Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 551: Thu gia tộc

Chương 551: Thu gia tộc
Đối với Tô Trần, Minh Dao Dao luôn xem nhẹ, hơn nữa một hồi lâu mới hoàn hồn. Nàng vẫn cho rằng, khi đối diện với mình, Tô Trần là chịu thua, là cúi đầu. Nhưng giờ nhìn lại, tất cả đều là những phỏng đoán lung tung trong lòng nàng. Nàng tự cho mình đúng, đặt vị trí của mình quá cao. Trên thực tế, đối với Tô Trần, nàng không có vị trí xếp hạng. Trong lòng người khác nghĩ đến là hậu bối của thế lực cao cấp nhất như Thu gia. Hơn nữa, vẻ ngoài của Thu Khê Vũ cũng không thua kém Minh Dao Dao một chút nào. Trước kia nàng ghét bỏ Tô Trần đủ thứ, xem thường cái này, xem thường cái kia. Tô Trần cự tuyệt, thậm chí còn khiến nàng bất mãn. Nhưng tất cả đã tan vỡ sau khi Thu Khê Vũ xuất hiện. Minh Dao Dao nàng không có tư cách ghét bỏ, cũng không có năng lực ghét bỏ. Minh trưởng lão quay đầu lại, không kìm được liếc nhìn tôn nữ mình. Thấy vẻ mặt kinh ngạc thất vọng của Minh Dao Dao, vị gia gia này không an ủi mà thở dài một hơi. Nếu Minh Dao Dao không nói những lời kia, kỳ thực nàng sẽ không mất mặt như vậy. Những chuyện hôm nay đều do nàng tự chuốc lấy. Mặt khác, nếu nàng không nói những lời đó, cũng sẽ không đến mức xé rách mặt. Chu Minh Cung và Tô Trần sau này gặp mặt vẫn có thể hợp tác, vẫn có thể gặp gỡ nói chuyện. Chỉ là quan hệ sẽ không thân cận như trước. Nhưng qua một màn như của Minh Dao Dao, ngay cả mối quan hệ ngoài mặt cũng đã đổ vỡ. Thể diện cũng mất hết, sau này muốn giữ chút thể diện xử lý một số chuyện cũng không được. Cơ hội giao lưu có lẽ cũng rất khó có được. Minh trưởng lão nhìn tôn nữ mình, dù biết nàng hiện tại đang không vui. Nhưng loại oán trách vẫn không kìm được.
Lúc này, Tô Trần đã cùng Thu Khê Vũ rời khỏi Nhạc Tây thành, hướng về vị trí trung bắc bộ. Tô Trần chưa từng nghe qua miêu tả cụ thể về sự hùng mạnh của Thu gia. Nhưng lần cùng Thu Nhược Sương tới biên cảnh, thấy thái độ của các trưởng lão đại tông môn trước mặt Thu Hành Thiên, Thu Nhược Sương. Tô Trần cũng có nhận thức về năng lượng của Thu gia. Nếu không phải Thu gia thực lực bất phàm, sao Thu Hành Thiên còn trẻ như vậy lại khiến nhiều trưởng lão tông môn nể phục? Hơn nữa, Thu gia còn có thêm Thu Nhược Sương, đã có 2 vị cường giả Quy Nhất cảnh. Nhiều thế lực tông môn thậm chí không có nổi một vị cường giả Quy Nhất cảnh. Việc có 2 vị cao thủ Quy Nhất cảnh đủ để chứng minh thực lực và vị thế của Thu gia. Một gia tộc thế lực hùng mạnh như vậy, trong lòng Tô Trần luôn có chút bận tâm. Lo rằng mình không xứng, trèo không nổi. Động lực cố gắng tu hành, ngoài việc đối kháng với nguy cơ mà Ngũ Lam sơn trang mang lại, có lẽ cũng có một phần vì nguyên nhân này. Lần này đến Thu gia, mình chỉ là khách nhân đến bái phỏng. Lại còn do một hậu bối trẻ tuổi như Thu Khê Vũ mời đến, sẽ không thu hút nhiều sự chú ý. Có thể thoải mái một chút, trong lòng không hoảng sợ. Sau này khi cùng Thu Nhược Sương đến đây, mình sẽ không căng thẳng như vậy. Trên đường đi về hướng Thu gia, nghĩ đến lúc gặp Thu Nhược Sương, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, Tô Trần không khỏi muốn cười. Nhưng động tác nhỏ nhặt này, trong mắt Thu Khê Vũ lại mang ý nghĩa khác. Nàng nghĩ Tô Trần đang có cùng suy nghĩ với mình.
Từ Nhạc Tây thành đến Thu gia chỉ mất chưa đầy hai ngày. Với Thu gia, nơi này là một tiền tiêu trạm. Rất nhiều người muốn đến bái phỏng Thu gia đều gặp người của Thu gia ở Nhạc Tây thành. Những người thực sự được mời đến bản bộ Thu gia rất ít. Các cuộc giao lưu hợp tác đều được xử lý xong ở Nhạc Tây thành. Nơi ở của Thu gia, nhìn từ xa giống một trấn nhỏ. Bốn phía rất bằng phẳng, hầu như không có địa thế phức tạp. Việc dùng địa thế này làm nơi ở cho thế lực cần sự táo bạo rất lớn. Đa số các tông môn sẽ dựa vào núi, xây dựng trên các địa thế phức tạp. Địa thế phức tạp có thể tiện lợi che giấu nhiều bí mật của tông môn. Sự phát triển thế lực sẽ kéo theo tranh đoạt tài nguyên. Khi tranh giành tài nguyên cần đủ khả năng bảo toàn. Địa thế phức tạp sẽ phát huy tác dụng vào lúc này. Ngoài ra, những việc mà tông môn thế lực làm, rất khó dùng hành động bí mật để tiến hành. Tất nhiên, vạn sự không chỉ có một mặt tốt, cũng không chỉ có một mặt xấu. Việc Thu gia xây dựng địa giới gia tộc ở đây chắc chắn đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy địa thế bằng phẳng không thể che giấu bố trí tông môn tốt lắm, dễ bị người nhìn trộm. Nhưng một khi người khác đến khu vực này muốn che giấu thì vẫn rất khó. Chỉ cần họ đặt chân vào khu vực này, lập tức sẽ bị người Thu gia để ý tới. Thu gia có lẽ rất tự tin vào thực lực bản thân. Chỉ cần theo dõi chặt chẽ tất cả kẻ ngoại lai, thì cho dù tiến hành kế hoạch trước mặt mọi người, người ngoài sao có thể biết được? Thực ra Tô Trần đã phát hiện ra. Lúc đến gần năm mươi dặm đã có người nhìn mình chằm chằm. Có lẽ do bên cạnh mình có người của Thu gia là Thu Khê Vũ, những người đó chỉ bí mật quan sát mà không quấy rầy gì thêm.
"Bên kia Ánh Nguyệt Đàm, mùa hè nước trong đầm vẫn rất mát. Lúc còn bé ta thường ra đó chơi đùa. Còn có con suối phía tây nam, mùa hè có rất nhiều tôm cá. Bây giờ nhớ lại lúc còn bé vui chơi đã thấy rất vui rồi." Người ta thường thế, nếu muốn lấy lòng người khác sẽ tự giác kể chuyện vui của bản thân. "Hồi trước ta thích nhất mùa hè, tuy thời tiết nóng bức, nhưng có nhiều thứ để vui chơi. Lúc đó ghét nhất là mùa đông. Các trưởng bối trở về sẽ bắt đầu khảo giáo, có khi một ngày ngủ không đủ hai canh giờ." Ở các đại gia tộc, yêu cầu những phương diện này xác thực không giống nhau. Tuy cho phép hậu bối cố tình làm bậy, nhưng đại gia tộc thường sẽ dùng những phương thức nghiêm khắc hơn để yêu cầu con cháu. Tô Trần đi bên cạnh Thu Khê Vũ, rất nghiêm túc lắng nghe. Trạng thái này khiến Thu Khê Vũ rất dễ chịu. Những năm qua, nàng gặp những nam tử khác luôn thích thể hiện bản thân. Đó là kiểu người liên tục nói không ngừng trước mặt nàng. Trong lời nói toàn là khoe khoang. Mong sao có thể kể mình thành Tiên Quân thần tử trên trời. Việc Tô Trần nghiêm túc lắng nghe lời nàng lại khiến nàng thêm yêu thích. Đôi khi, muốn người khác có cảm tình với mình không cần phải luôn miệng kể bản thân lợi hại ưu tú. Hơn nữa nói nhiều khi cũng vô dụng. Lợi hại, ưu tú đến mấy cũng không phải cứ nói ra. Thường thì nói ra người khác cũng không tin. Những thế lực đỉnh cao như Thu gia, không cần ra ngoài khoe khoang ai cũng biết thực lực bất phàm. "Bây giờ nghĩ lại, ta mới hiểu được nỗi vất vả của các trưởng bối. Mùa hè yêu vật ở biên giới phát triển rất mạnh. Trưởng bối trong nhà ít có thời gian rảnh. Ngay cả khi trở về cũng không có nhiều sức lực quan tâm bọn trẻ chúng ta. Chỉ có vào mùa đông khi yêu vật đều trốn tránh, ẩn mình thì họ mới có thời gian, mới rảnh rang..." Thu Khê Vũ nói tới đây có chút xúc động.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi đến Ánh Nguyệt Đàm nàng còn khua tay vào làn nước trong đầm. Bây giờ là đầu tháng hai, trong đầm nước có chút vụn băng. Nhưng không đóng băng toàn bộ. Tấn quốc so với Chu quốc ở hướng Bắc hơn nên khí hậu lạnh hơn. Nơi này vẫn có chút đặc thù. Dù là vào đông vẫn ấm hơn nhiều nơi. "Hồi nhỏ mùa hè bọn ta thường xuyên ra đây chơi. Cô, dì chú bác lớn hơn chúng ta cũng đến chơi cùng bọn ta. Nhớ lại ngày xưa thật vui." Tô Trần nghe vậy thoáng có chút hứng thú. "Tiểu cô của ngươi là Thu Nhược Sương có chơi cùng các ngươi không?" Nghe thấy tên Thu Nhược Sương, Thu Khê Vũ vội lắc đầu. "Cô cô Nhược Sương không giống. Từ nhỏ cô đã bộc lộ thiên phú võ đạo phi thường. Lúc bọn ta chơi thì cô đã gần đạt tới thực lực Hóa Cảnh. Những việc lớn trong tộc cô đã bắt đầu tham gia, làm sao có thời gian vui đùa với bọn ta? Bây giờ nghĩ lại tiểu cô Nhược Sương từ nhỏ đã rất vất vả, hầu như không có lúc nào nghỉ ngơi..." Nói đến Thu Nhược Sương, Thu Khê Vũ có chút đồng cảm. Điểm này, Tô Trần cảm thấy Thu Khê Vũ căn bản không hiểu cô mình. Những người như Thu Nhược Sương, thiên tài đứng đầu, thì việc nghỉ ngơi không giống người thường. Người bình thường hao tâm tổn sức đọc một quyển công pháp điển tịch xong sẽ vô cùng mệt mỏi. Nhưng đối với Thu Nhược Sương thì có thể cảm thấy đó là nghỉ ngơi. Không phải cứ nằm đó không làm gì mới là nghỉ ngơi. Tô Trần cũng cảm nhận được trong quãng thời gian chung sống với Thu Nhược Sương. Những người có tiềm lực và thiên phú như vậy sao có thể giống người thường được? Tuy nhiên, Thu Nhược Sương từ nhỏ đã tập trung vào việc tu hành lịch luyện. Xác thực là thiếu mất một phần niềm vui, sung sướng so với người khác. Vừa nói chuyện hai người đã đi đến vùng ngoài phủ đệ của Thu gia.
Xung quanh có không ít người. Khi nhìn đến Thu Khê Vũ, đều sẽ gật đầu gọi một tiếng "suối Vũ tiểu thư". Những người này, hẳn là tôi tớ hạ nhân của Thu gia. Xem như hậu bối dòng chính của Thu gia, Thu Khê Vũ đương nhiên cũng sẽ được kính trọng. Nhìn về phía Tô Trần, ánh mắt những người này liền có chút quái dị. Càng nhiều, là kỳ quái cùng ngoài ý muốn. Thu Khê Vũ vậy mà lại một mình, mang theo một tên nam tử trở về Thu gia. Điểm này thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng. Mấu chốt là còn có thể đi đến vị trí này. Điều này nói rõ, một số bậc trưởng bối của Thu gia đã đồng ý chuyện này. Hai người một đường đi vào phủ đệ Thu gia. Toàn bộ Thu gia, giống như một cái thành trấn nhỏ. Vị trí Tô Trần và Thu Khê Vũ đang đến hiện tại, chỉ là một khu vực nhỏ của Thu gia. Rất có khả năng, chính là vị trí nơi ở của một chi Thu Khê Vũ bọn họ. Sau khi đi vào phủ đệ, bên trong thật sự giống như một thành thị. Xung quanh còn có những con đường khá rộng rãi. Dọc theo đường đi trong sân, có chỗ dùng để ở lại, có chỗ lại là nơi mang tính công năng. Tỷ như hiệu thuốc, phòng khí cụ các thứ. Thu Khê Vũ mang theo Tô Trần, xem như đi dạo một đoạn đường. Không đi loại đại lộ kia, mà chọn rời đi theo những con đường nhỏ. Bản thân Thu Khê Vũ ngược lại không để ý cái gì. Nàng chỉ là muốn giúp Tô Trần giảm bớt chút xấu hổ, giảm bớt một chút giải thích không cần thiết. Nếu không, gặp phải các trưởng bối khác, rất có thể cũng sẽ hỏi han một hồi lâu. Đã lãng phí thời gian, Tô Trần hẳn là cũng cảm thấy tương đối xấu hổ, khó trả lời. Đồng thời, Thu Khê Vũ cảm thấy những chuyện này không phải chuyện gì quan trọng. Tô Trần chỉ cần khiến các trưởng bối trực hệ của nàng hài lòng là được. Các trưởng bối khác của Thu gia, hài lòng cũng tốt, không hài lòng cũng được. Cùng lắm cũng chỉ có một quyền đề nghị. Cuối cùng vẫn chỉ có một việc, chính là làm cho các trưởng bối trực hệ của nàng hài lòng. Vượt qua mấy con đường, Tô Trần cùng Thu Khê Vũ đi tới trước một con đường. Trước mắt, người bình thường có thể nhìn cũng không ra gì. Nhưng Tô Trần rất tinh tường thấy được tình huống trước mắt. Nơi này có trận pháp ngăn cản, hơn nữa bố trí rất bí ẩn. Trận pháp có rất nhiều loại, đa số trận pháp do Trận Pháp Sư bày ra đều rất dễ bị nhìn ra. Thậm chí, không ít Trận Pháp Sư khi bố trí trận pháp, chính là cố ý muốn để người khác nhìn thấy. Rất dễ dàng bị người ta trông thấy, như vậy mới tránh được việc những người khác ngộ nhập. Trận pháp, đa số đều được dùng để nhằm vào yêu vật. Nhưng những trận pháp trước mắt này lại vô cùng bí ẩn, hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh. Loại con đường này, cho thấy những trận pháp này là dùng để phòng người. Dừng bước một lát, Tô Trần còn chưa mở lời nói chuyện, một lão giả từ chỗ tối đi ra. "Đinh lão..." Thu Khê Vũ mang trên mặt ý cười, lão giả trước mắt hẳn là người khá thân cận của Thu Khê Vũ. Nhưng hôm nay, đối mặt Thu Khê Vũ, vị Đinh lão này lại có chút nghiêm túc. "Suối Vũ, con về trước đi, lão phu cùng vị Tô tiểu hữu này nói hai câu." "Đinh lão, Tô sư huynh hắn..." "Con về trước đi, lão phu biết chừng mực." Đinh lão có chút nghiêm túc, hôm nay căn bản không cho Thu Khê Vũ cơ hội thương lượng. Trước kia, trước mặt nàng, Đinh lão đều rất hiền hòa. Ngoại trừ một số thời điểm nàng ham chơi, sẽ nhắc nhở hai câu. Có thể những nhắc nhở này, đều là lời hay ý đẹp. Trong nhà thường nói, Đinh lão nuông chiều nàng như vậy, sẽ làm hư Thu Khê Vũ mất. Cho nên trong việc học trận pháp, Đinh lão tuy là tiên sinh chỉ đạo thứ nhất của Thu Khê Vũ. Nhưng là nhiệm vụ giám sát học tập, tất cả đều rơi vào người cô cô nàng, Thu Nhất Nam. Tình huống này xuất hiện, cũng càng chứng tỏ Đinh lão có chút nuông chiều Thu Khê Vũ. Nhưng hôm nay, Đinh lão có chút không nể mặt. Thu Khê Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Đinh lão hôm nay đều nghiêm túc như vậy bảo nàng rời đi trước, nàng có chút khó mà kiên trì. Bên cạnh, càng có mấy nha hoàn tiến lên. Theo phân phó của Đinh lão, lôi kéo tay của nàng rồi hướng vào sâu trong sân đi. Thấy Thu Khê Vũ đi xa, tầm mắt Đinh lão lúc này mới rơi vào người Tô Trần. "Nghe nói, Tô tiểu hữu rất có nghiên cứu về trận pháp chi đạo. Biểu hiện tại Phi Thạch thành, khiến người kinh ngạc. Ngay cả các đại sư trận pháp của Trận Minh cũng bị ngươi chiết phục. Có chuyện này không?" Giọng điệu Đinh lão có chút nghiêm túc, trong đó thậm chí có một loại cảm giác chất vấn. Nghe vậy, Tô Trần ngược lại là rất lễ độ, trước hướng về Đinh lão chắp tay hành lễ. "Vãn bối ở trên trận pháp, là hơi có chút hiểu biết. Các tiền bối Trận Minh, cũng là quá khen, coi trọng vãn bối." Tô Trần trả lời, cũng không làm cho Đinh lão cảm thấy tốt hơn. Loại khiêm tốn này, đối với hắn mà nói, cũng không hưởng thụ. "Hi vọng câu trả lời của ngươi là khiêm tốn, chứ không phải thật sự không có bản lĩnh gì. Nơi này một đường đều có trận pháp ngăn cản. Những chuyện khác, có thể vượt qua được rồi hãy nói sau." Bỏ lại một câu, Đinh lão liền đi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận