Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 550: Minh Dao Dao chấn kinh

Chương 550: Minh Dao Dao chấn kinh
Giờ phút này, tại lầu rượu một tầng ở phía đông thành.
Minh trưởng lão đã dẫn Minh Dao Dao đến ngồi ở chỗ này.
Điều bọn họ muốn làm bây giờ là chờ Tô Trần xuất hiện tại đây để gặp mặt.
Minh trưởng lão mang theo rất nhiều lời muốn nhắn nhủ và đề nghị của cung chủ nhà mình.
Từ sau ngày triển lãm đan dược, Chu Minh Cung đã rất muốn được giao lưu, trò chuyện cùng Tô Trần.
Muốn xem xem có thể hòa hoãn mối quan hệ, liệu có khả năng lại giao hảo với nhau lần nữa hay không.
Thực ra, Tô Trần đã sớm nhìn thấy hai người bọn họ.
Chỉ là để đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn phải quan sát tình hình xung quanh trước đã.
Mấy ngày nay, Thu Khê Vũ luôn đi theo Tô Trần.
Việc Tô Trần muốn gặp Nhị trưởng lão của Chu Minh Cung, nàng cũng đã biết từ lâu.
Tất nhiên, sự hiểu biết của Thu Khê Vũ không tường tận đến vậy.
Nàng chỉ biết Tô Trần ở đây chờ người của một thế lực đến bàn chuyện, chứ không biết đó là thế lực nào.
Nhưng khi đi theo Tô Trần và thoáng thấy Minh Dao Dao, sắc mặt Thu Khê Vũ hơi trầm xuống.
Nàng không biết vì sao Minh Dao Dao lại đến đây, cũng không rõ nàng muốn nói gì với Tô Trần.
Nhưng trang phục của Minh Dao Dao khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, như thể đang khiêu khích.
"Thu sư muội, ta sẽ bàn chút chuyện với họ trong khoảng nửa canh giờ, xong xuôi thì chúng ta có thể xuất phát."
Tô Trần nói với Thu Khê Vũ một tiếng, bảo nàng cứ đợi một chút.
Nếu người đến chỉ có Minh trưởng lão thì Thu Khê Vũ đã không tò mò như vậy, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi và kiên nhẫn chờ đợi là được.
Nhưng khi thấy Minh Dao Dao, nàng lại không nhịn được muốn đến nghe ngóng.
"Vị mỹ nhân tiên tử kia đến đây, có phải đến tìm Tô sư huynh tính sổ không?"
Thu Khê Vũ dùng giọng điệu trêu chọc nói, tạo một lời dẫn cho câu chuyện mình muốn nói tiếp.
"Tính sổ gì chứ... Ta với nàng ấy tổng cộng còn chưa nói được mấy câu."
"Vậy ta có thể đứng bên cạnh nghe mấy câu được không?"
Thu Khê Vũ vẫn tiếp tục dùng giọng điệu trêu chọc, cứ như là đang hỏi một cách tùy tiện.
Thấy Thu Khê Vũ chủ động hỏi vậy, Tô Trần nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Vốn dĩ, giữa Tô Trần và Chu Minh Cung cũng không có gì quá quan trọng để bàn.
Thu Khê Vũ là người nhà họ Thu, lại có quan hệ với Thu Nhược Sương nên Tô Trần cũng coi nàng như người nhà.
Nàng muốn nghe thì cứ nghe thôi.
Rất nhanh, Tô Trần đi vào trước, ngồi đối diện với Minh trưởng lão và Minh Dao Dao.
Còn Thu Khê Vũ chậm rãi bước vào tửu lâu sau, tìm một vị trí rồi ngồi xuống phía sau Tô Trần một bàn.
"Tô trưởng lão..."
Thái độ của Minh trưởng lão khá tốt khi thấy Tô Trần đến.
Đối diện Tô Trần, ông tỏ vẻ áy náy, không còn vẻ bề trên như lúc ở Hạ Vực thành, khi nói chuyện vẫn còn chút cảm giác của kẻ ở vị trí cao.
"Minh trưởng lão vất vả đường xa tới đây, chắc là cũng mất không ít thời gian."
Tô Trần đáp lời khiến Minh Dao Dao bên cạnh cảm thấy không thoải mái.
Kiểu câu "nào đó nào đó vất vả" thế này, bình thường là lời của người ngang hàng hoặc cấp trên nói với cấp dưới.
Trong mắt Minh Dao Dao, Tô Trần đáng lẽ phải thấp hơn một bậc so với ông nội cô.
Mặc dù danh dự trưởng lão cũng là trưởng lão, nhưng lại không có thực quyền, địa vị của hắn kém xa những trưởng lão thật sự.
Cách nói chuyện như vậy, đáng lẽ không nên xuất phát từ Tô Trần mà hướng đến ông của cô.
Ngồi ở phía sau, Thu Khê Vũ hơi ngạc nhiên.
Minh trưởng lão gọi Tô Trần là trưởng lão.
Cách xưng hô này khiến Thu Khê Vũ không ngờ tới.
Tuy nhiên, nàng không nói gì mà tiếp tục lắng nghe, chờ Minh trưởng lão nói tiếp.
"Lời Tô trưởng lão nói trước đây, cung chủ nghe xong cảm thấy trong lòng không vui chút nào. Hôm nay đến đây cũng là muốn cho ta đến tạ lỗi thay. Đôi khi, thực ra là do người bên dưới chúng ta không làm đến nơi đến chốn, là do chúng ta không làm theo lời của cung chủ, xin Tô trưởng lão đừng trách cung chủ."
Tô Trần nghe xong gật nhẹ đầu.
"Diêu cung chủ làm người như thế nào, ta cũng hiểu rõ. Ông ấy có nỗi khó xử của mình nên ta có thể lý giải mọi chuyện ông ấy làm."
Lời của Minh trưởng lão là muốn rút ngắn khoảng cách, cố gắng kéo gần mối quan hệ giữa Tô Trần và Chu Minh Cung.
Nhưng chỉ một câu nói của Tô Trần đã kéo quan hệ xa lại.
Nói gì mà hiểu nỗi khó xử của Diêu cung chủ, hiểu cách hành xử của ông ấy.
Tô Trần chỉ nói là hiểu, chỉ nói là mình biết chứ không nói thêm, không đề cập đến vế sau, hoàn toàn không nhắc đến việc gì khác.
Việc quay về với nhau, giao hảo lại từ đầu, những điều này hắn đều không nhắc tới.
Thậm chí còn chặn lời của Minh trưởng lão, không để Minh trưởng lão có cơ hội nói ra những lời đó.
Là Nhị trưởng lão của Chu Minh Cung, làm sao ông không nghe ra dụng ý trong lời của Tô Trần.
Nhưng hôm nay, có vài lời ông nhất định phải nói ra, ít nhất là phải thử một lần.
"Tô trưởng lão, giữa chúng ta cũng coi như có duyên. Trước đây trong cung quả thực không lường trước được một vài tình huống nên mới đưa ra những lựa chọn không thích hợp. Bây giờ, chỉ mong có thể giao hảo với nhau. Nếu ngài có nhu cầu hay ý kiến gì, Tô trưởng lão cứ trực tiếp nói. Ta về báo cáo lại với cung chủ, sẽ nhanh chóng có câu trả lời cho ngài."
Minh trưởng lão xem như là không hề khách sáo nữa.
Ông chẳng quan tâm gì hết, cũng chẳng còn để ý đến sĩ diện hay những lời nói có thể làm bản thân mất mặt nữa.
Có vài lời nói ra thì quả thực rất xấu hổ, khiến bản thân mất thể diện.
Nhưng Minh trưởng lão vẫn nói thẳng.
Nhưng đối với Chu Minh Cung, Tô Trần đã hoàn toàn mất hết niềm tin.
Hắn đã tha thứ cho Chu Minh Cung rất nhiều lần.
Nhưng khi họ gây tổn hại đến lợi ích của hắn, hắn đã nhượng bộ rất nhiều lần.
Nhưng sự thỏa hiệp của hắn lại đổi lấy những sự uy hiếp cao hơn.
Tô Trần không còn muốn hợp tác với một đối tượng như vậy nữa, hắn chỉ có thể tôn trọng chứ không thể gần gũi.
Điều duy nhất còn khá tốt là phía Chu Minh Cung không bán đứng hắn.
Việc họ làm nhiều nhất cũng chỉ là đứng ngoài quan sát.
Nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến Tô Trần thất vọng.
Những lợi ích mà hắn đã cho Chu Minh Cung, đáng ra có thể giúp họ bảo vệ hắn.
Vậy mà trong ngày triển lãm đan dược, Chu Minh Cung còn tổ chức người đến chứng nhận hắn làm giả.
Muốn hắn phải chịu tiếng xấu này, phải nhẫn nhịn, chấp nhận tất cả.
Kể từ đó, Tô Trần đã quyết định sẽ không giao hảo lại với Chu Minh Cung nữa.
"Nhị trưởng lão, chuyện gì qua rồi thì cứ để nó qua đi. Chúng ta nên hướng về phía trước, cứ mãi câu nệ chuyện cũ, chỉ tự mình vây khốn mình, cả ngày lo lắng. Chuyện này, sau này chúng ta không nên nhắc đến nữa."
Lời Tô Trần nói tuy uyển chuyển nhưng ý từ chối thì rất rõ ràng.
Nhị trưởng lão thấy vậy cũng không quá bất ngờ.
Nói vài lời hay ý đẹp mà có thể khuyên Tô Trần quay lại, làm sao dễ dàng như vậy.
Nếu thật như thế, ông lại cảm thấy kỳ quái.
Nghe Tô Trần từ chối, Nhị trưởng lão bắt đầu nói ra những điều kiện mà ông đã chuẩn bị.
"Tô trưởng lão, ta biết trong lòng ngài còn khúc mắc. Tại đây, ta xin hứa với ngài một vài điều kiện. Về sau, tông môn sẽ cho ngài một phần thực quyền, cho phép ngài khai phủ ở Chu Minh Cung. Với việc sử dụng tài nguyên, ngài cũng có quyền tự chủ, muốn làm gì cũng có thể tự mình quyết định."
Điều kiện này nghe thì quả thực rất tốt.
Cái gọi là "khai phủ" ở đây chính là Chu Minh Cung mở phủ đệ cho Tô Trần.
Ý nghĩa của việc này không chỉ là có được một tòa viện, mà là sau khi khai phủ, Tô Trần có thể tự chiêu mộ, bồi dưỡng nhân tài, như có thêm một thế lực nhỏ trong tông môn.
Việc cho phép khai phủ nghĩa là sự cống hiến thật sự là rất lớn, là một sự ưu ái mà toàn bộ Chu Minh Cung đều muốn có.
Xem ra đây quả thực là một điều kiện vô cùng ưu đãi.
Nhưng Tô Trần lại không có hứng thú với những điều kiện này.
Nghe có vẻ rất tốt nhưng thực tế khi đến Chu Minh Cung sẽ ra sao, không ai nói chắc được.
Trước đó, Chu Minh Cung đã có thái độ như thế thì làm sao Tô Trần tin tưởng được cách làm của họ.
"Xin Nhị trưởng lão đừng nên cố chấp nữa. Chu Minh Cung và con đường mà ta muốn đi quả thực không phải là một. . ."
Thấy Tô Trần sắp từ chối, Nhị trưởng lão vội chen vào.
"Tô trưởng lão, ngài đừng vội từ chối, lời của ta vẫn chưa nói hết. Trước khi đến đây, cung chủ còn nhắc đến một chuyện. Cháu gái ta cũng đến tuổi gả chồng rồi. Tuổi tác cũng xấp xỉ với Tô trưởng lão. Hai người trước đây tại Huyền Anh đại hội cũng đã sớm biết nhau rồi. Đứa bé này, mấy năm nay cũng hay nhắc đến Tô trưởng lão. Cung chủ nghĩ đến chuyện có thể giúp chúng ta tiến thêm một bước. Quan hệ của hai bên sẽ càng chặt chẽ hơn, từ nay về sau chúng ta là người một nhà. Không còn những hoài nghi trước kia, lợi ích chung, cùng nhau gánh vác rủi ro."
Nhị trưởng lão còn chưa nói hết lời, Thu Khê Vũ ngồi ở bàn bên đã có chút không kiềm chế được.
Nàng gần như sắp đứng lên để nói chuyện.
Từ cuộc trò chuyện vừa nãy, Thu Khê Vũ đã biết được thân phận của họ: người của Chu Minh Cung.
Thu Khê Vũ không rõ vì sao Chu Minh Cung lại dính líu đến Tô Trần, nhưng việc Chu Minh Cung muốn gả hậu bối của họ cho Tô Trần thì nhất định là không thể.
Trong lòng Thu Khê Vũ chợt có chút bất an.
Nàng vừa mới quan sát kỹ tướng mạo của Minh Dao Dao, nhan sắc này đặt ở Tấn quốc chắc chắn sẽ được mọi người xưng tụng là tiên tử.
Về tính cách thì Minh Dao Dao thuộc tuýp phụ nữ có vẻ dịu dàng, chứ không hẳn là có tính cách dịu dàng.
Vẻ ngoài này rất dễ thu hút sự chú ý và thiên vị của đàn ông.
Nhưng Thu Khê Vũ lại có cảm giác rằng Tô Trần sẽ từ chối.
Dù sao, nàng đang ở ngay gần đó nghe, Tô Trần hẳn là sẽ không đồng ý đâu... Trong khi Thu Khê Vũ chờ đợi, Tô Trần gần như không do dự, liền đưa ra câu trả lời của mình. "Nhị trưởng lão, lời của ngài khiến ta có chút bất ngờ, thực sự chưa từng nghĩ tới những chuyện này..." "Chưa nghĩ tới thì bây giờ nghĩ thử xem sao, người trẻ tuổi, hà tất phải cổ hủ gò bó như vậy." Minh trưởng lão nở nụ cười trên mặt, khuyên Tô Trần. Tô Trần thấy hắn vẫn kiên trì, cũng không nói những lời không rõ ràng nữa. "Nhị trưởng lão, trong lòng ta sớm đã có người khác ta yêu mến. Cảm tạ Chu Minh Cung đã coi trọng, nhưng chuyện này quả thực không ổn, thật sự khó có thể tuân theo ý muốn của mọi người. Hôm nay, nên nói cũng đã nói rõ với Nhị trưởng lão rồi. Ta hiểu Chu Minh Cung đã từng gặp những khó khăn đó. Cũng mong Chu Minh Cung mọi người, hiểu cho nỗi khó xử của ta." Nói xong những lời này, Tô Trần liền chuẩn bị rời đi, không có ý định nói thêm gì nữa. Mà thấy Tô Trần định đi, Minh Dao Dao, người trước đó vẫn luôn im lặng, không nhịn được mở miệng. Theo nàng nghĩ, mình đã nhẫn nhịn rất lâu rồi. Đã sớm muốn chen vào cắt ngang lời Tô Trần. "Tô trưởng lão, ngươi đây là đang ghét bỏ ta sao? Cảm thấy ta, Minh Dao Dao, kém cỏi hơn người khác sao?" Tô Trần đã đứng dậy, liếc nhìn nàng một cái, cũng không mở miệng tranh cãi. Chỉ chuẩn bị rời đi. "Tô trưởng lão, hôm nay ngươi cự tuyệt, chắc chắn sẽ không hối hận chứ? Người mà ngươi yêu mến kia, không biết đến từ tông môn nào? Không biết nàng tốt hơn ta ở chỗ nào, nói ra xem sao? Trong mắt ta, ta là lựa chọn tối ưu nhất của Tô trưởng lão. Trong vòng một năm, ta có thể bước vào ngũ phẩm trung cảnh. Chu Minh Cung dù đang gặp một chút phiền phức, nhưng chúng ta vẫn là đại tông môn hàng đầu Tấn quốc. Cho dù không có ngọc thạch đan dược kia, thực lực luyện dược của Chu Minh Cung chúng ta vẫn đứng hàng đầu." Những lời này của Minh Dao Dao, thực ra theo nàng thấy đã rất kiềm chế rồi. Thực ra nàng rất muốn nói, Tô Trần có tư cách gì ghét bỏ nàng, có thể kết thân với nàng. Người chịu thiệt là nàng Minh Dao Dao, người nhượng bộ là nàng Minh Dao Dao. Tô Trần nghe những lời này của nàng, vẫn không muốn để ý tới. Sau khi đứng dậy, đã chuẩn bị bước ra ngoài. Thu Khê Vũ, người ngồi ở bàn phía sau Tô Trần, nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Tô Trần, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Nhưng thái độ của Minh Dao Dao khiến trong lòng nàng khó chịu vô cùng. Tô Trần thân phận là gì? Thế gian trẻ tuổi nhất lục phẩm Trận pháp sư. Xưa nay chưa từng có, về sau rất có thể cũng không có ai sánh kịp. Bậc thiên phú Trận pháp sư như vậy, sao có thể phải trèo cao Minh Dao Dao? Chu Minh Cung là một đại tông môn, Thu Khê Vũ biết rõ điều này. Đồng thời, vì Chu Minh Cung kỹ nghệ chế tác ngọc thạch đan dược nổi lên mạnh mẽ, Thu gia cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng hiện giờ, Kỳ Lâu và Lưu Ly Các liên thủ, Chu Minh Cung đã không còn mạnh mẽ như trước. Hơn nữa, dù có mạnh mẽ thế nào, Chu Minh Cung cũng không thể sánh bằng thế lực như Thu gia. Thấy Tô Trần định đi, Minh Dao Dao cũng đứng dậy theo. Nàng đi tới trước mặt Tô Trần, muốn chất vấn Tô Trần một phen nữa. Mà lần này, Thu Khê Vũ dường như không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Nàng đi lên trước một bước, đến bên cạnh Tô Trần, nhẹ nhàng kéo tay Tô Trần. "Hai vị không phải muốn biết thân phận của ta sao? Ta là con gái của Thu Hành Xuyên, Thu Khê Vũ. Ta, Thu Khê Vũ, cũng có thể coi là người có địa vị, không đến mức bị Minh gia các vị xem thường được chứ." Câu nói của Thu Khê Vũ, không chỉ khiến ông cháu Minh gia bất ngờ. Ngay cả Tô Trần cũng có chút không ngờ tới. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng hiểu ra, Thu Khê Vũ đang giúp mình giải vây. Nói xong những lời này, nàng liền kéo Tô Trần rời khỏi tửu lâu. Ra khỏi tửu lâu, Thu Khê Vũ lập tức rụt tay về, không kéo Tô Trần nữa. Nàng ngược lại vẫn muốn kéo, nhưng còn chút ngượng ngùng... "Tô sư huynh và Chu Minh Cung, hóa ra cũng có chút giao thiệp. Nhưng năm nay trở đi, Chu Minh Cung dần dần suy yếu. Chúng ta là Trận pháp sư, không cần thiết phải đi làm bọn họ vừa lòng." Thu Khê Vũ vẫn cho rằng, Chu Minh Cung đến lôi kéo Tô Trần, là coi trọng tài năng Trận pháp của Tô Trần. Nhưng trên thực tế, Chu Minh Cung hiện giờ căn bản không biết, Tô Trần còn có bản sự về trận pháp. Chỉ riêng kỹ nghệ ngọc thạch đan dược này, bọn họ cũng đã rất hối hận rồi. Tô Trần không nói nhiều về chuyện này, chỉ bảo Thu Khê Vũ chuẩn bị lên đường. "Mọi chuyện đã giải quyết xong, cũng nên đến Thu gia các ngươi làm khách thôi." Hai người cười cười, xuất phát lên đường. Trong tửu lâu, ông cháu Minh gia vẫn ngồi đó, hai mặt nhìn nhau. Minh Dao Dao là thành viên cốt cán của Chu Minh Cung, đương nhiên biết về Thu gia. Đại tông môn ở Tấn quốc rất nhiều, nhưng thực lực giữa các đại tông môn cũng có sự chênh lệch. Đằng sau một số đại tông môn còn có các thế lực khác đứng ở vị trí cao hơn. Trong đó có cả Thu gia. "Con gái của Thu Hành Xuyên... Thu Hành Xuyên vẫn là dòng chính của Thu gia. Hiện tại Thu gia càng có 2 vị cường giả Quy Nhất cảnh. Tô Trần, vậy mà có thể leo lên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận