Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 127: Mục đường chủ tức giận tức giận

Chương 127: Mục đường chủ tức giận lôi đình
Nàng bị ông ngoại nói một câu thì nàng cãi lại một câu. Ấy vậy mà Đinh Cửu gia nhẹ giọng bảo một tiếng, nàng liền im lặng ngay. Lúc này ở tây uyển, một đám đệ tử Thiên Cương thành sắc mặt đều có chút khó coi. Biểu hiện của Long Vân Vân quá rõ ràng là coi thường Thiên Cương thành. Người khó chịu nhất, có lẽ vẫn là Mục đường chủ. Hắn ngoại tôn nữ của mình, trước mặt bao nhiêu người đều nói về Thiên Cương thành như thế. Trong lòng của nàng, không biết đối với thân phận đệ tử Thiên Cương thành của mình sẽ ghét bỏ đến mức nào.
"Khó trách ngươi hiểu chuyện rồi, một mực đối với mẹ ngươi mang theo vài phần ghét bỏ. Hóa ra, mấu chốt là ở đây." Mục đường chủ sắc mặt tái xanh, hắn có thể tưởng tượng được con gái của mình đã khó chịu thế nào. Bị chính con ruột mình ghét bỏ, cái tâm tình này... Xét về quan hệ, Long Vân Vân vốn là phải thân cận với Thiên Cương thành hơn. Nhưng mà ở trước mặt mọi người, nàng lại nói về Thiên Cương thành như vậy. Luận về thực lực tông môn, Thiên Cương thành hiện tại đúng là có khoảng cách với Thiên Phong cốc. Ở cái thế giới này, thực lực tông môn có liên quan rất lớn đến quốc đô nơi nó tọa lạc. Tài nguyên sản vật của Đại Chu vương triều căn bản không thể so sánh với Tấn quốc. Hai tông môn ở hai vương triều có cảnh giới khác nhau, sẽ nhận được sự trợ lực về tài nguyên không giống nhau. Tấn quốc lại lớn hơn nhiều như vậy, nội tình của nó không phải là thứ Đại Chu vương triều có thể so sánh được. Có chênh lệch, nhưng chênh lệch này tuyệt đối không lớn đến một mức độ nào đó.
"Xin lỗi các vị trưởng bối, thân là vãn bối mà một chút quy củ cũng không có." Nghe Đinh Cửu gia nói vậy, Long Vân Vân lẩm bẩm trong miệng, vẫn còn có chút bất mãn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng vẫn có sự tôn kính. Chỉ có điều khi quay đầu nhìn về phía Mục đường chủ, nhìn về phía đám người Thiên Cương thành. Sắc mặt kia lại trở nên lạnh nhạt.
"Ta vốn không phải người của Thiên Cương thành, cũng đâu có nói sai. Nếu lớn lên ở Thiên Cương thành, ta chắc chắn cũng sẽ giống bọn họ thôi." Khi nói lời này, Long Vân Vân thậm chí còn mang theo vài phần ấm ức. Ấy vậy mà cái ngữ khí ấm ức này, lại mắng luôn cả đệ tử Thiên Cương thành ở đây. Những lời trước đó đã khiến cho mọi người có chút ghét nàng. Bây giờ những lời này vừa nói ra, càng khiến người ta phiền chán nàng hơn. Mục đường chủ nghe vậy, đột nhiên vỗ mặt bàn một cái. "Long Vân Vân, ngươi xem thường Thiên Cương thành như vậy, vậy ngươi tới nơi này làm gì? Xem thường Thiên Cương thành, hà tất phải mặt dày mày dạn đến để cọ Sơn Hà Trì?"
Tây uyển. Mọi người trước khi đến, có lẽ đều sẽ không nghĩ tới sẽ ầm ĩ đến như vậy. Mục đường chủ dù sao cũng là ông ngoại của nàng, giờ phút này trong lời nói đã có vài phần cay nghiệt. Hắn từng đến Thiên Phong cốc, nhìn con gái sống ở đó và cũng từng gặp đứa cháu ngoại này. Ngoại tôn nữ đối với hắn rất lạnh lùng. Lúc đó, Mục đường chủ nghĩ là do bản thân mình ít khi ở bên cạnh. Không quen thuộc, có chút xa lạ nên mới không thể thân thiết. Nhưng giờ nhìn lại, đâu phải là xa lạ gì. Đó là ghét bỏ, căn bản không muốn dính líu quan hệ với Thiên Cương thành. Trước mặt người ngoài nàng đã nói như vậy, còn không nghe khuyên nhủ, vậy thì Mục đường chủ cũng không khách khí nữa.
Nghe vậy, Long Vân Vân vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn đám người. "Sơn Hà Trì theo lý thuyết chúng ta Thiên Phong cốc cũng nên được chia một phần, chứ không phải do một mình các ngươi Thiên Cương thành độc chiếm. Hơn nữa, tiền hiền đều nói vật tận kỳ dụng. Để Sơn Hà Trì phát huy đầy đủ tác dụng, ngược lại nên để người Thiên Phong cốc sử dụng." Những lời Long Vân Vân này nói, mọi người nghe ra được vài điều. Không chỉ muốn gièm pha Thiên Cương thành, mà còn muốn cướp đoạt quyền sử dụng Sơn Hà Trì. Một bên Mục đường chủ, trên mặt đã nở một nụ cười lạnh.
"Sao? Đệ tử Thiên Cương thành sử dụng là lãng phí, còn các ngươi sử dụng mới là vật tận kỳ dụng, là ý này sao?" Nghe vậy, Long Vân Vân lại gật đầu nhẹ. "Chẳng lẽ không đúng sao? Thực lực năng lực của đệ tử Thiên Phong cốc vốn đã vượt trội hơn so với đệ tử Thiên Cương thành. Sơn Hà Trì dùng trên người chúng ta, tự nhiên có thể phát huy hiệu dụng tốt hơn. Hai tông môn chúng ta, hằng năm chẳng phải đều có tỷ thí sao? Nếu không phục, đệ tử Thiên Cương thành có thể thử so chiêu với ta. Tuổi tác tương tự ta, tùy tiện cảnh giới thực lực gì cũng được. Tuổi lớn hơn ta, chỉ cần thực lực cảnh giới không vào lục phẩm, ta Long Vân Vân đều nhận khiêu chiến." Lời này rất thẳng thắn. Mục đường chủ nghe nàng nói về chuyện giao thủ tỷ thí, sắc mặt càng khó coi hơn.
"Ngươi quá tự đại!"
"Đã vậy, vậy thì sắp xếp đệ tử đến giao thủ thử xem. Nếu ta thua, ta sẽ nhận thân phận người của Thiên Cương thành. Về sau cho dù người khác nói thế nào, ta cũng sẽ không phản bác. Ta thắng, vậy thì vật tận kỳ dụng. Có một người bại dưới tay ta, vậy thì hãy nhường ra một chỉ tiêu lịch luyện ở Sơn Hà Trì." Đinh Cửu gia bên cạnh nhíu chặt mày. Nghe đến mấy câu này, hắn cũng không nhịn được mà gõ bàn một tiếng nói. "Vân Vân, ngươi đừng nói nữa. Tưởng mình có chút thực lực là càn rỡ, nhưng ngươi thật sự cho rằng ở đây không có ai là thiên tài sao? Vừa rồi đại trưởng lão còn khen ngợi một đệ tử kia, ngươi không nên tự đại."
Ở tây uyển, bầu không khí bắt đầu trở nên ồn ào hơn.
"Thật càn rỡ, quá đáng quá rồi!"
"Nhường danh ngạch cho các ngươi, vậy gọi là vật tận kỳ dụng? Dựa vào cái gì?" Trong đám người, rất nhiều đệ tử đang phản bác Long Vân Vân. Mà Long Vân Vân lại hoàn toàn không sợ hãi. "Nhường chỉ tiêu lịch luyện cho người càng ưu tú, không phải gọi là vật tận kỳ dụng sao? Chẳng lẽ lại muốn dùng vào kẻ tầm thường hay sao? Vừa nãy đại trưởng lão nói, Thiên Cương thành có một người đệ tử có kiến thức có tầm nhìn, lại rất có cái nhìn đại cục. Người đó bản lĩnh như vậy, vậy thì hãy ra nói một chút, thế này có tính là vật tận kỳ dụng không?"
Long Vân Vân cũng có chút đầu óc, cùng nhiều người ồn ào một chỗ, không bằng dồn mục tiêu vào một người. Lời còn chưa dứt, ánh mắt của rất nhiều người đều đã đổ dồn vào Tô Trần. Tô Trần cũng không ngờ rằng cái mũi nhọn này sẽ không hiểu lại chĩa vào mình. Thực tế, Tô Trần không phải là người thích tranh cãi với người khác. Nhưng không phải là không có khả năng để tranh cãi. Đối với Long Vân Vân này, Tô Trần cũng ẩn ẩn mang theo vài phần chán ghét. Vẻ mặt cao cao tại thượng đó, cứ như thể Thiên Cương thành đang chạy theo, van xin được tới gần nàng. Kim Duyệt ở bên cạnh có chút lo lắng, không ngừng nhỏ giọng nói chuyện, đưa ra đề nghị của mình. Tô Trần khẽ gật đầu với nàng, hắn có thể ứng phó. Rồi đứng lên dưới ánh nhìn của mọi người.
"Ngươi là người đệ tử mà vừa rồi đại trưởng lão nhắc tới đúng không, ngươi nói xem. Sơn Hà Trì dùng cho người đệ tử có thiên phú tiềm lực lớn, có phải là biểu hiện của vật tận kỳ dụng không? Mọi người đều nói ngươi có kiến thức có tầm nhìn, vậy xin cho một đáp án mà tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục." Long Vân Vân liên tục chất vấn. Các vị cao tầng của Thiên Cương thành xung quanh, đều lạnh lùng nhìn nàng. Thấy biểu hiện của trưởng lão nhà mình, Tô Trần cũng biết là mình cần phải đáp trả mạnh mẽ một chút.
"Long sư tỷ cứ nhấn mạnh việc những đệ tử có thiên phú tiềm lực tốt hơn sử dụng tài nguyên mới là biểu hiện của vật tận kỳ dụng. Ta rất muốn biết, trong Thiên Phong cốc, có phải đều thực hiện theo cái cách này hay không? Tông môn nào cũng sẽ có người nổi bật nhất. Nếu đúng như vậy, thì tất cả tài nguyên của cả Thiên Phong cốc đều nên thuộc về một người duy nhất. Long sư tỷ muốn vật tận kỳ dụng, có phải ý là như thế không?" Giọng Tô Trần không lớn, nhưng lại dùng chính lập luận của Long Vân Vân để phản công nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận