Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 264: Sẽ không thật muốn ở phía trên kiên trì một cái nửa canh giờ a?

Chương 264: Chẳng lẽ thật sự muốn kiên trì ở trên đó nửa canh giờ? Từ lúc tiến vào tầng thứ sáu, trong tâm niệm luôn gặp phải sự tấn công tập kích của những yêu vật kia. Đây chính là phương thức tôi luyện của Đăng Vân Đài. Ngoài việc rèn luyện thể phách, nó còn rèn luyện tâm cảnh. Từ điểm này mà nói, Tô Trần cảm thấy Đăng Vân Đài quả thực không tệ. Trong những bảo địa mà mình đã trải qua, những lợi ích từ Đăng Vân Đài mang lại, vượt xa những nơi khác. Nhưng một đặc tính bên trong Đăng Vân Đài có thể trái với dự tính ban đầu của người xây dựng. Từ khi bước vào tầng sáu, tâm niệm bên trong sẽ bị ảo ảnh tấn công tập kích. Mà những ảo ảnh này chính là do các võ giả bước vào Đăng Vân Đài tự cấu tạo nên. Trong lúc giao đấu, tâm cảnh của võ giả càng mạnh thì ảo ảnh càng mạnh. Đồng thời những ảo ảnh này sẽ nhanh chóng bù đắp những sơ hở sau khi võ giả phát hiện ra. Từ đó càng ngày càng mạnh, cuối cùng chắc chắn sẽ đ·á·n·h bại võ giả. Người xây dựng có lẽ trước đó không nghĩ sẽ có kết quả như vậy. Đăng Vân Đài chia làm nhiều tầng, chính là để phân chia độ khó theo từng cấp bậc. Có thể vì đặc tính này mà việc chờ đủ hơn một canh giờ ở tầng sáu của Đăng Vân Đài, có lẽ còn khó hơn cả việc đi lên đến tầng tám. Còn như Tô Trần mà chờ đủ một tiếng rưỡi ở tầng thứ bảy thì độ khó đó ít nhất phải ngang với việc leo lên tầng thứ mười, thậm chí mười một. Những ảo ảnh trong tâm niệm sẽ không biết thay đổi và tiến hóa bao nhiêu lần trong một tiếng rưỡi đồng hồ. Không chỉ ảo ảnh trở nên mạnh hơn mà việc võ giả duy trì liên tục ch·ố·n·g cự lại sự tấn công của yêu vật ảo ảnh ở Đăng Vân Đài cũng sẽ mỏi mệt. Thời khắc này phải liên tục đối mặt với sự tấn công của yêu vật mà đối thủ lại ngày càng mạnh hơn. Nếu tâm tính không đủ c·ứ·n·g cỏi, làm sao có thể trụ vững được. Những đệ tử thân truyền có thể leo lên tầng sáu, thậm chí tầng bảy bình thường cũng không đợi được bao lâu là sẽ lui xuống. Giống như lúc này, Đăng Vân Đài đã mở ra được nửa canh giờ. Sau khi lên Đăng Vân Đài, rất nhiều đệ tử thân truyền tuy có thể đặt chân đến tầng thứ bảy, nhưng lúc này đã rút về tầng thứ sáu. Các đệ tử lên đến tầng sáu, cũng hơn phân nửa đã trở về tầng năm. Lợi ích ở tầng năm đối với những đệ tử này mà nói cũng không đáng kể nữa. Rất nhiều người đơn giản liền rời khỏi Đăng Vân Đài. Đi một lần lên tầng sáu, tầng bảy đã là đủ rồi. Ngay cả Phó Kiếm Vân, lúc này cũng đã lùi xuống tầng bảy, và ngay lập tức chuẩn bị xuống tầng sáu. Liễu Tinh Vãn so với Phó Kiếm Vân thì kém hơn một chút, nàng nhiều nhất chỉ có thể lên được tầng thứ tám. Lúc này cũng đã sớm lui về tầng thứ sáu. Chắc không bao lâu nữa nàng sẽ rời khỏi Đăng Vân Đài. Tầng thứ năm chỉ rèn luyện thể phách đơn thuần, đối với nàng mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn, không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đó. Đăng Vân Đài mở ra chưa được một canh giờ, không ít đệ tử thân truyền đã lên xuống Đăng Vân Đài. Ngược lại những đệ tử nội môn hướng xuống, những đệ tử ngoại môn thì vẫn chưa muốn rời đi. Đăng Vân Đài từ tầng năm trở xuống thì có thể rèn luyện thể phách, bọn họ cảm thấy cũng có nhiều tác dụng. Có điều những đệ tử có cảm giác này về cơ bản đều không chịu nổi áp lực của mấy tầng phía trên. Tô Trần và Phó Kiếm Vân đều là những người tiến bước chậm rãi. Cho nên tuy Đăng Vân Đài đã mở được gần một canh giờ, nhưng mọi người thực tế cũng không ở trên đó lâu như vậy. Bỏ qua thời gian lãng phí ở các tầng dưới, Tô Trần cũng đã đợi khoảng ba khắc đồng hồ ở tầng thứ bảy rồi. Triệu Lệ quan sát bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút không ổn. Trong lúc chần chờ, nàng đi đến bên cạnh Thái Võ Chân Nhân. “Tông chủ, Trần Túc hình như đã ở tầng thứ bảy được ba khắc đồng hồ rồi...” Sau khi Tô Trần đứng vững ở tầng thứ bảy, thấy Tô Trần không tiếp tục đi lên, Thái Võ Chân Nhân cũng không còn để ý nhiều nữa. Theo họ nghĩ, biểu hiện của Tô Trần đã đủ kinh diễm rồi. Việc trước đó đã xem nhẹ, đã bị Tô Trần đ·á·n·h thẳng vào mặt. Thái Võ Chân Nhân và Triệu Lệ mới nhận ra sự xem nhẹ trước đó của mình đối với Tô Trần. Thế nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như sự hối lỗi vẫn chưa đủ. “…Tình trạng của hắn thế nào? Còn ổn chứ?” Thái Võ Chân Nhân cũng bị câu nói này dọa sợ, vừa hỏi vừa quay đầu nhìn lại. “Nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, cảm giác hắn vẫn có thể tiếp tục trụ vững được...” Triệu Lệ nhỏ giọng trả lời. Lúc này, trên tầng thứ bảy, ngoài Tô Trần ra, chỉ còn một đệ tử mới lên. Có vẻ như người này cũng không kiên trì được bao lâu nữa, sẽ sớm đi xuống. Sau khi người này xuống, toàn bộ tầng thứ bảy sẽ chỉ còn lại một mình Tô Trần. "Đường chủ Triệu hãy để ý đến hắn nhiều hơn một chút, đứa trẻ này, chúng ta làm những việc này, vốn đã bạc đãi hắn rồi. Nếu còn để hắn bị thương nữa, ta thật sự sẽ cảm thấy áy náy." Triệu Lệ khẽ gật đầu, ra hiệu là mình đã hiểu. Vừa dứt lời, trong lòng Triệu Lệ bỗng nhớ tới câu nói đùa trước đây của mình. Trước khi bước vào Đăng Vân Đài, nàng đã nói với Tô Trần. Muốn xứng với Thiên Diệp Quả thì ít nhất phải bước vào tầng thứ bảy, còn phải nghỉ ngơi hơn một canh giờ ở đó. Thực ra khi nói đùa những lời này, Triệu Lệ không hề nghĩ đó là thật. Cảm nhận được độ khó của Đăng Vân Đài, Tô Trần có lẽ sẽ nhận ra việc đợi hơn một canh giờ ở đó là rất không khả thi. Dù có tin thì chỉ cần kiên trì một lúc rồi sẽ tự bỏ cuộc. Nhưng bây giờ, Triệu Lệ cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Tô Trần hình như thật sự đang trụ vững ở tầng thứ bảy, và thời gian dừng lại ở trên đó sắp vượt qua nửa canh giờ rồi. Các đệ tử xuống từ Đăng Vân Đài ngày càng nhiều, rất nhiều đệ tử thân truyền đều đã đi ra rồi. Đương nhiên họ có thể ỷ lại vào tầng thứ năm. Chỉ là đám đệ tử thân truyền này có phần coi thường việc ở đó. Liễu Tinh Vãn cũng không trụ nổi ở tầng thứ sáu nữa, liền đi xuống luôn. So với lần trước ở Đăng Vân Đài, Liễu Tinh Vãn cảm thấy lần này mình đã tiến bộ không ít. Thời gian trụ vững ở trên đó đã tăng lên rõ rệt. Không lâu sau khi Liễu Tinh Vãn xuống thì Phó Kiếm Vân cũng xuống theo. Hắn có thể lên đến tầng thứ chín, nhưng tổng thể thời gian kiên trì trên Đăng Vân Đài cũng không hơn Liễu Tinh Vãn bao nhiêu. Toàn bộ quá trình rèn luyện ở Đăng Vân Đài, nếu như năm nay không có nhiều đệ tử nội môn ngoại môn tham gia, thì cũng đã kết thúc sau khoảng một canh giờ. Trong thế hệ trẻ, đa số các đệ tử ưu tú đều đã đi xuống. Sau đó, bắt đầu tán gẫu về cảm ngộ của mình ở Đăng Vân Đài. Liễu Tinh Vãn sau khi xuống khỏi Đăng Vân Đài, nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy Tô Trần đâu. Sau khi kết thúc quá trình rèn luyện ở Đăng Vân Đài, Trần Túc chắc là đã quay về Phi Ưng Tông rồi. Liễu Tinh Vãn nghĩ rằng sau khi Tô Trần xuống khỏi Đăng Vân Đài, cũng đã rời đi rồi. Có chút thất vọng, nàng chần chờ đi đến chỗ Triệu Lệ. Lần này khi xuống khỏi Đăng Vân Đài, nàng không đi tìm Tôn Tuyết Dung ngay mà lại đi tìm Triệu Lệ. “Đường chủ Triệu...” Vừa mới gọi xong, Liễu Tinh Vãn đã nhìn theo ánh mắt của Triệu Lệ. Tô Trần vẫn đang ngồi vững ở tầng thứ bảy của Đăng Vân Đài… "Đã hơn nửa canh giờ rồi..." Không đợi Liễu Tinh Vãn hỏi, Triệu Lệ đã mở lời. “Ở tầng bảy chờ hơn nửa canh giờ??” Liễu Tinh Vãn lặp lại câu nói này, cả người cũng sững sờ. Liễu Tinh Vãn nàng ở tầng bảy còn không trụ nổi ba khắc đồng hồ, Phó Kiếm Vân cũng chưa từng vượt quá nửa canh giờ. Thế nhưng Tô Trần, lúc này đã ở trên đó đợi hơn nửa canh giờ rồi. Trong chớp nhoáng, Liễu Tinh Vãn nhớ lại những lời mình đã nói trước đó. "Trần sư đệ, sẽ không thật sự muốn kiên trì ở trên đó đến nửa canh giờ đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận