Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 10: Dò xét con báo yêu

Chương 10: Dò xét con báo yêu
Sau khi đưa ngân phiếu ra, Ngô Dịch lấy lý do có việc liền dẫn theo một ít người rời đi. Cũng có khả năng đúng là có vấn đề. Diêu Hiểu Ngọc mang vẻ áy náy, ngồi đến cạnh Tô Trần.
“Tô sư đệ…” Thấy vậy, trên mặt Tô Trần cũng lộ ra một tia bất đắc dĩ cười: “Xem ra ta sau khi rời khỏi Vân Dương tông, đã bị đồn thổi không còn gì khác…” “Không có, không có, Tô sư đệ ít nhất dáng dấp còn tuấn, cũng không phải không còn gì khác…” Lời trấn an này nghe thật lạ.
“Lời này của Hiểu Ngọc sư tỷ, dường như so với lời của vị sư huynh kia còn muốn đả thương người hơn.” “A, vậy sao…” Nghe Tô Trần nói vậy, trên mặt Diêu Hiểu Ngọc càng thêm xấu hổ.
“Có thể cho ta thử một chút không? Dạo gần đây thành thị đều có yêu vật ẩn hiện, Thiên Cương thành nhất định là còn thiếu nhân thủ, ta có thể góp một chút sức.” Nghe vậy, Diêu Hiểu Ngọc chần chờ một chút, vẫn còn hơi do dự.
“Vu Chi nói sư đệ ngươi am hiểu truy tra điều tra, kỳ thật trước đó ta đã dự định đi Giáng An thành tìm ngươi. Chỉ là…” Dừng một chút, Diêu Hiểu Ngọc liền quyết định.
“Được rồi, ngươi theo ta cùng nhau đi. Đến lúc đó Ngô Dịch sư huynh hỏi tới, ta sẽ nói một tiếng là được.” Nghe vậy, Tô Trần lập tức hành lễ cảm ơn.
Sau khi rời Vân Dương tông, Tô Trần cũng không nghĩ đến, Vân Dương tông lại truyền những lời đồn liên quan đến mình đi khắp nơi. Rõ ràng là bọn họ vu oan cho mình. Nhìn bộ dạng này, giống như là mình gây ra tai họa gì, để bọn họ ghi hận vậy.
Thanh danh đã kém, từng tông môn đều sẽ ghét bỏ, bài xích. Có thể ở Thiên Cương thành có được một cơ hội, vậy mình nhất định phải nắm bắt lấy.
“Ba ngày trước, có một con báo yêu lẻn vào trong thành phố này. Thực lực của nó chắc chỉ là tiểu yêu, hình thể cũng tương đối nhỏ. Nhưng người dân trong mộng vẫn khó cản được móng vuốt sắc nhọn của nó. Từng nhà, ban đêm đều cần có người trực canh, lòng người hoang mang…” Sau một hồi, Tô Trần cũng đại khái hiểu rõ thế cục của Thiên Cương thành.
Yêu vật ở tiền tuyến, đã tràn vào đến những thành thị phía sau. Trong khi chống cự yêu vật ở tiền tuyến, mọi người còn phải tìm cách giải quyết đám yêu tràn vào phía sau.
Hai người đi về phía trước, liền gặp Ngô Dịch sư huynh vừa bước ra đang sắp xếp nhiệm vụ.
Diêu Hiểu Ngọc do dự một chút, lập tức bước nhanh đến chỗ hắn.
Nghe Diêu Hiểu Ngọc muốn giữ Tô Trần lại, lông mày Ngô Dịch không tự giác nhíu lại.
“Trước đó chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, tham công đoạt công, bị Vân Dương tông đuổi đi đệ tử, chúng ta mời đến làm gì? Thiên Cương thành dù thiếu nhân thủ cũng không đến mức như vậy.” Giọng Ngô Dịch không quá lớn, nhưng Tô Trần kích hoạt [Tìm yêu tiên phong] thiên mệnh, thính giác mạnh hơn người thường.
Rất rõ ràng, Ngô Dịch sư huynh này không chào đón mình. Chỉ là xem như để cho mình chút mặt mũi. Thấy hắn như vậy, Diêu Hiểu Ngọc tiếp tục nhỏ giọng giải thích. Nói vài lời tán dương, giúp Tô Trần giải thích.
Thanh âm Hiểu Ngọc sư tỷ rất nhỏ, Tô Trần cũng đứng xa hơn một chút, nghe không rõ hết.
“Ta thấy ngươi chỉ là thấy hắn đẹp trai, bị sắc làm mê muội thôi phải không?” “Sư huynh sao lại hồ đồ vậy…” Bị Ngô Dịch trêu chọc, Diêu Hiểu Ngọc lộ ra một tia xấu hổ, đấm sư huynh mình một cái.
Ngô Dịch không để ý đến nàng, liền hướng đến chỗ Tô Trần.
“Tô sư đệ, ta muốn nói rõ ràng với ngươi, nếu ngươi muốn ở lại, mọi công việc cần phải nghe theo sắp xếp. Nếu tham công đoạt công làm lỡ đại sự, chúng ta không chỉ không ghi công của ngươi, mà còn sẽ truy cứu trách nhiệm lên người ngươi.” Tô Trần có thể rõ ràng cảm giác được Ngô Dịch không tin mình. Danh tiếng tham công đoạt công của mình, hình như ở đây cũng truyền đi rất rộng.
Trên đường trở về đại doanh, Tô Trần vẫn nghe thấy Ngô Dịch đang nói nhỏ với Diêu Hiểu Ngọc.
Tính người khó đổi, người như vậy, bình thường đều gian xảo, tham sống sợ chết... Nếu nói khó nghe hơn một chút, chính là chó không bỏ được ăn phân. Kẻ tham công đoạt công, đổi chỗ khác cũng vậy.
Tô Trần không có tranh luận, ngôn ngữ vốn là vô lực. Muốn chứng minh bản thân, chỉ có thể dựa vào hành động để thể hiện thực lực và phẩm chất.
Lập tức đến giờ Dậu, trời sắp tối rồi.
Đi vào doanh trướng, rất nhanh, không ít đệ tử bên ngoài bận rộn lại trở về. Trên đài bày biện một tấm bản đồ trong thành.
“Giờ Tuất, chúng ta đúng giờ xuất phát, Lâm Thiên ngươi dẫn người thủ giao lộ phía đông, Hoàng Sơn Vân ngươi dẫn người thủ giao lộ phía đông nam. Hai giao lộ này, đều phát hiện tung tích con báo yêu. Gặp Miêu Yêu, nhớ kỹ không được do dự, lập tức chém giết là được. Những người còn lại theo ta hỗ trợ trước sau, tùy cơ ứng biến.” Nghe Ngô Dịch sắp xếp, Tô Trần hơi nghi hoặc. Nhìn sang Diêu Hiểu Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Bình minh, chúng ta hẳn dễ tìm thấy yêu vật hơn mới đúng, vì sao phải xuất thủ trong đêm…” Giọng tuy nhỏ, nhưng xung quanh vẫn có không ít người nghe thấy.
Mấy người quay đầu nhìn về phía Tô Trần, Ngô Dịch cũng mở miệng giới thiệu.
“Tô Trần sư đệ, cũng là một cao thủ chém yêu có kinh nghiệm lão luyện.” Trước mặt người khác, Ngô Dịch không vạch trần Tô Trần. Chỉ là vừa nhắc tên Tô Trần, những người khác hình như đã nghĩ ra cái gì.
“Tô Trần ở Vân Dương tông? Người tham công đoạt công bị đuổi đi…” Vài câu nói, khiến bầu không khí có chút khó xử.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tại ta nhiều lời…” Biết rõ mình nói sai, đệ tử đó vội vàng xin lỗi.
Nhưng trong ánh mắt của đám người, khi nhìn Tô Trần đã có thành kiến.
Sau khúc nhạc dạo ngắn, mọi người tiếp tục thảo luận kế hoạch buổi tối.
Còn nghi vấn trước đó của Tô Trần đã bị bỏ qua.
Sau khi sắp xếp xong, Tô Trần không nhịn được lại nói thêm. Rất nhiều yêu con mắt, đều có năng lực nhìn rõ mọi vật trong đêm, điểm này là bất lợi với con người. Trừ khi cảnh giới tu hành cao thâm, thể chất biến đổi cường hóa. Nếu không, ban đêm muốn đối phó yêu vật, tất nhiên là yếu thế.
Nghe Tô Trần nói, Lâm Thiên nhịn không được bật cười.
“Vị sư đệ này cảm thấy, chúng ta không tìm kiếm con báo yêu vào ban ngày sao? Nếu dễ dàng như vậy, chúng ta cần gì đợi đến tối để nó tự động xuất hiện?” Ngữ khí có chút gay gắt.
Đồng thời vừa dứt lời, vừa nhìn Diêu Hiểu Ngọc.
“Hiểu Ngọc sư tỷ, đêm nay mang theo vị sư đệ này cũng không cần giúp đỡ chúng ta. Bấy nhiêu người chúng ta là đủ, cô hãy đi hỗ trợ Hoàng Sơn Vân đi.” Nghe Lâm Thiên nói vậy, Hoàng Sơn Vân cũng lập tức nói theo.
“Con báo yêu vô cùng giảo hoạt, đừng làm chúng ta thêm phiền. Hiểu Ngọc sư tỷ nếu có thể đến hỗ trợ, chúng ta mấy người phối hợp sẽ tốt hơn…” Nói xa nói gần, đều không muốn để Tô Trần dính vào.
Diêu Hiểu Ngọc cũng hơi bất đắc dĩ, đành dẫn Tô Trần đi ra doanh trướng.
“Tô sư đệ, ngươi đừng để bụng, thật ra bọn họ thường ngày rất tốt…” Tô Trần nhẹ gật đầu, mang tiếng tham công đoạt công, ai muốn hợp tác với mình chứ.
Mà lúc này, [Tìm yêu tiên phong] đã sớm trong trạng thái kích hoạt.
Vừa nói chuyện, Tô Trần đã theo dấu vết nhìn thấy ngửi được, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đi bên cạnh, Diêu Hiểu Ngọc hình như cho rằng Tô Trần bị tổn thương, nên mở miệng trấn an: “Sư đệ hãy thoải mái tinh thần lên, cứ cau mày như vậy, không còn tuấn nữa rồi…” Tô Trần có chút bất đắc dĩ, cách an ủi của Hiểu Ngọc sư tỷ này, luôn cảm thấy như đang đổi phương pháp vũ nhục người khác… Hình như bản thân chỉ còn bề ngoài là có chút tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận