Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 54: Làm khách Vân Dương tông người, lặng lẽ truyền tới

Bên cạnh sư huynh Lâm Thiên nghe nói như vậy cũng liên tục gật đầu.
"Ta trước đó đã từng nói với các ngươi rồi, nói Tô sư đệ tham công đoạt công, nếu không người của Vân Dương tông ngu xuẩn thì chính là người của Vân Dương tông xấu xa. Người bình thường, sao làm ra chuyện như vậy được?"
Diêu Hiểu Ngọc một bên mỉm cười, khoát tay áo nói:
"Nhưng các ngươi cũng phải nghĩ xem, nếu không phải người của Vân Dương tông ngu xuẩn, thì Tô sư đệ cũng đâu có cơ hội cùng chúng ta chung một chỗ. Đem đến cho chúng ta một trợ lực cường đại."
Mọi người đối với Tô Trần, trong lòng thậm chí còn có chút may mắn. May mắn vì Tô Trần đã gia nhập vào đội nhóm nhỏ này, hỗ trợ bọn họ. Biện pháp này, xem ra có vẻ phi thường hiệu quả. Thiếu một người ở phòng tuyến trấn thủ, cả thể chỉnh đều sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong lúc nghỉ ngơi, Ngô Dịch bắt đầu sắp xếp ứng phó cho buổi tối. Tại vị trí cố ý tạo ra lỗ hổng, mọi người cố gắng hết sức mai phục ở đó. Mà tối nay, sẽ cố gắng chém g·i·ết phần lớn yêu vật.
"Phải để những yêu vật kia cảm thấy đau đớn, phải trả giá đắt, bọn chúng mới biết thu liễm." Tô Trần còn chỉ ra một vị trí, để mọi người canh gác cẩn thận. Vị trí kia có lưu dấu hiệu yêu vật, bọn chúng có khả năng cũng sẽ từ bên trái xâm nhập vào. Nhưng tối nay, phòng tuyến cho chúng một lỗ hổng. Những yêu vật này chỉ có chút khôn vặt, ít nhất là hôm nay rất dễ dàng trúng mai phục.
Đêm đến, giờ Dần. Người vào lúc này mệt mỏi nhất, lực chú ý cũng kém cỏi nhất. Mà những yêu vật này, mượn lợi thế nhìn đêm bắt đầu tiến công. Như Tô Trần đã dự liệu, những yêu vật này lựa chọn đi vào từ chỗ phòng thủ bị hở. Nghĩ rằng có thể tự ý xông vào phòng tuyến, nhưng mà ngay sau đó, những yêu vật này mới phát hiện mình đã rơi vào trong ổ mai phục. Bao gồm cả một con đại yêu, đám yêu vật phóng qua phòng tuyến kia, tất cả đều ch·ế·t. Một chút tiểu yêu bên ngoài, chắc là nghe được tiếng kêu th·ả·m thiết của đồng loại nên đã chạy trốn hết.
Trước đó luôn bị đám yêu vật này tập kích quấy rối, khiến cho mệt mỏi không chịu nổi. Tối nay, sư huynh Lâm Thiên và bọn họ còn có mấy phần tư oán hận, ra tay tàn nhẫn hơn rất nhiều. Một đêm này, không còn con yêu vật nào dám trở lại. Sau khi trời sáng, mọi người cẩn thận kiểm tra một chút. Một con đại yêu, mười hai cái xác tiểu yêu.
Mà yêu vật ở bên ngoài Thiên Cương thành, phần lớn là Báo Yêu. Cho dù chỉ có tu vi tiểu yêu, nhưng Báo Yêu nếu mà chui vào phía sau phòng tuyến, cũng sẽ mang đến phiền toái cực lớn. Phương pháp Tô Trần đưa ra, xem như mang đến một thay đổi mới cho chiến tuyến. Sau đó lại tiếp tục xây dựng các công sự phòng tuyến. Làm cho công sự phòng ngự hai bên đến mức cực hạn, vẫn luôn tạo cho lũ yêu vật những lỗ hổng. Nếu đám yêu vật kia muốn lợi dụng những lỗ hổng đó, vậy thì chỉ có chờ bị đánh úp. Muốn đi đến công sự phòng ngự kiên cố chỗ khác, vậy bọn chúng sẽ càng khó khăn. Bốn phía vốn đã đặt sẵn rất nhiều lợi khí, gai nhọn. Muốn xông qua một cái, e là sẽ đều bị thương.
"Những yêu vật này chỉ cần luôn bị thua thiệt, để bọn chúng biết đau thì sẽ yên ổn. Chắc phải chờ thêm một thời gian nữa bọn chúng mới dám tới thử dò xét." Đối với Tô Trần mà nói, hiện tại tất cả mọi người tương đối tin phục rồi. Trong việc đối phó với yêu vật, Tô Trần quả thực có năng lực. Mọi người hơn hai mươi ngày qua, bị đám yêu vật tập kích quấy phá, mệt mỏi không chịu được. Không ngờ Tô Trần mới đến mấy ngày, liền để đám yêu vật kia chịu thiệt lớn. Lúc trước, phòng tuyến của bọn họ thường xuyên cần đồng môn xung quanh tương trợ. Tối qua mai phục thắng lợi lớn, mọi người hình như cũng thêm chút tự tin. Đóng tại phòng tuyến, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi không ít.
Sau hừng đông, Ngô Dịch để Tô Trần đi nghỉ ngơi, nhất quyết không để Tô Trần bận rộn nữa. Đây là quy tắc cũ của đội. Người ra sức nhiều nhất sẽ được quan tâm, được nghỉ ngơi nhiều hơn. Trong mắt mọi người đều nhìn ra được, lần này ai là người có công lớn nhất, ra sức nhiều nhất. Thời gian nghỉ ngơi này, đương nhiên là dành cho Tô Trần. Thấy mọi người kiên quyết, Tô Trần cũng không từ chối nữa, đi vào doanh trướng phía sau phòng tuyến ngủ.
Ngô Dịch dẫn theo mấy người, tiếp tục tiến hành dọn dẹp lại phòng tuyến. Một số công sự bị hư hao thì sửa chữa lại lần nữa.
"Càng ở chung với Tô sư đệ, hiện tại ta càng nghĩ mãi không ra. Sao hắn lại bị Vân Dương tông đ·u·ổ·i đi chứ..." Ngô Dịch vừa bận tay làm, vừa cùng những người khác trò chuyện.
"Đối với tung tích yêu vật, Tô sư đệ phi thường có kinh nghiệm. Ta dám nói nhiều đường chủ của Thiên Cương thành, thậm chí là các trưởng lão, cũng không phải là đối thủ của Tô sư đệ. Chỉ bằng điểm này thôi, thì Tô sư đệ phải được coi như bảo bối, được nâng niu, che chở. Mà cái Vân Dương tông này, không biết là đang nghĩ cái gì..." Hôm nay Ngô Dịch muốn chửi thề rất nhiều, hắn thật sự nghĩ không thông.
"Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ta hiện tại cảm thấy Tô sư đệ còn không chỉ có một chút ưu điểm này. Dám xông vào hoang dã cứu người, lại có mưu lược ứng phó. Ta hiện tại thậm chí có chút tin tưởng rằng Tô Trần có thể tại hành động chém yêu, điểm cống hiến có thể vượt qua cả Liễu Tinh Vãn." Nghe đến mấy câu này, Hoàng Sơn Vân một bên vẫn là hơi nhíu mày.
"Chúng ta có tin tưởng Tô sư đệ hay không thì cũng không có nhiều tác dụng. Đại Chu dân chúng không tin, những sư huynh sư tỷ khác của Thiên Cương thành, đường chủ trưởng lão, bọn họ tin tưởng mới là mấu chốt. Theo lý mà nói, Tô sư đệ có năng lực như vậy thì quả thực phải được xem trọng ở Vân Dương tông. Hắn rời đi, Vân Dương tông hẳn là sẽ xảy ra chuyện, gặp phiền phức. Nhưng mà bây giờ, Vân Dương tông vẫn tốt như cũ..." Tô Trần đã rời khỏi Vân Dương tông gần nửa năm, một người đệ tử có thể sánh vai với Liễu Tinh Vãn rời đi, Vân Dương tông đáng ra phải xuất hiện một chút thay đổi mới đúng.
Lâm Thiên bên cạnh nghe vậy liền dừng lại một lát: "Ta mùa đông vừa rồi có về nhà một chuyến, nghe tam thúc ta nói, Vân Dương tông có vẻ cũng không phải là không có biến hóa. Sau khi vào đông thì toàn bộ tông môn tiến hành điều tra từ trên xuống dưới. Cụ thể điều tra cái gì, ta cũng không biết. Nhưng mà trước khi bắt đầu vào đông, nghe nói xung quanh tông môn Vân Dương tông đều xuất hiện tung tích yêu vật."
Nghe lời Lâm Thiên nói, ánh mắt của mọi người có chút sáng lên. Nếu như đã xác định lời này, thì giống như có thể tìm được chút bằng chứng để chứng minh Tô Trần thật sự là một đệ tử có năng lực. Tô Trần rời đi, khiến Vân Dương tông gặp phải phiền phức, gặp vấn đề.
"Bất quá những chuyện này cũng chỉ là nghe nói thôi, Vân Dương tông kia vẫn còn cắn rất chặt, không chịu hé ra. Có một số người làm kh·á·c·h của Vân Dương tông, lặng lẽ truyền tin tới. Cũng không biết là thật hay giả." Lâm Thiên tính mạng này đều là do Tô Trần cứu, nói thật, hắn cũng rất muốn giúp Tô Trần lấy lại danh dự. Chỉ là, chuyện này cũng không dễ dàng như vậy.
"Cho dù những điều này là có thật, thì cũng không thể nói được, những vấn đề mà Vân Dương tông xuất hiện là do Tô sư đệ rời đi. Vấn đề trong tông môn, biến số quá lớn, có quá nhiều nguyên nhân ảnh hưởng. Và một điều nữa là, dù do Tô sư đệ rời đi, Vân Dương tông gặp phải rắc rối rồi, nhưng cái tiếng tham công đoạt công vẫn còn treo ở trên đầu Tô sư đệ, không có bỏ xuống được. Những lời chửi bới vẫn còn ở đó." Ngô Dịch khoát tay áo, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Nếu như Vân Dương tông bởi vì Tô sư đệ rời đi mà thực sự xuất hiện phiền phức vấn đề, thì trước hết đừng quan tâm đến những người khác, ít nhất thì chúng ta có thể càng vững tin là mình không nhìn lầm người. Là Vân Dương tông mắt mù, là bọn họ không nhìn rõ năng lực thiên phú của đệ tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận