Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 484: Tôn Tuyết Dung đứng ra (1)

Chương 484: Tôn Tuyết Dung đứng ra (1)
Ở Tấn quốc, dân thường đi địa phương khác cần đủ loại giấy tờ thông hành, ghi rõ thân phận, tên tuổi. Bắt những dân thường này thật sự rất dễ dàng. Không có giấy tờ liên quan thì chỉ có thể trốn vào rừng sâu núi thẳm, muốn mua vài món đồ cũng không được. Có điều thế gian này lại có rất nhiều người tu hành võ đạo. Những người này đi lại khắp nơi. Cho dù đưa ra rất nhiều yêu cầu đối với võ giả, bọn họ cũng không chắc chắn làm theo. Bắt võ giả tuân theo những quy định này mà hành sự, độ khó khăn thực sự rất lớn. Việc tuần tra ở cửa thành căn bản vô dụng. Võ giả vượt qua tường thành không phải chuyện gì khó. Với võ giả, làm một bộ giấy tờ giả còn dễ hơn nhiều so với dân thường. Võ giả Ngũ phẩm trốn đông trốn tây, muốn bắt được thật sự rất khó, đặc biệt là khi tạm thời không tìm ra được điểm yếu uy hiếp một võ giả Ngũ phẩm.
Bên Ngũ Lam sơn trang, sau khi đệ tử thứ ba bị thương, ngày thứ tư, đệ tử thứ tư, thứ năm cũng xuất hiện. Hai đệ tử trẻ tuổi của Ngũ Lam sơn trang cùng nhau ra ngoài. Cao tầng sơn trang cho rằng hai người có thể nương tựa lẫn nhau, như vậy sẽ không có nguy hiểm gì. Kết quả thật đáng tiếc, sự tình vẫn không như dự liệu của bọn họ. Hai người cùng đi, Tô Trần trực tiếp đánh bị thương cả hai. Trước đó còn nói giữ bí mật, giấu tin tức đi. Hiện tại thế này, làm sao mà giấu được? Không chừng thêm hai ngày nữa, lại có người thứ năm bị thương. Trong cuộc họp bàn, rất nhiều trưởng lão đều nhìn Phiền Thành Diễm, lộ ra vẻ cười nhạt. Lúc đầu nàng phán đoán thế nào, nghĩ lại bây giờ thật nực cười. Cái gì mà cần nửa năm chuẩn bị, bọn họ có thời gian đối phó. Hiện tại xem ra, hai ba ngày nữa lại có một đệ tử bị thương. Ý nghĩ của Phiền Thành Diễm thật là buồn cười.
Rời khỏi phòng họp, trở về tiểu viện của mình, Phiền Thành Diễm nhíu chặt mày lại không giãn ra.
"Ngươi đi xem xét thương thế của các đệ tử bị thương, thấy thế nào rồi?"
Trong lòng suy tư một lát, Phiền Thành Diễm mở miệng hỏi người quản gia bên cạnh. Bên cạnh nàng là Kim lão, lão quản gia đi theo nàng nhiều năm. Đừng nhìn Kim lão tuổi không nhỏ nhưng lại rất tinh ranh.
"Giống như chủ nhân đã nghĩ, tên Tô Trần kia ra tay chỉ đánh bị thương. Hắn làm bị thương người nhưng không lấy mạng, luôn khống chế ở một mức độ nhất định. Hắn cố ý muốn gây rắc rối cho sơn trang. Càng nhiều đệ tử bị thương, muốn che giấu tin tức, chỉ càng ngày càng khó. Hắn muốn khiến đám trẻ tuổi của Ngũ Lam sơn trang lo lắng sợ hãi, làm loạn toàn bộ sơn trang."
Phân tích của Kim lão thật sự tương đối chính xác. "Một tên tiểu tử từ núi sâu đi ra, vậy mà gây cho chúng ta nhiều rắc rối như vậy. Không biết Mặc Uyên ban đầu làm cái gì nữa!" Phiền Thành Diễm bị chuyện này làm cho có chút phiền muộn, nàng không nhịn được mở miệng oán trách đồ đệ của mình.
"Còn phát hiện ra vấn đề gì khác không?" Sau khi oán trách xong, nàng hỏi tiếp Kim lão.
Kim lão thật sự có chút bản lĩnh, ông ta thông qua hai lần tới thăm này, còn phát hiện ra được những tin tức bí mật hơn.
"Lão nô thăm hỏi mấy đệ tử bị thương, hỏi thăm chút thông tin họ nghe được. Phát hiện ra ba người bị thương sau này, miêu tả về Tô Trần đều khác nhau. Miêu tả về ngoại hình một trời một vực, chênh lệch cực lớn. Lão nô đoán, tên Tô Trần này có lẽ đã dùng một số cách cải trang. Muốn bắt được người này, có lẽ còn phiền phức hơn nữa."
Nghe được những điều này, Phiền Thành Diễm càng nhíu chặt mày. Tốn nhiều sức lực đối phó với một thanh niên, nói ra lại thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng tình huống trước mắt này, không bắt được không được. Lần này, là Tô Trần không cho bọn họ cơ hội. Một ngày không tìm ra Tô Trần, họ một ngày phải sống trong lo lắng.
"Tin tức đã truyền ra trong sơn trang chưa?" Kim lão nhẹ gật đầu: "Đa phần tầng lớp trung gian đã biết rồi, đệ tử bên dưới thì trong mấy ngày này cũng sẽ biết thôi."
Phiền Thành Diễm cau mày, nếu đúng là như vậy, thì Ngũ Lam sơn trang thật sự bị thanh niên Tô Trần này làm rối loạn.
"Tôn Tuyết Dung đâu, nàng khi nào tới?"
"Tính thời gian, chắc là chiều mai sẽ đến."
"Nàng đến thì lập tức bảo nàng tới gặp ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng."
Kim lão hành lễ lui xuống.
Giai đoạn hiện tại, Phiền Thành Diễm không nghĩ ra được phương pháp nào phù hợp hơn để giải quyết vấn đề này. Gọi Tôn Tuyết Dung đến, coi như nàng đoán mò lần cuối, xem có hiệu quả không.
Thời khắc này Quân Hàn cũng nghe được tin tức những người khác bị thương. Vừa nghe tin, khuôn mặt hắn lộ đầy ý cười. Hắn muốn chính là loại tình huống này, muốn chính là thế cục này. Không phải nói năng lực của Quân Hàn không tốt nên mới bị thương sao? Hiện tại liên tiếp có đệ tử bị thương, mà sơn trang cũng bắt đầu dốc sức giải quyết, nhưng vẫn không được. Như vậy, còn ai dám nói năng lực của hắn Quân Hàn không tốt sao? Điều duy nhất Quân Hàn không hài lòng, là vì sao Tô Trần không ra tay với Nhị sư đệ, Tam sư đệ của hắn. Hai đệ tử bị thương này, ở Ngũ Lam sơn trang cũng không được coi là xuất sắc. Hiện tại Quân Hàn trong lòng đã có chút u ám. Không chỉ hận Tô Trần, cũng bắt đầu hận cả Ngũ Lam sơn trang.
Chuyện Tô Trần lợi dụng cải trang đánh lén, hắn biết. Nhưng Quân Hàn không hề hé răng với Ngũ Lam sơn trang. Vì đánh giá bị giảm, tài nguyên hắn nhận được ít hơn, các đệ tử sơn trang coi thường hắn, xem nhẹ người đại sư huynh này. Tất cả những điều này đều khiến lòng hắn trở nên u ám. Từ sau khi bị thương, chỉ có Lưu Tư Vận xem như thật sự quan tâm đến hắn. Nhưng với trạng thái bây giờ, Quân Hàn lại càng không muốn để Lưu Tư Vận nhìn thấy mình.
Chiều giờ Thân ngày thứ hai. Tôn Tuyết Dung đến Ngũ Lam sơn trang. Tới đây lập tức được đưa đến sân nhỏ của Phiền Thành Diễm. Cũng là cường giả Hóa Cảnh, đãi ngộ của Tôn Tuyết Dung ở Ngũ Lam sơn trang kém xa so với các cường giả Hóa Cảnh khác. Tôn Tuyết Dung tuổi tác gần bằng Phiền Thành Diễm, nhưng thực lực của nàng mới chỉ Hóa Cảnh sơ cảnh. Trước đây, Tôn Tuyết Dung muốn gặp Phiền Thành Diễm một mặt cũng khó khăn. Lần này, đích thực là Phiền Thành Diễm chủ động tìm nàng.
"Phàn trưởng lão."
Đến sân nhỏ nhìn thấy Phiền Thành Diễm, Tôn Tuyết Dung tương đối nhiệt tình tiến lên hành lễ thăm hỏi. Phó kiếm Vân đã trở về Chu quốc rồi. Tôn Tuyết Dung ở Tấn quốc này, sống cũng có chút vô vị. Ăn ở thì không có vấn đề gì, chỉ là hoàn toàn không được coi trọng. Ở tông môn Tấn quốc này, các sự vụ quan trọng nàng Tôn Tuyết Dung hoàn toàn không được nhúng tay vào.
Phiền Thành Diễm phất tay ra hiệu Tôn Tuyết Dung ngồi xuống nói chuyện. Lát sau, hạ nhân mang trà xanh ngon nhất lên. Chỉ ngửi mùi trà thôi cũng biết đây không phải đồ bình thường. Thường thì chỉ tiếp đãi khách quý mới mang thứ tốt thế này ra.
"Gần đây sơn trang có chút phiền phức, Tôn trưởng lão có nghe nói chưa?"
Lần này Phiền Thành Diễm nói chuyện với Tôn Tuyết Dung, ngữ khí đã thấp hơn rất nhiều. Không giống trước kia, vô thức mà đã lộ ra vẻ vênh váo tự đắc. Còn Tôn Tuyết Dung tỏ ra có chút nghi hoặc.
"Một tông môn lớn như vậy, phiền phức là chuyện khó tránh. Không biết phiền phức trong miệng Phàn trưởng lão là chỉ phiền phức gì?" Tôn Tuyết Dung rất thông minh, nàng không dại gì đi đụng vào chuyện của người khác. Nói sai một lời thôi là bản thân sẽ khó khăn ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận