Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 372: Liễu Tinh Vãn chuẩn bị, làm sáng tỏ hết thảy

Kết quả này, hẳn là không ai hài lòng. Nhiều cường giả các tông môn tụ tập như vậy. Để tìm ra nguyên nhân trong đó, các tông môn còn phái ra đệ tử tinh nhuệ của mình. Ngay từ bước này đã có rất nhiều rủi ro. Biết bao thiên tài đệ tử tiến vào hoang dã, lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng. Vất vả lắm mới tìm được manh mối, các tông chủ, trưởng lão đại tông môn lại càng tập trung đến đây. Nhưng mà cuối cùng lại thành ra như vậy. . . Vẻ mặt của Thượng Tuyên Chân Nhân cũng tràn đầy tiếc nuối.
"Hành động lần này, theo một nghĩa nào đó thì coi như thất bại lớn. Hiện tại chúng ta chỉ có thể mong chờ những yêu vật kia bị phản phệ nghiêm trọng, tốt nhất là tổn thương trực tiếp đến căn cơ của chúng. Nếu những yêu vật đó thật sự có thể tấn thăng Yêu Hoàng, vậy chúng ta chỉ còn đường chờ bị hủy diệt thôi." Vừa nói, Thượng Tuyên Chân Nhân vừa nhìn Tô Trần. Hiện tại có chuyện liên quan đến yêu vật, Thượng Tuyên Chân Nhân đều quen hỏi ý kiến của Tô Trần. Tuy nói Tô Trần còn trẻ, nhưng ở những chuyện này, Thượng Tuyên Chân Nhân lại cảm thấy Tô Trần rất có uy tín.
Nghe Thượng Tuyên Chân Nhân nói, mọi người đều nhìn về phía Tô Trần. Tô Trần cũng không hề sợ sệt, đi thẳng đến trước mặt mọi người. "Đại trưởng lão, kỳ thật lần này cũng không cần quá bi quan. Từ biểu hiện của ba con thiên yêu đó có thể thấy, việc gián đoạn tu hành của chúng, tổn thương gây ra tuyệt đối không nhỏ. Các vị tiền bối cùng nhau đi chém yêu, những yêu vật này nhất định có thể phát giác. Nhiều cường giả cùng tấn công, bọn chúng không thể nào không ý thức được mối nguy hiểm. Việc sớm mang theo các yêu vật khác bỏ chạy, tùy thời đánh lén còn tốt hơn so với bố cục hiện tại. Như vậy có nghĩa là việc gián đoạn tu hành tấn thăng đã gây ra tổn thương rất nặng. Ta cảm thấy lần này cũng coi như có thu hoạch không nhỏ, ít nhất cũng có thể bình yên một thời gian dài."
Thượng Tuyên Chân Nhân nghe Tô Trần nói xong thì gật đầu đồng tình. Các vị trưởng bối xung quanh cũng xem như được an ủi phần nào, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Chỉ có Thái Võ Chân Nhân là vẫn còn mang vẻ không vui, thậm chí còn hừ nhẹ một tiếng. "Theo lão phu thấy thì chúng ta vẫn đừng quá lạc quan. Huống chi đó còn là cách nhìn của một tên nhãi ranh. Lớn tuổi rồi mà còn không có chính kiến, nói ra không sợ mất mặt."
Bị Thái Võ Chân Nhân khinh thường, Tô Trần vẫn im lặng, Thượng Tuyên Chân Nhân bên cạnh thì nở một nụ cười, nhìn hắn."Thái Võ tông chủ, ngươi có chính kiến của mình, nhưng lần này vào hoang dã tìm thiên yêu, chẳng phải cũng dựa vào những dấu hiệu Tô Trần để lại sao? Sao không dựa vào chính kiến của ngươi để tìm một con đường?" Nghe mấy lời châm chọc này, Thái Võ Chân Nhân dường như đã chuẩn bị sẵn lời đáp."Việc tiến vào hoang dã tìm vị trí thiên yêu, không phải chỉ có một mình hắn. Tông môn nào mà không có phái đệ tử tinh nhuệ đến? Vân Dương tông ta cũng phái đệ tử đi. Sao đến chỗ Thượng Tuyên Chân Nhân, lại biến thành do một mình Tô Trần lưu dấu? Lời nói của ngài cứ như thể các đệ tử của tông môn khác đều không góp chút sức nào vậy."
Nghe vậy, Thượng Tuyên Chân Nhân còn chưa kịp phản bác thì Liễu Tinh Vãn đã chen vào giải thích."Tông chủ, kỳ thật phần lớn công lao lưu lại dấu hiệu đều thuộc về Tô Trần. Chúng ta chỉ đến giúp mà thôi, thật ra không có đóng góp nhiều..." Lời này vừa nói ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thái Võ Chân Nhân càng nhăn nhó thêm vài lần."Tinh Vãn, con sao vậy. . . ?" Thái Võ Chân Nhân không hiểu, Liễu Tinh Vãn luôn đáng tin, sao lần này sau khi từ hoang dã trở về lại thay đổi hoàn toàn. Vậy mà trước mặt mọi người vạch mặt ông, một mực bênh vực Thiên Cương thành, bênh vực Tô Trần."Thái Võ tông chủ, đệ tử của Vân Dương tông các ngươi cũng thừa nhận rồi, còn muốn chúng ta nói thêm gì nữa? Lần này mọi người có thể bình an trở về đã là không tệ rồi. Nếu như ngươi thật sự cảm thấy Tô Trần nói vô lý thì cứ coi như hắn đang trấn an mọi người đi."
Nói xong, Thượng Tuyên Chân Nhân dẫn theo ba người Tô Trần liền hướng Kim Lạc thành mà đi. Chuyện này cơ bản cũng đã qua một đoạn thời gian. Sau khi nghỉ ngơi một chút, bốn người liền chuẩn bị trở về tông môn. Những tông môn khác cũng không có ý định dừng lại lâu. Chuyện đã kết thúc, tiếp theo chính là quan sát chờ đợi. Rốt cuộc sự tình sẽ đi đến bước nào, mọi người hiện tại còn chưa biết. Trước đó cùng Tô Trần vào hoang dã những người trẻ tuổi kia, thì lại càng muốn nhanh chóng rời khỏi tiền tuyến của Vân Dương tông rồi. Trước kia ở hoang dã nghe được những tin bát quái, bọn họ đã sớm muốn trở về chia sẻ cho một đám đồng môn rồi. Đại thiên kiêu của Đại Chu, Liễu Tinh Vãn, vậy mà lại thích một người tên là Trần Túc nào đó. Tin tức sốt dẻo này, chắc chắn sẽ gây nên tiếng vang lớn.
Mà lúc này, Cố Phong cũng rất sốt ruột muốn về. Hắn muốn cùng muội muội Cố Vi nói chuyện cho rõ ràng, nếu muội ấy thật sự có ý với Tô Trần, vậy thì phải nhanh chóng ra tay. Từ lúc Cố Phong biết được Trần Túc chính là một thân phận khác của Tô Trần, hắn đã có dự cảm. Thái độ của Liễu Tinh Vãn, chắc chắn là đã có ý với Tô Trần rồi. Muội muội của mình so với những cô gái khác, đương nhiên là nổi trội hơn mấy phần. Nhưng so với Liễu Tinh Vãn thì làm sao so được? Bản thân hắn là một thiên kiêu mà còn không sánh bằng, đừng nói đến muội muội của mình. Tính đi tính lại, Cố Phong cũng không cảm thấy muội muội mình không có chút cơ hội nào. Ít nhất muội ấy cũng ở Thiên Cương thành, gần gũi hơn. Hơn nữa, Liễu Tinh Vãn thiên kiêu như vậy thường lại không biết buông bỏ, không đủ chủ động. Muội muội mình có thể chủ động tích cực hơn, biết đâu lại thành công.
Thấy Cố Phong hơi xuất thần, Thượng Tuyên Chân Nhân nói chuyện mà hắn một chút cũng không nghe thấy."Phong nhi, vừa nãy con lẩm bẩm gì vậy? Ở đây không có người ngoài, cứ nói cho mọi người nghe thử xem." Nghe Đại trưởng lão gọi tên mình, Cố Phong mới hồi phục tinh thần. Chỉ là vừa rồi nghĩ đến chuyện đó, không tiện nói trước mặt Tô Trần. Ngập ngừng một chút, Cố Phong chợt nghĩ ra chuyện."Đệ tử hôm nay thấy Chu Hiếu trưởng lão, nhớ đến một chút chuyện liên quan đến những chuyện bịa đặt về ông ấy." Nghe Cố Phong nói vậy, Thượng Tuyên Chân Nhân cũng cười cười. Bàn tán chuyện bát quái này, xem ra cường giả Hóa Cảnh cũng không ngoại lệ."Chuyện của trưởng lão Chu Hiếu, hóa ra các con cũng biết cả. Thời còn trẻ của chúng ta, chuyện của ông ấy với người con gái kia, từng truyền khắp cả Đại Chu này đấy. Mà các con đừng nói, hai người này thật đúng là kiên trì được đó. Hiện giờ Chu Hiếu đã là người cầm lái tông môn, các bậc trưởng bối cũng không còn tư cách chỉ trích ông ấy nữa." Vừa nói, Cố Phong cũng vừa giải thích cho Tô Trần. Chu Hiếu trưởng lão hồi trẻ đã yêu một cô gái, nhưng cô gái này lại gần như không có thiên phú tu hành. Hai người đến với nhau bị tông môn ngăn cản, sư phụ của Chu Hiếu ra lệnh cấm chỉ. Nhưng hai người cuối cùng vẫn đến được với nhau."Tình yêu đôi lứa, có khi thật mù quáng. Thân phận thực lực của hai người rõ ràng có rất nhiều chênh lệch, nhưng vẫn tâm đầu ý hợp với đối phương. Ngươi nói có đúng không, Tô sư đệ?"
Tô Trần cau mày, chậm rãi gật đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Còn Cố Phong thì lại cho rằng những lời này là hắn đang lót đường cho muội muội của mình. Thực tế không biết, Tô Trần trong lòng lại đang nghĩ về những người khác."Phong nhi, con nhắc đến những chuyện này với lão phu, chẳng lẽ trong lòng con đã nhắm đến ai rồi sao?" "Không có, Đại trưởng lão người cứ yên tâm. . ." Thượng Tuyên Chân Nhân rất nhạy bén, nhưng lần này ông đã đoán sai rồi. Nhưng Thượng Tuyên Chân Nhân trong lòng vẫn còn nghi ngờ, ông đã chuẩn bị về sẽ điều tra Cố Phong kỹ hơn. Đang thất thần, Thượng Tuyên Chân Nhân nhìn về phía Tô Trần và Cố Phong."Hai người các con nếu thích cô gái nào, cứ nói thẳng với lão phu. Không cần phải giấu giếm lừa gạt, bọn ta cũng không có ý định ngăn cản các con đâu. Chỉ cần đừng có tìm yêu nữ tà ma gì đó là được, những cái khác đều dễ nói."
Thượng Tuyên Chân Nhân thật sự không lo lắng bọn họ tìm một cô gái bình thường. Chỉ sợ là tìm một cô kỳ quái, thậm chí là người tà đạo. Thật mà xảy ra tình huống đó thì ông mới tức chết mất. Các tông môn đều đã rời khỏi tuyến phòng thủ đầu tiên của Vân Dương tông. Nhưng đối với Vân Dương tông, bây giờ họ cần phải tăng cường nhân thủ ở tiền tuyến. Nơi ba con thiên yêu tu luyện đã bị phá hủy. Cho dù muốn tăng tiến thì ba con thiên yêu này chắc chắn cũng sẽ không chọn gần biên giới của nhân loại nữa. Một khi bọn chúng rời đi, việc yêu vật ở tiền tuyến đến quấy rối chắc chắn sẽ tái diễn. Các đệ tử đóng giữ tương ứng cũng đã vào vị trí, Thái Võ Chân Nhân cũng mang theo không ít người trở về tông. Trong suốt quá trình sắp xếp, lông mày của Thái Võ Chân Nhân cứ nhíu chặt. Sắc mặt vừa giống như đang tức giận, nhưng lại giống thất vọng nhiều hơn. Liễu Tinh Vãn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thái Võ Chân Nhân, nàng cũng hiểu được tông chủ của mình vì sao lại xuống tinh thần như vậy. Hai lần bản thân mình hướng về Thiên Cương thành, hướng về Tô Trần. Tông chủ của nàng đương nhiên trong lòng sẽ không vui vẻ gì.
Trên đường trở về tông, Triệu Lệ đi tới trước mặt Liễu Tinh Vãn.
"Ngươi đứa nhỏ này mấy ngày nay biểu hiện, cả tông môn đều có rất nhiều người nghe nói. Sau khi trở về, chắc chắn phải giảng cho ngươi một bài." Nghe Triệu Lệ nói vậy, Liễu Tinh Vãn khá thản nhiên gật đầu. "Ta biết, đường chủ. Thật ra, ta cũng có chút lời muốn nói với các trưởng bối trong tông môn, đặc biệt là sư tôn ta..." Triệu Lệ nhìn Liễu Tinh Vãn, trong lòng cũng lấy lại tinh thần. Thấy Liễu Tinh Vãn vẫn là một Liễu Tinh Vãn đáng tin cậy trong lòng nàng. Những việc nàng làm, đều có nguyên nhân cả. Mọi người một đường về tới Vân Dương tông. Trong suốt quá trình sắp xếp, Thái Võ Chân Nhân đều không nói nhiều với Liễu Tinh Vãn. Trong lòng hắn không thoải mái, một nỗi uất ức cứ nghẹn lại. Phó Kiếm Vân, đứa bé kia không đáng tin cậy, khi đối mặt với đủ loại khó khăn thì luôn chối bỏ. Vốn dĩ nhìn Liễu Tinh Vãn khiến mình vô cùng yên tâm. Nhưng lần này, Liễu Tinh Vãn lại đột nhiên như vậy, còn trước mặt mọi người lật đài của hắn. Hắn, tông chủ này, cảm thấy thật có chút thất vọng và đau khổ. Trở lại Vân Dương tông, vừa thu xếp xong, Triệu Lệ liền trực tiếp tìm Thái Võ Chân Nhân. Hỏi khi nào tổ chức trao đổi. Nghe biết Liễu Tinh Vãn cố ý tham gia, Thái Võ Chân Nhân khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vẫn không vui. Nhưng cũng bảo Triệu Lệ đi thông báo, nửa khắc sau gặp mặt tại thiền điện. Mấy vị trưởng lão cùng các đường chủ trong tông môn, đều được Triệu Lệ thông báo đến đúng chỗ. Lúc này, Liễu Tinh Vãn cũng đang tính toán trong lòng, suy nghĩ đến lúc đó nên nói rõ với mọi người như thế nào. Tuy rằng Tô Trần đã chứng minh thiên phú võ đạo của mình, nhưng chuyện bị người khác tham đoạt công lao, trước mặt mọi người vẫn chưa được minh oan. Ở Vân Dương tông, vẫn còn rất nhiều người tin vào những lời kia, cho rằng Tô Trần phẩm đức không tốt, phẩm hạnh thấp kém. Lần này, Liễu Tinh Vãn muốn vạch trần tất cả mọi chuyện. Vân Dương tông lớn như vậy, đệ nhất tông môn Đại Chu, việc vu oan Tô Trần cần phải giải thích rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận