Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 424: Cái này Tô tiểu hữu, chẳng lẽ là làm bằng sắt sao? (2)

Chương 424: Cái vị Tô tiểu hữu này, chẳng lẽ là làm bằng sắt sao? (2)Liên quan đến vấn đề này, nàng đã sớm nghĩ đến rồi.
“Gia gia người thường nói địa vị của Luyện Dược Sư rất cao. Nhưng trên thực tế, Luyện Dược Sư từ đầu đến cuối đều phải dựa vào người khác bảo vệ để tồn tại. Nếu thế gian an bình, địa vị Luyện Dược Sư liền cao, tất cả mọi người đều thủ quy củ, coi trọng quy tắc. Nhưng nếu là loạn thế thì sao? Các thế lực khác tự bảo vệ còn khó, còn dư sức đâu mà che chở Luyện Dược Sư? Ngoài ra, gia gia người cảm thấy địa vị Luyện Dược Sư cao, đều là so với những võ giả tầng lớp trung hạ. Nếu là cường giả Hóa Cảnh viên mãn, thậm chí cường giả Quy Nhất cảnh tam phẩm thì sao. Muốn những Luyện Dược Sư này khiến bọn hắn vui vẻ, chắc cũng không phải ít.” Minh Dao Dao một phen nói, làm Nhị trưởng lão nghẹn lời không biết phải làm sao. Nàng vẫn không nói gì, dừng lại một lát, lại tiếp tục mở miệng.
“Gia gia, tôn nữ nói câu hơi quá đáng, có chút mạo phạm. Nếu là một cường giả Quy Nhất cảnh đến đây, bắt ép võ giả Chu Minh Cung phải nghe theo. Chu Minh Cung có thể còn dư sức để kháng cự không? Cuối cùng, chẳng phải vẫn phải đi cầu cạnh người Quy Nhất cảnh phía sau? Luyện Dược Sư, từ đầu đến cuối đều là phụ thuộc…” Một phen này, khiến Nhị trưởng lão có chút tức giận, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận. Quả thực, những điều này đều là sự thật. Nhưng những tình huống này, cuối cùng cũng chỉ là ở những tình huống cực đoan mà thôi.
“Dao Dao, những điều ngươi nói cũng chỉ là khả năng thôi. Nếu chỉ là cường giả Hóa Cảnh bình thường, bọn hắn có thể tôn quý hơn Luyện Dược Sư trong cung không?” Minh Dao Dao nghe vậy, vẫn như cũ lại một lần nữa lắc đầu.
“Gia gia, chuyện này thôi vậy đi. Về sau ta nếu không thích hắn, hắn cũng khó chịu. Trong mắt ta, ít nhất phải có thiên phú tiềm lực như tuấn năm sư huynh mới đáng để ta dừng chân nhìn hắn.” Tuấn năm sư huynh Minh Dao Dao nói trong miệng, là Từ Tuấn Năm Tam sư huynh của Phong Vũ Lâu. Luận về thiên phú tiềm lực, Từ Tuấn Năm chắc chắn là đứng đầu. Trong đại tông môn, hắn cũng là một thiên kiêu có tiếng. Nhưng đối với Nhị trưởng lão, hắn vẫn có xu hướng thiên vị Tô Hành.
“Ngươi không coi trọng người khác? Lão phu nói thật, chưa chắc người ta đã coi trọng ngươi đâu!” Nghe được lời này của gia gia mình, trên mặt Minh Dao Dao không hề tức giận, ngược lại có thêm mấy phần ý cười.
“Phải không? Nếu gia gia đã nói như vậy thì tôn nữ thật sự rất muốn nhìn một cái. Xem xem vị thiên tài luyện dược này cuối cùng sẽ đến với cô nương như thế nào. Tôn nữ cùng người đánh cược, cược rằng thân phận và thực lực của cô nương này cũng không bằng tôn nữ. Như thế nào?” Sắc mặt Nhị trưởng lão biến đổi, rõ ràng trong lòng có chút không thoải mái. Còn không đợi gia gia mình trả lời, Minh Dao Dao tiếp tục nói:
“Nếu cuối cùng ta thua, tôn nữ sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia gia. Sẽ tạm gác võ đạo, đi theo người học tập đan dược chi thuật. Còn nếu gia gia thua, vậy thì đừng nói tôn nữ không làm việc đàng hoàng. Sau này trên con đường võ đạo của tôn nữ, gia gia cũng không được phép cản trở nữa.” Nói xong, Minh Dao Dao còn tiện tay cầm một miếng điểm tâm trên bàn, cắn một miếng, rồi tùy ý đi đến cửa viện. Đến cửa, Minh Dao Dao còn quay đầu lại, cười với gia gia mình. Khiến Nhị trưởng lão tức giận đến có chút khó chịu. Cô cháu gái này của hắn, nếu có thể tìm được một võ giả Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không tệ. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Giống như trước đây Minh Dao Dao nhắc đến Trần Tuấn Năm. Ngay cả thiên kiêu được Phong Vũ Lâu coi trọng, cũng không ai dám đảm bảo hắn có năng lực bước vào Hóa Cảnh viên mãn. Vào Hóa Cảnh đã rất khó, sau khi vào Hóa Cảnh rồi, mỗi bước lại càng khó hơn. Tấn quốc có bao nhiêu thiên tài? Nhưng từ Hóa Cảnh sơ cảnh đi đến trung cảnh có được bao nhiêu người? Đừng nói đến Hóa Cảnh viên mãn, rất nhiều người còn không thể đạt được đến trung cảnh. Còn Tô Trần, hiện tại năng lực biểu hiện ra, thành tựu sau này của hắn cơ hồ là chắc chắn sẽ vượt xa những trưởng lão như bọn họ. Hiện tại thủ pháp đã chuẩn và ổn hơn bọn họ, lại càng không cần phải nói đến sau này. Cô cháu gái của mình, không nghe lời khuyên bảo đây này... Trước mắt, chuyện này cũng chỉ có thể tạm gác lại. Đợi đến khi rảnh rỗi, lại để Tô Hành gặp mặt với cháu gái của mình một lần. Có những lúc, người khác có nói, có đề nghị thế nào đi nữa, cũng đều vô dụng. Nhưng hai người gặp một lần, có lẽ sẽ thành.
Mười một ngày đường đi, Tô Trần cùng hai vị tiền bối đã đến nơi giao nhau giữa Chu quốc và Tấn quốc. Trong suốt quá trình đi đường, hai vị tiền bối có chút bất ngờ. Hai người bọn họ là cường giả Hóa Cảnh, mượn thân pháp chiêu thức để đi đường, đáng lý ra còn lợi hại hơn Tô Trần. Hơn nữa còn phải bỏ rơi Tô Trần. Nhưng trên thực tế, mấy ngày qua, Tô Trần một chút cũng không bị bọn họ bỏ lại phía sau. Có đôi khi, hai vị cường giả Hóa Cảnh bọn họ còn muốn nói xem có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không. Chỉ là mặt mũi có chút không cho phép, đành phải nhẫn nhịn, lựa chọn kiên trì.
Sau khi tiến vào Đại Chu, ba người đến một tòa thành bên đường nghỉ ngơi. Tô Trần chuẩn bị đi tìm mấy thương nhân tin tức kia, để nghe ngóng tình hình trong khoảng thời gian này. Chu Minh Cung cách Đại Chu không gần, mạng lưới tin tức chắc là không có an bài xa như vậy. Những tình hình ở Đại Chu mà mình nghe được từ thám tử Chu Minh Cung, có lẽ cũng chỉ là tin tức đã qua tay nhiều lần. Bản thân Tô Trần đi tìm mấy thương nhân tin tức đó, thì tin tức sẽ đáng tin cậy hơn, với thân là người Chu quốc, mình cũng sẽ hiểu rõ hơn. Xin phép hai vị trưởng bối tạm thời nghỉ ngơi, còn mình đi giải quyết chút việc. Cảnh tiền bối cùng Hoàng tiền bối nghe thấy điều này, trong lòng thầm vui mừng. Hai người họ thực sự muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi. Cường giả Hóa Cảnh cũng là người, không phải tiên. Cũng cần nghỉ ngơi hồi sức, cũng cần hồi phục lại. Hai người ở khách sạn thuê một phòng, tùy ý tìm chỗ tựa lưng nghỉ ngơi.
“Cái vị Tô tiểu hữu này, chẳng lẽ là làm bằng sắt sao? Sao mà chẳng thấy mệt mỏi chút nào...” Cảnh tiền bối vừa nói, vừa thở dài một hơi.
“Nghĩ lại lúc ban đầu, hai chúng ta còn muốn xem trò cười của hắn. Xem xem khi nào thì hắn cầu xin chúng ta đi chậm lại chút… Bây giờ nghĩ lại, nếu hắn không bảo chúng ta nghỉ ngơi, ngược lại sẽ thành ra chúng ta bị chế giễu...” Trên mặt Hoàng tiền bối cũng lộ ra vẻ cười khổ. Trong lúc ngập ngừng, Cảnh tiền bối bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì đó.
“Lão Hoàng, ngươi nói Tô tiểu hữu có phải nhìn ra chúng ta đã có chút không chống đỡ được nữa không…” Nghe thấy điều này, vẻ mặt Hoàng tiền bối lập tức ngưng lại.
“Không… không nên vậy…” … Lúc này, Tô Trần đã ở ngoại ô chờ đợi. Chờ người buôn bán tin tức tới. Lúc đầu khi rời Đại Chu, mình đã tìm các thế lực buôn bán tin tức, để họ định kỳ gửi tin tức cho mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, mấy thế lực bán tin tức này thực sự là không đáng tin cậy. Những gì mà mình đã thỏa thuận với bọn họ, đều không có ý nghĩa gì. Rất nhanh, một người toàn thân lấm la lấm lét từ đằng xa đi đến. Tô Trần không hỏi những chuyện khác, trực tiếp hỏi ngay chuyện chính mà mình muốn chú ý. Tin tức nghe được từ thám tử Chu Minh Cung, thực ra cũng không phải là hoàn toàn sai. Từ khi Tô Trần làm bị thương hai tên hộ vệ của Ngũ Lam sơn trang, thì người của bọn chúng về cơ bản đã không dám tùy tiện tuần tra. Đa phần đều đã rời đi, Ngũ Lam sơn trang chỉ phái người ở lại khu vực Thiên Cương thành. Ngũ Lam sơn trang muốn ra tay với Thiên Cương thành, phá vỡ người nắm quyền vốn có của Thiên Cương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận