Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 346: Trong tông môn, không phải còn có nửa viên Thiên Diệp Quả

Chương 346: Trong tông môn, không phải vẫn còn nửa viên thiên Diệp Quảt·h·iền điện bên trong, Thái Võ Chân Nhân cùng 4 vị trưởng lão trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn chằm chằm Liễu Tinh Vãn nhưng không nói lời nào. Chung quanh các đường chủ cũng có chút hứng thú nhìn Liễu Tinh Vãn. Có mấy vị đường chủ còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng. Một lúc lâu sau, Thái Võ Chân Nhân mới mở miệng trả lời. “Không phải là lão phu không muốn gọi Trần Túc đến, hắn không phải người của Vân Dương tông. Phi Ưng tông bên kia lại không biết nghe lệnh của chúng ta…” Nghe được tông chủ của mình trả lời chắc nịch, Liễu Tinh Vãn có chút không hài lòng. "Thế nhưng tông chủ, đầu năm chúng ta đều có thể mời hắn tới, bây giờ sao lại không thể mời được?" Nghe vậy, Tam trưởng lão ngồi bên cạnh Thái Võ Chân Nhân lên tiếng. "Tinh Vãn, những chuyện đó đáng lẽ con phải biết rõ chứ. Lúc ấy chúng ta mời Trần Túc hỗ trợ, là cho Phi Ưng tông nửa viên thiên Diệp Quả. Chứ không phải là tùy tiện mời hắn qua đây." Nghe vậy, Liễu Tinh Vãn lập tức nói tiếp. “Trong tông môn không phải còn nửa viên thiên Diệp Quả sao…” Lời này vừa thốt ra, đám trưởng lão, đường chủ Vân Dương tông xung quanh đều sững sờ. Một lúc lâu mới hoàn hồn lại. "Nếu để Phó sư huynh con nghe thấy thế này, hắn không hận con mới là lạ." Tam trưởng lão một bên mang theo nụ cười bất đắc dĩ, vừa nhắc nhở Liễu Tinh Vãn. Nhưng Liễu Tinh Vãn dường như vẫn không để ý. "Khi lợi ích của tông môn xung đột, những đệ tử như chúng ta vốn nên lui về phía sau một bước. Huống chi thiên Diệp Quả đó bây giờ cũng không thuộc về Phó sư huynh.” Thái Võ Chân Nhân nghe vậy, trên mặt cũng mang chút bất đắc dĩ. “Vẫn là nên nghĩ những cách khác trước đã, còn chuyện mời Trần Túc tới thì tạm hoãn. Trừ phi ai có thể đảm bảo với lão phu, mời được hắn rồi thì có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện ở lại tông môn.” Thái Võ Chân Nhân đã nói như vậy, Liễu Tinh Vãn cũng không có cách nào nói tiếp. Chuyện này căn bản là vì nguy cơ trước mắt chỉ là dự đoán. Trong đồng hoang không thấy tung tích yêu vật, tông môn chỉ là đoán lũ súc sinh kia đang chuẩn bị làm chuyện xấu. Tình huống khác hoàn toàn với lần trước mời Trần Túc đến. Lúc trước mời Trần Túc, uy địa yêu đã có chút cấp bách. Địa yêu có thể tấn công bất cứ lúc nào. Tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, Thái Võ Chân Nhân tự nhiên không muốn bỏ thêm ra nửa viên thiên Diệp Quả nữa. Trừ phi Trần Túc thật sự gia nhập Vân Dương tông thì còn có thể. Nhìn từ tình thế trước mắt thì hy vọng thật xa vời. Một đệ tử tiềm năng như Tô Trần còn dễ dàng bị đưa cho người khác. Muốn mời được một Trần Túc, thật là tốn bao nhiêu tâm sức cũng không thể được. Trong lúc mọi người do dự, một đệ tử đưa ra ý kiến. Đại Chu đông bộ hoang dã, nam bộ hoang dã hiện tại cũng xuất hiện những vấn đề này. Các tông môn đối diện với loại khốn cảnh này chắc chắn không chỉ có Vân Dương tông. Đã vậy, Vân Dương tông cứ đứng yên đã, để người khác nghĩ cách trước. Để Thiên Cương thành và những tông môn khác đi dò đường trước. Xem những tông môn khác điều tra được tin tức gì, rồi kết hợp với tình hình hoang dã phía đông của Vân Dương tông mà xem xét. Ý kiến này khiến mọi người ở đây đều sáng mắt. Cách này quả thật không tệ. Vấn đề duy nhất là có chút ngại mặt mũi. Vân Dương tông là đệ nhất tông môn của Đại Chu. Trước kia khi đối mặt với những khó khăn này, Vân Dương tông luôn vượt khó đi lên, làm người tiên phong dẫn đầu. Bây giờ lại chỉ đứng yên chờ những tông môn khác tìm ra nguyên nhân bên trong. Thái Võ Chân Nhân nghe thấy những điều này, không bình luận gì nhưng cũng coi như chấp nhận. Hắn buộc phải thừa nhận, tình huống hiện tại Vân Dương tông chỉ có thể chọn cách này. Trước kia Trần Túc bồi dưỡng một đám đệ tử, chỉ riêng việc năng lực thăm dò của Liễu Tinh Vãn cũng tăng lên không ít. Những người khác học lâu như vậy, vẫn rất bình thường. Để xâm nhập hoang dã điều tra sâu hơn thì Vân Dương tông rất khó hoàn thành. Trong lúc do dự, Thái Võ Chân Nhân nhìn về phía 4 vị trưởng lão. “Chuyện các ngươi một lần nữa đánh giá thiên phú tiềm năng của đệ tử tông môn, cũng lâu như vậy rồi, đã có kết quả chưa?” Năm ngoái Vân Dương tông phát hiện năng lực dò xét đệ tử của tông môn có vấn đề, chuyện gian dối trong tông môn từng bước bị phơi bày. Lúc đó Thái Võ Chân Nhân đã yêu cầu một đám trưởng lão đánh giá lại thiên phú của các đệ tử. Nhưng kết quả đều nói không có bỏ sót. Toàn bộ hoạt động đánh giá cứ như thế qua loa. Nhưng năm nay, Thái Võ Chân Nhân đã đổi phương pháp. Để mệnh lệnh được thực thi, hắn yêu cầu các đệ tử được xếp hạng về tiềm lực thiên phú. Giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân. Phó Kiếm Vân và Liễu Tinh Vãn là được đánh giá Giáp cấp. Văn Nguyên Lãng cùng các đệ tử thân truyền kia là Ất cấp, cứ thế mà suy ra. Hành động này của Thái Võ Chân Nhân là muốn bọn họ thực sự nghiêm túc làm chuyện này. Chứ không phải qua loa cho xong, xem thường hắn là tông chủ. Hôm nay, coi như là đột xuất kiểm tra. Nghe Thái Võ Chân Nhân hỏi, Đại trưởng lão lấy ra một cuốn sổ. Chuyện này, Thái Võ Chân Nhân cũng muốn Đại trưởng lão này trù tính sắp xếp. Nhận sổ, Thái Võ Chân Nhân bắt đầu xem. Đại trưởng lão bắt đầu kể về quá trình khảo thí vừa rồi. “Có thể nói không điều tra thì không biết, tra rồi mới giật mình. Chúng ta đổi phương thức khảo thí mới phát hiện ra trong tông môn vẫn còn nhiều nhân tài đến vậy. Tuy không tìm ra đệ tử cấp bậc như Kiếm Vân và Tinh Vãn, nhưng có thể xếp trên Ất cấp cũng có 2 người.” Theo cách đánh giá cấp bậc của Vân Dương tông thì Ất cấp là những người có thể dễ dàng vào hàng đệ tử thân truyền. Thậm chí có thể trùng kích danh hiệu thiên kiêu. Rất nhiều đường chủ ở đây cũng mới nghe thấy, bọn họ rất ngạc nhiên. Thái Võ Chân Nhân liếc nhìn sổ sách trong tay. Không biết những năm qua Vân Dương tông rời đi nhiều đệ tử như vậy, có phải là những người bị bỏ qua không. “Tiếp tục điều tra, cố gắng điều tra tỉ mỉ hơn một chút. Thời gian gần đây, tông môn có rất nhiều người rời đi. Cộng thêm việc chúng ta mất mặt trong kinh t·h·i đấu, năm nay việc chiêu mộ người mới sẽ không dễ dàng. Số lượng đệ tử tông môn giảm đi nhưng chúng ta phải làm cho thực lực của các đệ tử tông môn tăng lên." Nhiều đệ tử như vậy bị xem thường, không nhận được sự bồi dưỡng xứng đáng. Vốn dĩ là bọn trưởng lão này thất trách, huống chi năm ngoái còn cho bọn họ đi điều tra một lần mà cũng không ra. Thái Võ Chân Nhân không có ý định lôi chuyện cũ, hắn muốn bù đắp, muốn chỉnh đốn lại. “Ta hy vọng vào năm này sang năm, khi những người rời Vân Dương tông kia nhắc đến việc họ rời đi thì cảm thấy hối hận, chứ không phải là may mắn. Mong rằng mọi người ở đây cùng tông chủ cố gắng.” Một mình Tô Trần đã làm Vân Dương tông hao hụt hơn trăm đệ tử. Thêm một đoạn thời gian trong kinh t·h·i đấu, toàn bộ sĩ khí Vân Dương tông vẫn còn uể oải. Vấn đề nan giải nhất hiện tại của Vân Dương tông là rất nhiều đệ tử không còn tin vào tầng lớp cao trong tông môn nữa. Bất kể được lợi ích hay không, rất nhiều đệ tử cảm thấy mình nên được nhận nhiều hơn. Vì Tô Trần mà rất nhiều người ở Vân Dương tông cảm thấy mình là một ngôi sao bị bỏ qua. Hôm nay, hầu hết các vấn đề muốn nói đều đã xong. Thái Võ Chân Nhân cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người nữa. Cho mọi người tự mình đi làm việc. Lúc tản ra, Liễu Tinh Vãn vẫn đứng chờ bên ngoài thiền điện. Nàng muốn tìm Thái Võ Chân Nhân để nói chuyện. Ngoài điện chờ không lâu, Thái Võ Chân Nhân cùng Đại trưởng lão đi ra khỏi thiền điện. Thấy Liễu Tinh Vãn, ông liền đoán được ý đồ của nàng. Vẫy tay, bảo Đại trưởng lão đi trước. “Con bé này, sao chuyện gì cũng cố chấp thế?” Thái Võ Chân Nhân vừa nói vừa có chút bất đắc dĩ. Hắn hiểu rõ Liễu Tinh Vãn, bất kể là tu hành hay chuyện gì khác, nàng đều rất cố chấp. Khi gặp phải một chút khó khăn, người khác không có tiến triển gì trong một hai tháng, gần như đều sẽ từ bỏ. Nhưng Liễu Tinh Vãn sẽ một mực để tâm nghiên cứu, cho đến khi tháo gỡ được mới thôi. Tính cách này không thể nói là tốt hay xấu, nếu ngộ tính kém một chút thì rất dễ tự làm mình hoang mang, rơi vào tâm ma mê chướng. “Tông chủ, ta không có ý gì khác, cũng không phải là muốn ép ngài gọi Trần Túc tới hiệp trợ. Ta chỉ là muốn nói chuyện với hắn, có một số việc muốn nói với hắn. Không cầu hắn làm gì cả, chỉ là gặp một lần mà thôi…” Hôm nay đã nhắc đến Trần Túc thì Liễu Tinh Vãn cũng nói thẳng. Giữa năm thi đấu, đổ ước cuối cùng nàng là người thua. Trong khoảng thời gian này Liễu Tinh Vãn luôn chờ đợi Trần Túc tới tìm nàng thực hiện đổ ước. Nàng suy nghĩ rất lâu, đoán xem rốt cuộc Trần Túc muốn làm gì với mình. … Lúc định ra đổ ước, Liễu Tinh Vãn vẫn nhớ mình đã đưa ra một điều kiện kèm theo. Chỉ cần không làm tổn hại đến sư môn, cái khác đều được. Đưa ra yêu cầu mà thỏa mãn điều kiện này thì có thể nói là quá đáng. Thế nhưng đợi lâu như vậy, Trần Túc vẫn không tới, cứ như là hắn đã quên chuyện này vậy. Một chuyện quan trọng như vậy sao hắn có thể quên được… Hôm nay tìm Thái Võ Chân Nhân nói những điều này, ý nghĩ của Liễu Tinh Vãn thật ra rất rõ ràng. Nàng muốn tìm Trần Túc hỏi vì sao hắn không tham gia giữa năm thi đấu.
"Vì sao biết mình thắng rồi, cũng không đến tìm ta, không có một chút tin tức nào?" Thái Võ Chân Nhân nghe Liễu Tinh Vãn nói vậy, trong lòng thoáng thả lỏng một chút. Ít nhất, nàng không bắt hắn đem nửa viên t·h·i·ê·n Diệp Quả còn lại mang đi cầu xin Trần Túc, thế là ổn thỏa. Nhưng yêu cầu nàng đưa ra, Thái Võ Chân Nhân vẫn không thể làm được."Tinh Vãn à, nếu lão phu có năng lực đó, nhất định sẽ cho ngươi cùng Trần Túc gặp mặt. Bản tông chủ cũng mong ngươi cùng hắn nói chuyện cho tốt, tranh thủ kéo hắn vào Vân Dương tông chúng ta. Có điều, lão phu không phải là cao tầng của Phi Ưng tông, lão phu không có quyền m·ệ·n·h lệnh hắn." "Vậy hai lần trước tông chủ tìm được hắn bằng cách nào?" Thái Võ Chân Nhân có chút bất đắc dĩ, Liễu Tinh Vãn muốn đ·á·n·h vỡ nồi đất hỏi cho ra nhẽ."Lần đầu là do Trần Túc tự mình đến, không phải lão phu mời. Lần thứ hai, lão phu phải tìm đến tông chủ Phi Ưng tông, dùng điều kiện trao đổi mới có thể mời Trần Túc đến được. Nói thật với ngươi, vài ngày trước lão phu còn kiếm cớ, muốn ở Phi Ưng tông nhìn Trần Túc một chút cũng không thấy được. Bây giờ Trần Túc đang ở bên ngoài lịch luyện, dù có cho thêm điều kiện, Phi Ưng tông cũng không cách nào ép hắn ra gặp ngươi được." Với câu trả lời này, Liễu Tinh Vãn nửa tin nửa ngờ."Tinh Vãn à, ngươi mau chuẩn bị tốt mọi việc cho chiến trường Minh Ảnh đi. Không chỉ để giành được cơ duyên bên trong đó, còn vì Vân Dương tông k·i·ế·m chút mặt mũi. Ngươi và Kiếm Vân nhất định phải làm tốt hơn Tô Trần, phải càng xuất sắc hơn. Khoảng thời gian này, lão phu không dám gặp cao tầng các tông môn khác. Cứ hễ gặp bọn họ là y như rằng bị mỉa mai một trận. Coi như vì lão phu mà k·i·ế·m lại chút mặt mũi, đợi ngươi hoàn thành, lão phu sẽ tận lực đi thu xếp một cuộc hẹn với Trần Túc." Những lời này mang theo chút cảm giác giao dịch."Tông chủ yên tâm, tên Tô Trần kia có chút thực lực, nhưng chưa đủ khả năng thắng được ta." "Ồ? Vậy Trần Túc có đủ sức thắng được ngươi không?" Thái Võ Chân Nhân trêu ghẹo đáp lại, giọng điệu có phần trêu chọc. Liễu Tinh Vãn cũng nghe ra ý trêu chọc, trên mặt hình như có chút x·ấ·u hổ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận