Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 503: Kinh thành tình hình gần đây (1)

Chương 503: Tình hình kinh thành gần đây (1) Triều đình đổi chủ?
Tô Trần nghe được mấy chữ này, vẫn có chút bất ngờ.
"Lão ca, lời này của ngươi có phải không hợp lý lắm không...."
Tô Trần giả bộ lo lắng. Dù sao, nhắc đến triều đình như vậy, người bình thường sẽ thấy kinh hãi.
Nhìn vẻ mặt của Tô Trần, mấy người bên cạnh cười ha hả.
"Yên tâm đi, yên tâm, triều đình Đại Chu hiện tại đổi chủ rồi, kinh thành ai cũng biết. Hơn nữa, người đang nắm quyền hiện nay cũng không có ý định ngăn chặn chuyện này."
Trong lúc tán gẫu, Tô Trần dần hiểu ý nghĩa của việc đổi chủ. Triều đình bề ngoài không có gì thay đổi. Hoàng thất Đại Chu vẫn tồn tại, vẫn là hoàng tộc tôn quý. Nhưng hiện tại triều đình Đại Chu, chính sự không còn do hoàng tộc quyết định nữa. Họ vẫn có thể hưởng thụ quyền lợi và thân phận cao quý của hoàng gia, nhưng liên quan đến tương lai của Chu quốc, hoàng tộc Đại Chu không có tiếng nói.
Hiện tại, người nắm quyền trong triều là thừa tướng. Nói cách khác, quyền lực của thừa tướng cao hơn hoàng quyền. Thừa tướng triều đình sau này sẽ do mười hai tông môn có thực lực mạnh nhất ở Đại Chu quyết định. Nói thẳng ra, Chu quốc tương đương với việc đá hoàng thất Đại Chu ra khỏi vòng quyết định. Đây là hậu quả do những chuyện trước kia mà hoàng thất Đại Chu đã làm. Cấu kết với Ngũ Lam sơn trang để đối phó các tông môn khác nhưng không thành công. Vì thế, rất nhiều tông môn đã nhân cơ hội này để ra tay. Bây giờ, những lợi ích mà hoàng thất Đại Chu đang nắm giữ coi như bị chia cắt hết.
"Bây giờ kinh thành, thuế má giảm rất nhiều. Các ngươi nhìn những người làm ăn xem, nhiều hơn trước kia. Ruộng đất cửa hàng ở kinh thành tăng lên đáng kể, ai mà mua thêm vài bộ trước kia, giờ kiếm được bội tiền."
Tô Trần cũng cảm nhận rõ rệt, nơi này náo nhiệt hơn trước. Có vẻ như, do hoàng thất Đại Chu suy yếu, nên phần thuế mà trước kia họ thu đã giảm xuống. Các đại tông môn có thể không có lòng tốt đến vậy, mục đích ban đầu của họ chắc chắn không phải vì dân chúng. Nhưng thuế của kinh thành, không dễ gì để các tông môn khác thu. Nếu không giảm, thuế có thể tiếp tục rơi vào tay hoàng thất, để họ dùng những tài nguyên này làm chuyện khác. Chi bằng giảm thuế trực tiếp, để dân chúng kinh thành đồng tình và tránh được nhiều tai họa ngầm.
Tô Trần nghe đến đây, hiểu vì sao mấy vị này lại cười nói hớn hở khi nhắc đến chuyện này. Người dân ở kinh thành chắc chắn hài lòng với tình hình hiện tại. Dân thường không quan tâm ai nắm quyền, ai khiến cuộc sống của họ tốt hơn thì người đó được ủng hộ.
"Tiểu huynh đệ muốn đến kinh thành làm ăn, trước kia ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ, nhưng bây giờ thì ta nghĩ ngươi cứ đến thẳng đây đi. Khi hoàng tộc Đại Chu không còn nhúng tay vào những chuyện này nữa thì không còn nhiều khuôn sáo như vậy, làm ăn cũng dễ hơn. Đúng rồi, tiểu huynh đệ định kinh doanh cái gì?"
Mấy lão ca càng nói càng hăng say, nhiệt tình. Họ hỏi Tô Trần làm ăn gì, để cho Tô Trần lời khuyên.
"Đầu cơ bán đan dược, kiếm chút tiền." Tô Trần cười đáp.
Nghe nói là bán đan dược, ánh mắt mấy người nhìn Tô Trần càng đánh giá cao. Đan dược bình thường đối với võ giả có thể không hiếm, nhưng với người thường thì không dễ gì có được. Đan dược thế gia là thứ mà nhiều võ giả còn không có tư cách nhắc đến. Người thường mà có thể tiếp xúc được những thứ này thì không hề tầm thường. Từ lúc Tô Trần nói mình kinh doanh đan dược, mấy lão ca đã hình dung Tô Trần là một nhân vật có địa vị cao. Dù Tô Trần không nói, họ cũng tự tưởng tượng đủ điều.
Sau khi hỏi chuyện, Tô Trần hỏi thêm về Ngũ Lam sơn trang. Hoàng thất Đại Chu rơi vào tình cảnh này cũng do dính líu đến Ngũ Lam sơn trang. Việc Ngũ Lam sơn trang phái người đến kinh thành tìm người nhà của Tô Trần, ở kinh thành cũng nhiều người biết. Hồi đó chuyện này làm náo động cả kinh thành, việc điều tra khắp nơi trước giờ chưa từng xảy ra. Cho nên, dù đã mấy năm trôi qua, người dân kinh thành vẫn nhớ rõ.
"Bên ngoài thì không có đến rồi, mà họ đến kinh thành tìm cái gì chứ. Người nhà của người ta chắc chắn trốn đến chỗ bí mật rồi, rừng sâu núi thẳm, tự cung tự cấp. Đại Chu mình rộng lớn bao la, có giỏi thì họ cứ tìm đi, xem kiếp sau có tìm được không."
"Hai năm nay, chỉ có mấy kẻ ảo tưởng muốn một bước lên trời mới tìm khắp nơi tung tích của người khác. Họ bảo tìm được là có thể gia nhập Ngũ Lam sơn trang ở Tấn quốc. Nghe thì hay đấy, nhưng thật ra thế nào ai mà biết được. Biết đâu đạt đủ điều kiện rồi, người ta lại không thực hiện thưởng cũng nên."
Mấy lão ca có vẻ không mấy thiện cảm với thế lực của Tấn quốc.
"Ta thấy, nếu tự ngươi không đủ năng lực thì cho dù vào được đại tông môn thì sao? Thằng con trai nhà ông Trần viên ngoại bên hẻm Tây bỏ tiền vào Vân Dương tông đó thôi. Muốn vào đại tông môn thì cũng chỉ là nhân vật hạng ba. Chẳng tiếp xúc được cái gì có ích cả."
Tô Trần nghe họ bàn luận, chỉ cười nhẹ gật đầu. Dân chúng nhiều khi sống cũng rất hiểu chuyện. Vào Ngũ Lam sơn trang mà không có thiên phú thì cũng chỉ là người ở biên, chuyện này không có gì đáng lo.
Ăn uống xong, Tô Trần kiếm cớ rời đi, rồi cẩn trọng đi đến nơi mẹ và em gái ở. Bây giờ mình lại đổi bộ dạng, dù có gặp mặt thì mẹ và em gái cũng không nhận ra mình. Trong lòng Tô Trần có chút bất an. Để đảm bảo an toàn cho họ, lâu nay mình không liên lạc với mẹ và em gái, đến thư cũng không có một phong. Không biết hai người họ giờ thế nào.
Khi đến một khu chợ, cuối cùng Tô Trần cũng cảm thấy an lòng. Vẻ lo lắng trên mặt cũng được thay bằng sự yên tâm. Mẹ và em gái đang bán vải ở chợ. Xét về khả năng ẩn náu, đây là một biện pháp rất tốt. Hòa vào cuộc sống của người dân bản địa thì dù mật thám lợi hại thế nào cũng khó phát hiện. Tô Trần ngồi ở một quán trà gần đó, gọi một ấm trà rồi nhìn mẹ và em gái bận rộn. Thỉnh thoảng họ còn trêu đùa với những người buôn bán khác. Nụ cười trên mặt họ cuối cùng cũng làm Tô Trần thấy dễ chịu hơn. Ít ra, không phải vì mình mà hai năm nay mẹ và em gái phải sống trong lo âu buồn phiền.
Đến giờ Thân, chợ cũng đã vãn. Mẹ và em gái bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn chút vải vóc chưa bán hết. Nhưng như thế đã là rất tốt. Trước khi về, mẹ ghé mua chút thịt nướng, có lẽ là vịt. Có vẻ như mẹ cũng đã quen với cuộc sống ở kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận