Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 402: Loại này trân quý đan dược, là có thể nhường Tấn quốc đan dược giới điên cuồng đồ vật (1)

Chương 402: Loại đan dược quý hiếm này, có thể khiến giới luyện đan Tấn quốc phát cuồng (1)
Phường chủ của phường luyện đan chữ Bính tên là Yến Hữu, quen biết trưởng lão Vương Sơn Lâm đã nhiều năm. Bình thường lúc rảnh rỗi, hắn còn chủ động đến đây tìm Yến Hữu, hai người cùng nhau uống rượu, ăn chút đồ nhắm. Một người trông coi phường luyện đan, một người trông coi chiến đoàn. Trong lòng có gì buồn bực, khó chịu, có thể cùng nhau chửi bậy. Đã nhiều năm như vậy, họ chung sống vui vẻ, cũng không có ai đi cáo trạng ai, quan hệ ngày càng gắn bó.
"Yến huynh, ta là vừa muốn uống rượu, cũng muốn nhờ ngươi giúp xem chút. Thằng nhóc này nói với ta, nó luyện đan đã nhập môn rồi, không cần các ngươi tốn nhiều công sức bồi dưỡng. Cho nó thử một chút, cũng không tốn bao nhiêu..." Nghe mấy lời này, Yến Hữu lại liếc xéo Vương Sơn Lâm.
"Nói dễ dàng quá, mỗi lần nhét người vào đều nói người mình mang tới đã quen việc. Nói là đến giúp đỡ, kết quả được mấy người giúp được việc? Toàn dựa vào chúng ta dạy lại từ đầu, từng chút một dạy. Vừa lãng phí công sức, còn tốn biết bao dược liệu. Ngươi dẫn nó đi phường chữ Giáp đi, nơi đó có tông môn ủng hộ nhiều hơn, dược liệu vô biên, để nó tha hồ phá." Yến Hữu vừa nói xong, tầm mắt trực tiếp dừng trên người Tô Trần.
"Mặt khác, ta cũng cho ngươi chút lời khuyên, khỏi phải nói ta không cho ngươi cơ hội. Đầu tiên, sau khi ngươi vào đây, một đôi mắt hoàn toàn không nhìn về phía đám dược liệu bên trái, đó là một gốc Thấm Nguyên Thảo. Nếu như ngươi đã nhập môn đan đạo, hẳn là sẽ tự giác chú ý đến loại dược liệu hiếm có đó. Điểm thứ hai, ta đang nói chuyện với trưởng lão Sơn Lâm, thuận miệng nhắc đến bốn quy tắc hái thuốc. Xuân lấy căn, hạ lấy hoa, thu lấy quả, đông lấy mầm. Trong đó có sai sót rất rõ ràng, nhưng ngươi hoàn toàn không nghe ra. Không nói là ngắt lời ta, mà đến một chút phản ứng cũng không có. Xuân lấy mầm, hạ lấy hoa, thu lấy quả, đông lấy căn, đây là bốn quy tắc hái thuốc cơ bản nhất. Ngươi hoàn toàn không hiểu rõ. Về luyện đan, cùng lắm cũng chỉ là biết chút kiến thức nửa vời thôi. Thậm chí chưa chắc ngươi đã đạt tới mức kiến thức nửa vời."
Yến Hữu nói xong, cầm chén rượu lên, uống cạn. Hắn không nhìn Tô Trần nữa, mà nhìn chằm chằm Vương Sơn Lâm bên cạnh. Tô Trần là người Vương Sơn Lâm mang tới, hắn căn bản không cần phải khiến Tô Trần tâm phục khẩu phục. Chỉ cần khiến Vương Sơn Lâm chịu thua là được.
"Trưởng lão Sơn Lâm, ngươi cảm thấy có còn cần thiết nữa không?" Một câu hỏi ra, trên mặt Vương Sơn Lâm lộ vẻ xấu hổ. Yến Hữu nói một hồi, thực sự có lý có cứ, khiến hắn không thể phản bác được.
Nghe vậy, Tô Trần muốn biện giải lại vài câu.
"Yến phường chủ, lúc ta nghiên cứu đan đạo đều tự mình suy nghĩ. Không có sư phụ, cũng không được học hành bài bản. Cho nên đối với những điều này, thực sự không hiểu rõ. Nhưng xin phường chủ cho một cơ hội, ta luyện một viên đan dược cho phường chủ xem, nói không chừng..."
Nghe Tô Trần giải thích, Yến Hữu trực tiếp khoát tay áo. "Nếu ngươi đã tự mình mày mò nhập môn, vậy cứ tiếp tục suy nghĩ thêm đi. Nếu có năng lực như vậy, sao phải đến phường luyện đan chữ Bính của chúng ta làm gì." Nói xong, hắn quay người sang một bên, rõ ràng không muốn nói chuyện thêm với Tô Trần.
"Vương Sơn Lâm, cuối cùng là có uống rượu nữa không? Không uống thì ta đi đây?"
Thấy vậy, Vương Sơn Lâm cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ra hiệu cho Tô Trần đừng nói nữa. Hai vị lão hữu bọn họ nói chuyện, Tô Trần cũng không tiện quấy rầy, đành đổi chỗ khác nghỉ ngơi. Phường luyện đan chữ Bính này, hoàn toàn không cho mình cơ hội nào cả...
Sắp đến giờ Thân, buổi rượu của Vương Sơn Lâm và Yến Hữu cuối cùng cũng kết thúc.
"Đi đến phường luyện đan chữ Giáp, chữ Ất đi, nơi đó đồ đạc nhiều, tùy ngươi muốn chế tạo." Yến Hữu nói xong với Tô Trần, cũng không cần nói thêm gì nữa. Cáo từ Vương Sơn Lâm, rồi cứ vậy rời đi.
Nhìn Tô Trần trước mặt, Vương Sơn Lâm chần chừ một lát.
"Phường luyện đan chữ Giáp và chữ Ất kia, ngươi còn muốn đi xem thử không?"
Nghe vậy, Tô Trần tương đối kiên định gật đầu. Kỹ thuật luyện đan của mình, đích thực không có hệ thống, rất nhiều kiến thức cơ bản mình không nắm rõ. Điều này là do kỹ thuật của mình học được từ Ngọc Thạch Đan Công. Nhờ có [ thợ khéo ] t·h·i·ê·n m·ệ·n·h, một bước lên đến cao vị. Cho nên những quy tắc hái thuốc, phân biệt dược liệu, mình còn kém một chút. Nhưng không có nghĩa là kỹ thuật luyện đan của mình thực sự rất tệ. Chỉ là con đường nghiên cứu luyện đan của mình khác với người khác mà thôi.
Rời khỏi phường luyện đan chữ Bính, đến hai phường luyện đan còn lại. Tại hai phường luyện đan chữ Giáp và Ất, đãi ngộ mà Tô Trần nhận được còn tệ hơn, còn trực tiếp hơn. Hai phường luyện đan này, người của họ rất thẳng thắn bảo Tô Trần rời đi. Ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, đã bảo Tô Trần đi tìm phường luyện đan chữ Bính. Các luyện đan sư trong hai phường luyện đan Giáp, Ất đều do họ chủ động tìm kiếm. Hoặc là một số người có đức cao vọng trọng giới thiệu. Rất rõ ràng, Vương Sơn Lâm không có tư cách giới thiệu.
Ba phường luyện đan, vậy mà không một ai cho Tô Trần cơ hội thử sức. Từ phường luyện đan trở lại phụ cận Hồng Phong hẻm núi. Một ngày bận rộn, cũng vẫn may có sự giúp đỡ của Vương Sơn Lâm. Tô Trần bày tỏ lòng cảm kích với trưởng lão Sơn Lâm. Mà trưởng lão Sơn Lâm cũng cho Tô Trần nhiều lời khuyên hơn. Nếu thực sự tự tin vào bản thân, thì bảo Tô Trần luyện chế ra vài viên đan dược, rồi gửi đến những gia tộc luyện đan, đại tông môn đó.
Ba phường luyện đan Giáp, Ất, Bính đều không vừa mắt mình. Thôi thì không thèm đi đàm phán với bọn họ làm gì, thực chất năng lực của ba phường luyện đan này cũng bình thường thôi. Muốn được Thái Hà Tông đặc biệt coi trọng, thì dù có được ba phường luyện đan này chọn trúng, cũng chưa chắc có thể thành. Tô Trần cười gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tô Trần biết, đây chính là tìm vận may rồi. Các phường luyện đan đều kiêu ngạo như vậy, lại càng không cần nói đến các gia tộc luyện đan như Chu Minh Cung. Dù sao thì đây cũng xem như một con đường, cứ thử một lần cũng được.
Tô Trần dùng điểm cống hiến của mình đổi chút dược liệu cơ bản. Lại đổi một cái lò luyện đan bình thường. Bản thân mình cũng không có đan dược nào để lại, nhân cơ hội này, luyện chế thêm chút Hồi Khí Đan. Gửi ra ngoài một ít, còn lại mình cũng có thể dùng. Phương pháp luyện đan ngọc thạch có thể tăng cường dược tính của đan dược rõ rệt. Đối với các loại đan dược cơ bản không có tính chất quá mãnh liệt thì tác dụng lại càng lớn. Đan dược xuất hiện cảm giác ngọc thạch chỉ là biểu hiện bên ngoài. Bản chất thực sự là tạp chất bên trong đan dược bị loại bỏ đi một lượng lớn. Khiến cho đan dược trở nên thuần túy và tinh khiết hơn.
Mất hai ngày, Tô Trần luyện chế ra hơn mười viên Hồi Khí Đan. Trong đó lấy ra hai viên, đem gửi đến Chu Minh Cung. Đến người nhận thì Tô Trần cũng không biết viết cho ai. Cảm thấy không viết thì khả năng được chú ý còn thấp hơn. Nghĩ ngợi, Tô Trần quyết định gửi cho cung chủ Chu Minh Cung. Không biết đan dược ngọc thạch ở đây có được coi trọng như trước không. Nhưng khi ở Đại Chu, Kim gia vẫn rất coi trọng loại đan dược này. Xem như là thử thời vận thôi. Mà thực tế, Tấn Quốc, Kỳ Lâu, Lưu Ly Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận