Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 506: Yêu cầu đan dược (1)

Chương 506: Yêu cầu đan dược (1)
Tiếng đập cửa kéo dài một hồi lâu, lúc này mới cuối cùng có người ra mở cửa. Người mở cửa, hẳn là tùy tùng mà trưởng lão Vương Sơn Lâm và những người khác mang từ Thái Hà Tông đến. Người trước mắt này khi nhìn thấy Tô Trần, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Các hạ ban đêm đến đây, là tìm trưởng lão chúng ta có chuyện gì gấp sao? Vương trưởng lão cùng Tần trưởng lão hiện tại đang tiếp khách. Nếu không phải rất gấp, xin hãy ngày mai lại đến.”
“Xin huynh đài thông báo, tại hạ quả thực có chút việc gấp muốn cùng hai vị trưởng lão nói chuyện.” Tùy tùng trước mắt nói chuyện rất khách khí, cũng không quá mạo phạm. Tô Trần đáp lời tự nhiên cũng là khách khách khí khí. Nghe thấy lời Tô Trần nói, tùy tùng gật nhẹ đầu, nhanh chân xoay người.
Một lát, hắn lại nhanh chóng chạy bộ đến trước cửa, mở miệng thông báo cho Tô Trần: “Trong nội viện còn có các trưởng lão khác của Thái Hà Tông ta, nếu các hạ không ngại chuyện này, có thể cùng nhau vào trao đổi. Nếu các hạ chỉ muốn đàm luận với Vương trưởng lão và Tần trưởng lão, xin mời ngày mai lại đến.”
Xem ra, lần này Thái Hà Tông phái người đến rất cường thế. Không có quá nhiều do dự, Tô Trần khẽ gật đầu, đi theo tùy tùng vào sân nhỏ.
Gõ cửa phòng.
“Vào.”
Nghe được tiếng đáp bên trong, tùy tùng lúc này mới đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, giờ phút này có tất cả bốn người. Ngoài Vương Sơn Lâm và Tần Duy, Tô Trần cũng nhận ra hai người còn lại. Tưởng Chú và Yến Hữu. Nhìn thấy Tô Trần, bốn người đều ngẩn người ra một chút. Bọn họ sao cũng không ngờ, Tô Trần lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Ngũ Lam sơn trang đến gây chuyện, bọn họ đều cho rằng Tô Trần sẽ không đến. Thậm chí chắc là sẽ trốn xa một chút, để tránh mặt người của Ngũ Lam sơn trang. Có thể sự thật lại là, Tô Trần không những đến, còn chủ động hiện thân trước mắt bọn họ.
Một hồi lâu, Vương Sơn Lâm mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đứng lên, cười mời Tô Trần vào nhà. Tô Trần cũng không khách sáo, lập tức đi vào trong nhà.
Sau khi ngồi xuống, Tô Trần đều thăm hỏi cả bốn người. Vương Sơn Lâm và Tần Duy gật đầu cười. Nhưng Tưởng Chú và Yến Hữu ở bên cạnh lại hừ lạnh với Tô Trần. Lúc trước tại Thái Hà Tông, vì chuyện của Tô Trần, cả hai đã phải chịu phạt từ tông môn. Hôm nay đến đây, vốn là có ý định ép Vương Sơn Lâm và Tần Duy một chút. Không ngờ tiện thể lại gặp cả Tô Trần ở đây.
“Ngũ Lam sơn trang lần này bày bố đối phó ngươi, dùng nhiều thủ đoạn lắm, xem ra cũng là thành ý mười phần. Nhưng tiểu hữu ngươi thật sự không nên đến. Phiền Thành Diễm vẫn còn ở Tấn quốc, những cường giả Hóa Cảnh viên mãn khác của Ngũ Lam sơn trang cũng không đến đây. Có điều những điều này không có nghĩa là ngươi không gặp nguy hiểm.” Sau khi hàn huyên vài câu, trưởng lão Vương Sơn Lâm trực tiếp nói ra tin tức Tô Trần muốn hỏi. Đồng thời, ông cũng bắt đầu đề nghị Tô Trần nên đi ẩn nấp. Rõ ràng, Vương Sơn Lâm không nghĩ người đến tối nay sẽ là Tô Trần. Lúc này Tưởng Chú và Yến Hữu đều ở đây, có thể sẽ gây ra một chút phiền toái cho Tô Trần.
“Ngươi về trước đi, chờ chuyện này lắng xuống rồi chúng ta hãy nói chuyện sau.” Nói rồi, Vương Sơn Lâm định đẩy Tô Trần đi. Nhưng đúng lúc này, Tưởng Chú đã lên tiếng chen vào:
“Đến rồi thì cứ ở lại đi. Hôm nay có cơ hội, vừa hay lấy một số chuyện ra nói cho rõ. Nếu không phải vận may đụng phải, bình thường muốn tìm một cơ hội cũng khó đấy.” Lúc này Tưởng Chú nói chuyện mang theo vài phần ngạo khí. Tô Trần trước đây có quan hệ rất thân cận với Chu Minh Cung. Với người ngoài, hắn là trưởng lão mới phong của Chu Minh Cung. Dựa vào thanh thế của Chu Minh Cung lúc đó, hơn phân nửa thế lực trong Tấn quốc đều muốn kết giao với Chu Minh Cung. Vào lúc đó, có thể kết giao với Tô Trần, đương nhiên là một việc cực tốt. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Kỳ Lâu và Lưu Ly Các liên hợp lại, khiến ảnh hưởng của Chu Minh Cung đang yếu dần. Chu Minh Cung hiện tại chưa hoàn toàn nắm giữ việc luyện chế rất nhiều loại đan dược. Đan dược ngọc thạch Chu Minh Cung làm ra thì tạm thời tốt hơn Kỳ Lâu và Lưu Ly Các. Nhưng lại ít chủng loại, nhiều loại đan dược thì hai nhà kia lại có thể luyện ra được. Còn Chu Minh Cung thì không làm được. Nhiều nguyên nhân gộp lại, thanh thế của Chu Minh Cung không còn như trước nữa. Một mặt Chu Minh Cung đang tụt dốc, mặt khác, Tô Trần cũng không còn được Chu Minh Cung coi trọng như vậy. Nên đối với Tưởng Chú mà nói, đương nhiên không cần phải khách khí với Tô Trần nữa.
Tô Trần không tranh cãi với hắn, cứ ngồi ở một bên, nghe Tưởng Chú nói tiếp: “Trong hai năm qua, Thái Hà Tông chúng ta coi như đã ủng hộ ngươi không ít nhỉ? Phái hai cao thủ Hóa Cảnh đến đây giúp ngươi che chở một môn phái nhỏ như thế. Ân tình này không nhỏ đâu.” Nói đến đây, Tưởng Chú không tự chủ đứng dậy đi lại. Vừa đi vừa tiếp tục nói: “Ân tình thì có cho, nhưng mà Thái Hà Tông chúng ta đến một chút chỗ tốt cũng không lấy được. Về điểm này, Tô tiểu hữu có tán đồng không?”
Lời Tưởng Chú vừa dứt, Tần Duy liền đứng ra phản bác: “Cái gì mà một chút chỗ tốt cũng không lấy được? Năm ngoái, tông môn dựa vào quyền ưu tiên luyện dược, đã luyện ra được 4-5 viên đan dược ngọc thạch từ Chu Minh Cung. Đây không phải là chỗ tốt sao? Những chỗ tốt này có được chẳng lẽ không phải dựa vào đặc quyền do Tô tiểu hữu mang đến?”
Tần Duy liên tục phản bác, đáp trả những oán trách của Tưởng Chú. Vừa dứt lời, Yến Hữu cũng đã lên tiếng phản bác: “Tần trưởng lão, mấy viên đan dược ngọc thạch phổ thông kia mà cũng coi là chỗ tốt do hắn mang lại sao? Năm ngoái chúng ta yêu cầu mấy loại đan dược đó đều là những loại thông thường nhất. Coi như không có hắn cho chúng ta quyền ưu tiên thì Thái Hà Tông ta cũng có thể lấy được những thứ này. Dù có mạ vàng lên mặt hắn cũng phải nói gì đó hợp lý chứ.”
Nghe những lời Yến Hữu nói, Vương Sơn Lâm rõ ràng muốn phản bác tiếp. Nhưng chưa kịp mở miệng, Tưởng Chú đã tiếp lời: “Ý của tông môn thực ra rất rõ ràng. Thái Hà Tông chúng ta đã giúp ngươi nhiều như vậy, cũng không hề chiếm lợi của ngươi. Ngươi chỉ cần đừng để chúng ta tổn thất quá nhiều là được, mời Chu Minh Cung giúp chúng ta luyện một viên Bạch Ngọc quỳnh Hoa Đan. Vật liệu không cần lo, Thái Hà Tông chúng ta sẽ lo. Những chuyện khác không cần ngươi nhọc lòng. Với địa vị và tình cảnh hiện tại của ngươi, xem ra chắc không có gì khó khăn.”
“Được, ta giải quyết xong chuyện Ngũ Lam sơn trang trước mắt rồi sẽ cùng các ngươi đến.” Tô Trần trả lời rất thẳng thắn. Bạch Ngọc quỳnh Hoa Đan là một loại đan dược bổ dưỡng khá phức tạp. Tại Chu Minh Cung, đây cũng là loại đan dược ngọc thạch khó nhất mà họ có thể luyện chế được. Các loại đan dược khó hơn nữa thì Chu Minh Cung không đủ khả năng trộn lẫn kỹ pháp ngọc thạch vào đó.
Nghe được câu trả lời của Tô Trần, Yến Hữu lập tức lắc đầu: “Chúng ta không thể chờ ngươi giải quyết xong chuyện Ngũ Lam sơn trang. Để ngươi đi đối phó với Ngũ Lam sơn trang, đến lúc đó phơi xác ở đó thì chúng ta mới là lãng phí thời gian. Xuất phát ngay bây giờ đi. Giúp chúng ta lấy được viên Bạch Ngọc quỳnh Hoa Đan kia là được, những chuyện khác không cần bàn tới. Ngươi không nợ chúng ta, chúng ta cũng không đòi hỏi ngươi điều gì khác.” Lời nói này có chút mạnh bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận