó cản hơn phân nửa. Có khi nội giáp cũng đã bị hư hại.
Tô Trần không có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ mình chỉ còn cách trốn. Không chỉ phải tránh né Tang Mặc Uyên và hộ vệ của hắn, bây giờ còn thêm cả một cường giả Hóa Cảnh. Giờ phút này, mình đã không có chút dư lực nào có thể giữ lại. Lại vận chuyển Doanh Nguyệt Thần Quyết, ngạnh sinh sinh nâng thực lực từ lục phẩm viên mãn lên ngũ phẩm. Phản phệ lập tức đánh tới, yết hầu chỗ phát ngọt, máu tươi lại lần nữa xông ra. Còn chưa hết, hai mắt bắt đầu sung huyết. Trước mắt mình, dường như đều bị dán lên một tầng sương máu. Hai tay hai chân như cũng đang bị sung huyết. Cưỡng ép nâng cao thực lực phản phệ, còn kinh khủng hơn tưởng tượng của mình. Lấy một viên hồi lực đan bỏ vào miệng, đây là ngọc thạch đan dược do Tô Trần tự luyện. Dược tính của nó thuần túy gấp mấy lần, hiệu quả khôi phục cũng sẽ tốt hơn nhiều. Tình trạng cơ thể của mình bây giờ không tốt, đan dược bình thường đã không thích hợp dùng.
Sau lưng truy binh có cả cường giả Hóa Cảnh, Tô Trần còn cơ hội nào mà giấu át chủ bài. Trừ những thứ này ra, cả Hỗn Độn độc công cũng dùng tới. Nơi mình đi qua đều lưu lại một vòng sương độc. Được gọi là Tam Lâm thúc, cường giả Hóa Cảnh cũng nhanh chóng phân biệt được những thứ trong sương mù kia có độc. "Có độc, đi đường vòng. Các ngươi gọi người đến, ta đuổi theo." Một câu nhắc nhở, Tang Mặc Uyên cùng hộ vệ đi sau lưng đều đã kịp phản ứng. Tang Mặc Uyên lúc này mới châm một điếu thuốc lửa lên trời.
La Tam Lâm muốn đóng quân ở biên giới, không thể rời đi quá lâu. Tô Trần một đường đi về phía nam, những nơi này không có vật che chắn, bản thân mình căn bản không thể thoát khỏi sự truy bắt của cường giả Hóa Cảnh. Nhưng vì lưu lại những lớp sương độc phía sau, La Tam Lâm cũng không muốn đến gần, làm lãng phí không ít thời gian của hắn. Trong lúc bất giác, Tô Trần đã đến cửa thành phía bắc Trường Thọ thành. Không chần chừ quá nhiều, Tô Trần vẫn đi thẳng vào trong. Trong thành thị có kiến trúc che chắn, có lẽ là khả năng sống sót cuối cùng của mình. Nhưng hiện tại trạng thái của Tô Trần rất tồi tệ, trên người đầy máu. Đi đến đâu máu nhỏ đến đấy. Mà cái dạng này, cũng rất dễ nhận thấy, bách tính Trường Thọ thành đều nhìn mình chằm chằm. Đi một đoạn trong thành, Tô Trần tìm kiếm những vị trí có thể giúp mình che giấu. Nhưng những cửa hàng mà Tô Trần để mắt tới, đều lần lượt đóng cửa. Đúng lúc này, một đôi tay kéo Tô Trần đi về phía đông của Trường Thọ thành. "Lang quân đi theo ta." Người nói là Lam Vũ Tụ, nữ tử phong trần đã lừa mình đi cứu người.
Tô Trần rất muốn nói là bây giờ dính vào mình, cái mạng này rất có thể không gánh nổi. Chỉ là muốn mở miệng nói, máu tươi trong miệng vẫn tuôn ra không ngừng, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ. Lam Vũ Tụ dẫn Tô Trần đến Thanh Tuyết Lâu. Người ở Thanh Tuyết Lâu thấy cô nàng mang Tô Trần trở về, ai nấy đều giật mình. Nhưng nhìn con đao trong tay Tô Trần, cái bà chủ vốn luôn hung hăng, cũng không dám nói gì thêm. Tô Trần đã bị thương, nhưng tàn sát sạch sẽ bọn chúng vẫn không có vấn đề gì. Lam Vũ Tụ trước kia nói không phải là nói bậy, bên trong Thanh Tuyết Lâu này, quả thực có rất nhiều đường thông trốn chạy. Đây đều là những đường dành cho khách nhân trốn đi trong tình huống khẩn cấp. Ở đây cũng không phải không có kẻ bắt gian. Lam Vũ Tụ dẫn Tô Trần đi về hậu viện, trên đường còn lấy ra một tấm vải, lau những vết máu trên người Tô Trần. Tô Trần chọn một đường đi ra. Nếu trên người vẫn cứ rỉ máu, vậy thì sẽ rất dễ bị phát hiện. Mà loại vết máu này, lau cũng không sạch bóng hoàn toàn. Để cho kẻ thù thấy được, lập tức sẽ lại bị đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận