Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 154: Cùng Thái Võ Chân Nhân chạm mặt

Tại tuyến đầu phòng tuyến, sau khi Phó Kiếm Vân và Liễu Tinh Vãn đến thì cũng một lần nữa yêu cầu một doanh trại riêng. Trong khi trò chuyện với những người khác, Phó Kiếm Vân trả lời một cách giả vờ vô cùng thản nhiên. Hắn rời đi là để tìm cường giả học tập phương pháp dò xét, dùng điều này để có thể hỗ trợ tông môn tốt hơn. Liễu Tinh Vãn thì không được, lời nói dối kiểu này nàng rất khó thốt ra miệng. Đối với hai người họ mà nói, vẫn còn rất nhiều vấn đề khó khăn. Hai vị đệ tử thiên kiêu, trong nguy cơ lần này biểu hiện hoàn toàn không khiến người khác hài lòng. Nhận nhiều tài nguyên như vậy, cao tầng tông môn cũng đã dốc hết tâm lực bồi dưỡng. Có thể nói là đồ tốt hai người bọn họ đều được hưởng, việc nặng nhọc và bẩn thỉu thì đệ tử khác phải làm. Nhưng lần này ở tiền tuyến của Vân Dương tông, họ không phát huy ra được tác dụng gì. Sau này nếu không thể tạo ra chút thành tích, e là càng khó lòng khiến người khác phục. Phó Kiếm Vân thì không quá để ý đến những điều này. Tự cao là người có thiên phú xuất chúng, hắn nghĩ Vân Dương tông không có khả năng không bồi dưỡng mình. Đợi đến khi gặp lại đợt tập kích, chém giết vài con yêu thú kim loại, các đệ tử khác sẽ không dám nói lời nhàn rỗi nữa. Biết được Phó Kiếm Vân và Liễu Tinh Vãn đã trở lại tiền tuyến, Thái Võ Chân Nhân một mình đến tuyến đầu phòng tuyến. Ông ở phía sau âm thầm quan sát, xem các đệ tử tông môn ở tiền tuyến biểu hiện như thế nào. Cùng với vài đoạn phòng tuyến có năng lực chống cự yêu vật rất mạnh. Số lượng yêu vật bị chém giết nhiều, mà thương vong lại ít. Đoạn phòng tuyến mà Phi Ưng tông trấn giữ, thậm chí không có người bị thương, mà số lượng yêu vật bị chém giết gần đây đã gần chạm mốc một trăm con. Thái Võ Chân Nhân đương nhiên biết về Phi Ưng tông này. Tông môn này tọa lạc ở phía nam của Đại Chu vương triều, thực lực của tông môn này tương đối bình thường. Tông môn đó giỏi về các chiêu thức thân pháp, mượn thân pháp triển khai tấn công nhanh nhẹn và sắc bén. Hiện tại Thái Võ Chân Nhân đang tò mò không biết liệu Phi Ưng tông có tìm ra được một vài kỹ xảo nào không. Trong ấn tượng của ông, Phi Ưng tông vốn dĩ chẳng có gì lợi hại. Cho dù là thân pháp mà họ tự hào, Thái Võ Chân Nhân cũng cảm thấy không ra gì. So với chiêu thức thân pháp của Vân Dương tông kém xa, thậm chí còn không sánh bằng Thiên Cương thành. Thiên Cương thành dù sao vẫn là một tông môn chuyên nghiên cứu về công pháp luyện thể. Đây mới là thực lực của đại tông môn. Món đồ đáng tự hào nhất của một môn phái nhỏ, mang ra so với người khác thì đều có kết cục bị ghét bỏ. Thời gian Thái Võ Chân Nhân đến tiền tuyến là vào buổi trưa. Không ít đệ tử cũng bắt đầu dùng bữa trưa, điều này đương nhiên không có gì đáng trách. Nhưng rất nhiều đoạn đường phòng tuyến, mức độ cảnh giác lại giảm xuống hơn một nửa. Thái Võ Chân Nhân ông khi tuần tra ở tiền tuyến cũng không cố ý che giấu bản thân quá nhiều. Vậy mà vẫn không có mấy đệ tử chú ý đến mình. “Có lẽ là nghĩ vào ban ngày, yêu vật ít tấn công lén…”, Thái Võ Chân Nhân cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Trong lòng ông đang kìm nén một cỗ bực tức. Vấn đề này muốn giải quyết không phải là chuyện một sớm một chiều. Dọc theo phòng tuyến một đường đi tới, Thái Võ Chân Nhân chuẩn bị xem qua hết toàn bộ tình hình phòng tuyến một lượt. Trên đường đi xuống, khi đến đoạn phòng tuyến của Phi Ưng tông, Thái Võ Chân Nhân bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên. Đoạn phòng tuyến dài hai dặm này, so với những giai đoạn phòng tuyến khác của Vân Dương tông thì bố cục hoàn toàn khác biệt. Vừa nhìn, có cảm giác như lạc bước đến một quốc độ khác vậy. Khi Thái Võ Chân Nhân tới gần khu vực này, ngay lập tức bị đệ tử đang gác ở trạm canh chú ý. Ông vốn dĩ không hề che giấu gì, vậy mà đi qua vài phòng tuyến đều không bị ai để ý tới. Sau khi nhìn thấy Thái Võ Chân Nhân, đệ tử canh gác của Phi Ưng tông không nói nhiều lời. Hắn chỉ có trách nhiệm cảnh báo yêu vật. Ở phòng tuyến xuất hiện người lạ, phần lớn là người của Vân Dương tông, cũng không có gì kỳ lạ. Lách qua phòng tuyến, Thái Võ Chân Nhân đi ra bên ngoài phòng tuyến. Đoạn tuyến đầu phòng tuyến dài hai dặm này, sau khi được Tô Trần sửa sang và bố trí, đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia. Vật cản được sắp xếp dựa theo một quy luật nhất định. Phía dưới vật cản là những cạm bẫy. Đi tiếp về phía trước có từng dãy khe rãnh ngang dọc xen kẽ nhau. Một vài khe rãnh được mở rộng ra như vậy, một vài chỗ trên khe rãnh còn phủ lên cành cây và lá khô. Nhìn như vậy, có vẻ như là ý muốn che giấu. Nhìn những cạm bẫy vật cản trước mắt, Thái Võ Chân Nhân chau mày. Những cạm bẫy vật cản bình thường này, ông thực sự không thấy có ý nghĩa gì. Cạm bẫy vật cản như này, e là ngay cả yêu thú nhỏ cũng không thể ngăn được mới phải. Thông qua đây có thể thấy Vân Dương tông xem nhẹ vai trò của công sự thế nào, thái độ của Thái Võ Chân Nhân có thể nói lên tất cả. Đến cả tông chủ cũng có thái độ này, vậy thì các đường chủ hay đệ tử khác có thể có ý kiến gì. Trong lúc chần chừ, Thái Võ Chân Nhân tìm một đệ tử Phi Ưng tông để hỏi thăm. Hỏi rằng những sự bố trí này rốt cuộc là do ai sắp xếp. Thái Võ Chân Nhân cũng không nói thân phận của mình, chỉ là có chút tiết lộ khí thế của bản thân. Khí thế làm cho người ta cảm thấy khó thở, lặng lẽ chứng minh thực lực của ông. Người xuất hiện ở tiền tuyến của Vân Dương tông có thực lực, cơ bản đều là người của Vân Dương tông. Đương nhiên, cho dù không phải người của Vân Dương tông, thì cũng không có tư cách mặc cả. Đệ tử Phi Ưng tông không giấu giếm, nói cho Thái Võ Chân Nhân rằng sư huynh Trần đang dò xét tình hình bên ngoài phòng tuyến. Nghe vậy, Thái Võ Chân Nhân phóng người qua vật cản và cạm bẫy, đi đến khu vực hoang vu. Trên đường, ông còn ngoảnh lại nhìn vật cản kia một cái. Ý nghĩa của cái nhìn này đại khái chính là ghét bỏ đi. Tùy tiện nhảy lên một cái là có thể vượt qua những vật cản cạm bẫy này. Thái Võ Chân Nhân đi theo hướng mà đệ tử kia chỉ, đi một đoạn đường sau đó, liền thấy được bóng dáng của Tô Trần. Khi ông nhìn thấy Tô Trần thì Tô Trần đã sớm cảm giác được có người đến. Thiên mệnh [ tầm yêu hảo thủ ] không thể khiến mình có thể cảm giác được võ giả giống như cảm giác được yêu vật. Nhưng [ tầm yêu hảo thủ ] dù sao vẫn sẽ tăng lên thực lực của ngũ giác. Lại thêm thiên mệnh [ người dẫn khí ], nên những động tĩnh xung quanh dù là nhỏ nhất, sự chú ý của bản thân cũng vượt xa những người khác. Khi nhìn thấy người tới, Tô Trần lập tức nhận ra đó là ai. Thái Võ Chân Nhân, tông chủ của Vân Dương tông. Bản thân mình ở Vân Dương tông hơn hai năm, mặc dù chưa từng có lần nào gặp mặt tông chủ. Nhưng với thân phận tông chủ Vân Dương tông, mình ít nhất đã nhìn thấy ông từ xa, biết được dáng dấp của ông như thế nào. "Gặp qua Thái Võ Chân Nhân, tiền bối đến đây, là tìm vãn bối sao?" Nhìn thấy Thái Võ Chân Nhân, Tô Trần ngược lại là chủ động hành lễ thăm hỏi trước. Đối với vị tông chủ này, về cơ bản có thể coi như không có mối giao hảo gì. Khi mình mới đến Vân Dương tông, Thái Võ Chân Nhân vẫn còn quản lý một chút sự vụ của tông môn. Về sau từng bước buông tay, toàn quyền giao cho mấy vị trưởng lão sắp xếp. Rồi về sau nữa, cơ bản chỉ khi gặp tông môn tổ chức các nghi thức lớn, thì mới có thể nhìn thấy ông. Khi thấy Tô Trần nhận ra mình, Thái Võ Chân Nhân không cảm thấy ngoài ý muốn. Ông là tông chủ của Vân Dương tông, đã có rất nhiều người từng gặp ông, việc nhận ra cũng là rất bình thường. "Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đến đây dọc theo phòng tuyến xem thử. Dạo gần đây Phi Ưng tông trấn giữ phòng tuyến biểu hiện rất tốt, đã chém giết gần trăm yêu vật, mà không một người bị thương vong. Lão phu nghe nói, cho nên cũng đến xem." Thái Võ Chân Nhân nói một hồi, thấy Tô Trần không trả lời ngay, lập tức mở miệng hỏi tiếp. "Ngươi ra bên ngoài này, xem bộ dáng là đang quan trắc tung tích của yêu vật. Nếu không chê, lão phu sẽ hộ pháp cho ngươi, đi dạo một chút ở bên ngoài này đi." Thấy Tô Trần một mình ở ngoại vi, ông bỗng nhiên nảy chút hứng thú, muốn cùng Tô Trần trò chuyện. Tô Trần cũng không từ chối, một già một trẻ cùng nhau đi dọc bên ngoài phòng tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận