Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 545: Tô Trần bắt đầu tham gia lịch luyện (2)

Từ dưới thác nước đi ra, trên mặt Từ Khải Minh đồng thời không có quá nhiều vui mừng. Cho dù là hiện tại có được thành tích, đã là tốt nhất rồi. Nhưng thành tích này, vẫn làm hắn không hài lòng. Người Kim Chung hội một bên, bao gồm cô cô hắn Từ Thắng Anh, biểu hiện trên mặt cũng không mấy khá khẩm. Trở lại giữa đám người, trên thân Từ Khải Minh vẫn còn chảy xuống giọt nước. Xung quanh lời bình đã bay tới: “Khải Minh huynh à, nếu chưa chuẩn bị kỹ càng, thì nên chậm lại hãy tham gia. Hiện tại cả đời chỉ có một cơ hội dùng xong rồi, về sau muốn leo lên thác nước này, sẽ phải bán mạn‌g đi tranh giành cơ hội.” “Lần này vẫn chưa qua nổi bảy phần, thực sự có hơi kém nha...” Thế hệ trẻ tuổi của thế lực khác, trong lời bình, đều là xem nhẹ. Xem ra, ngay trong bọn họ, những người đã từng có thành tích đều tốt hơn thế này. “Nếu là chưa chuẩn bị kỹ, thì cái thượng vị mời lệnh này nên đợi hai năm nữa mới đưa ra mới phải. Hiện tại tự làm mình mất mặt...”
Trong những lời bình xung quanh, người phía sau đã tiếp tục lịch luyện. Người tiếp theo, thực lực có vẻ lại lên một cấp độ. Liên tiếp ba người, cuối cùng đều leo lên được vị trí bảy phần. Sau đó, thậm chí có người đã leo đến vị trí tám phần. “Khải Minh huynh, ngươi xem người khác xem. Dù sao cũng là người Tuyền trấn, ngươi dường như kém hơi nhiều đó. Sức chịu đựng cùng lực xung kích đều kém hơn rất nhiều…” Bị người khác nói, Từ Khải Minh sững sờ, không đáp lại được câu nào. Trong lòng bực bội đè nén, lại không có bất kỳ hành động phản kích nào. Hắn dường như biết, bây giờ mình không có bất cứ tư cách nào để trả đũa, chỉ có thể chịu đựng bị mỉa mai. Nhìn dáng vẻ Từ Khải Minh lúc này, Tô Trần có thêm chút đồng tình với hắn. Tư cách trong tay mình cũng là Thu Khê Vũ đoạt được từ chỗ hắn, rồi lại đưa cho mình. Đồng tình hắn một chút, cũng không có vấn đề gì. Mặt khác, Tô Trần cũng cảm thấy Từ Khải Minh kỳ thật không kém đến vậy. Lúc vừa leo lên thác nước, thật ra có rất nhiều điểm đáng tham khảo. Nghĩ tới đây, Tô Trần một mực trầm mặc nhịn không được mở miệng: “Chư vị, Từ huynh hẳn không kém như lời mọi người nói chứ? Lúc leo lên Thiên Tuyền thác nước, kỹ xảo của hắn cũng coi như đỉnh đấy chứ. Ta quan sát thì thấy Từ huynh đã làm hết sức. Chỉ là hơi thiếu chút chuẩn bị, đối với toàn bộ quá trình lịch luyện, thiếu chút suy tính mà thôi...”
Lời của Tô Trần nói rất thẳng thắn để giải vây cho Từ Khải Minh. Xem như là bỏ qua hiềm khích lúc trước, giúp hắn lên tiếng. Từ Khải Minh lúc này đối mặt với nhiều sự trêu chọc, xung quanh không ai giúp hắn nói chuyện. Ngay cả người trẻ tuổi của Kim Chung hội cũng lựa chọn trầm mặc. Lời nói của Tô Trần thật ra mang ý đối nghịch với mọi người. Coi như là đồng tình cho Từ Khải Minh, giúp hắn lên tiếng mà thôi. Thoại âm vừa dứt, ánh mắt không ít người đều nhìn về phía Tô Trần. Những người khác còn chưa kịp phản bác thì Từ Khải Minh đã mở miệng trước một bước. Từ Khải Minh vốn im lặng, một mặt chán ghét nhìn về phía Tô Trần: “Ngươi có thể im miệng được không? Ngươi cho rằng mình có tư cách đến tán dương ta sao? Nơi này là Thiên Tuyền trấn, cần ngươi khen sao? Thực lực ta thế nào, có nội tình ra sao, cần ngươi lên tiếng sao? Bị ngươi khen như vậy, chỉ khiến ta càng xem thường chính mình hơn mà thôi.” Sự chán ghét trên mặt Từ Khải Minh rõ ràng sáng tỏ. Trong mắt hắn, đừng nói là Tô Trần nhận xét hắn. Dù là khen ngợi hay thổi phồng hắn, Tô Trần cũng không có tư cách đó. Người xung quanh nghe được lời đáp trả của Từ Khải Minh, ban đầu còn tỏ ý ra mặt tình, trong nháy mắt lộ ra ý cười. Đây là đang cười nhạo Tô Trần. Hảo tâm giúp người khác, nhưng ngược lại là bản thân bị coi thường. “Ngươi thực lực gì, có bản lĩnh gì, trong lòng không cân nhắc à? Cho phép ngươi tới giúp ta lên tiếng! Cái thác nước Thiên Tuyền này, ngươi có vượt qua được một nửa không?” Từ Khải Minh nói xong một hồi, những người khác cũng theo đến đây tiếp lời: “Hay là chỉ vì nói nhiều nên mới gặp rắc rối vì can thiệp. Người không có thực lực, tốt nhất nên im miệng và quan sát.” Những người trẻ tuổi khác xung quanh cười nói. Lời nói lần này của Tô Trần, đối với Từ Khải Minh mà nói vốn có ích. Rất nhiều người mỉa mai hắn, cũng bắt đầu quay sang trêu chọc Tô Trần. Những người cười phá lên cũng nhiều hơn lúc nãy. “Giúp người ta nói tốt, kết quả ngược lại bị người ta mắng. Nghe ra có hơi buồn cười đấy.” “Xác thực, nhiều năm như vậy đây là lần đầu thấy. Bất quá nếu chuyện này xảy ra với ta, lựa chọn của ta chắc cũng giống như Khải Minh huynh thôi. Không có bản lĩnh gì lại đi tán dương người khác, nghe không có chút độ tin cậy nào. Đã không cố ý, càng là hồ ngôn loạn ngữ. Ngược lại còn làm cho người ta thêm mất mặt.”
Lời trêu chọc vẫn còn tiếp diễn, người xếp trước Tô Trần đã kết thúc lịch luyện. Tô Trần là người thứ mười tám lịch luyện. Những người ở trước hắn, biểu hiện đều tốt hơn rất nhiều. Thành tích của ba người đều nhỉnh hơn một chút so với Từ Khải Minh. Hậu bối Kim Chung hội này, kết quả trong lịch luyện đều bị đa số người ép xuống. Đồng thời, năm nay còn là một cái năm Táo. Cái gọi là năm Táo, chính là năm nay không có bất kỳ thiên tài đỉnh cấp nào đến đây. Trong hoàn cảnh này, biểu hiện của Từ Khải Minh vẫn bị nhiều người áp chế, quả thật là quá mất mặt. Tô Trần nghe thấy lời trêu chọc xung quanh, cũng không cùng bọn họ tranh cãi. Thực sự là không ngờ tới, mình giúp hắn nói một câu mà ngược lại bị trách móc. Không có địa vị, có nói tốt cũng không được. Hiện tại đây chỉ là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng mình cần phải chú ý chỉ là một cái: Lịch luyện thác nước Thiên Tuyền trước mắt. Tô Trần không để sự việc vừa rồi làm gián đoạn hay ảnh hưởng tâm cảnh của mình. Thấy một người rời đi, Tô Trần theo sau tiến lên. Có thể do vừa nãy Tô Trần lên tiếng nên càng khiến mọi người chú ý hơn. Không ít người mang vẻ trêu chọc, bàn tán về tình hình của Tô Trần. Khi biết được cái thượng vị mời lệnh trong tay Tô Trần là người khác chuyển tặng, tiếng chế giễu càng thêm nhiều hơn. Lúc này đây, Tô Trần đã tiếp xúc với dòng nước xiết của thác. Trong chớp mắt, một luồng khí tràng đột nhiên giống như bao phủ lấy chính mình. Nước chảy xiết, mang ra từng tầng từng lớp khí tràng. Mà những khí tràng này quỷ dị vô cùng, bóc từng tầng từng tầng thực lực võ đạo của bản thân xuống. Bất cứ ai đứng dưới dòng nước này, chuyện đầu tiên không phải nghĩ cách leo lên phía trước mà là làm sao để chống lại khí tràng do dòng nước mang lại. Tình hình kỳ lạ như vậy, Tô Trần cũng thực sự lần đầu gặp phải. Nhưng cảm giác này, Tô Trần lại thấy có chút tương đồng. Có chút tương tự với loạn lưu do hỗn độn cầu phát ra. Chỉ là trước mắt đây là dòng nước thực thể hóa, đồng thời trong quá trình va đập mà hình thành khí tràng, sức ảnh hưởng càng lớn. “Vẫn đứng đó làm gì vậy, một trượng cũng chưa lên nổi sao?” Bên ngoài, có người đã bắt đầu nói Tô Trần, thúc giục Tô Trần xuất phát. Thật ra Tô Trần cũng không dừng lại quá lâu, so với những người khác thì thời gian dừng của Tô Trần xem như khá ngắn. Những người khác thường sẽ mất gần một khắc mới có thể xuất phát. Ngay cả Từ Khải Minh, cũng mất một khoảng thời gian rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận