Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 474: Tô Trần ra tay (1)

"Chương 474: Tô Trần ra tay (1)
Người này là cận vệ của phong chủ Nhạc Tây Sơn, tinh thông các phương pháp thẩm vấn dùng hình."
"Hảo hảo thẩm vấn, nhất định phải moi ra được tình huống thật. Không cần lo lắng, gánh không được mà c·hết cũng không sao. Mặt khác, ra tay trước với tên trẻ tuổi kia đi. Ta thấy hắn tỉnh táo nhất, mấy canh giờ nay hắn dường như không hề hoảng loạn. Loại người này mạnh miệng, lấy hắn làm ‘chuột bạch’ là tốt nhất. Coi như không hỏi được gì, cũng coi như ‘dằn mặt’ cho ba tên còn lại.”
Phong chủ Nhạc Tây Sơn phất tay, ra hiệu cho thị vệ bắt đầu hành động. Ba người bên cạnh Tô Trần vẫn mang vẻ mặt sợ hãi. Nhưng nghe nói Tô Trần bị dùng hình trước, thì lại an tâm hơn một chút.
Nghe vậy, Tô Trần vẫn không hề bối rối, ngược lại bước lên trước mấy bước, nhìn về phía Vương Thiên Minh. Mà sắc mặt của Vương Thiên Minh vẫn lạnh lùng như cũ, không hề ra hiệu gì với Tô Trần. Nói cách khác lời hứa trước đó, hắn không muốn thực hiện nữa rồi. Việc đi động đến phúc địa tu hành, ban đầu hắn vốn không coi là thật.
Thấy vậy, Tô Trần đưa mắt nhìn về phía Ngũ Trường Thắng. Lúc trước không ra tay kết liễu hắn, không muốn gây thêm phiền phức. Kết quả vào đến nơi này, hắn lại tự rước phiền phức cho mình. Với Tô Trần, đã lãng phí quá nhiều thời gian, không thể để dài dòng như vậy nữa. Mặc dù không rõ vị cường giả đỉnh cao Nhạc Tây Sơn này có bản lĩnh thế nào. Nhưng từ những gì mình thấy, võ giả nơi này cũng không lợi hại. Coi như gây họa lớn, nhưng tự vệ thì chắc chắn không thành vấn đề.
"Cho các ngươi một lời nhắc nhở, hãy thẩm vấn lại Trường Thắng Tiên Nhân của Miên Nguyệt Sơn thêm lần nữa. Nếu muốn biết chân tướng, thì tất cả đều cần phải được phơi bày ra."
Tô Trần nhìn phong chủ Nhạc Tây Sơn. Chỉ là người phong chủ này dường như không nghe thấy, vẫn ngồi đó chờ đợi cận vệ của mình thẩm vấn Tô Trần. Ở phía sau, trong ánh mắt Ngũ Trường Thắng mang theo chút đắc ý, tựa hồ khoe khoang thủ đoạn của mình. Nhưng cận vệ kia lại ngừng lại đúng lúc này. Gã đứng cách Tô Trần không xa, không nhúc nhích.
Một hồi lâu, thấy cận vệ vẫn không động thủ, Mạnh Vọng có chút không nhịn được: "Phong chủ chưa nói gì, dừng lại làm gì? Trực tiếp dùng hình đi, lời tên đệ tử này, ngươi không cần để ý." Đối với cận vệ của phong chủ, mấy phó phong chủ như bọn họ thật ra không có tư cách lớn tiếng quát tháo. Nhưng Mạnh Vọng không nhịn được, chỉ muốn xem có thể tra hỏi ra được gì dưới hình phạt nặng hay không. Chỉ là vừa dứt lời, cận vệ vẫn bất động. Lần này thì khác thường, gây nên sự kỳ quái của những người xung quanh.
"Ngươi đang làm gì vậy? Vì sao không động thủ?" Phong chủ Nhạc Tây Sơn cau mày, tiến đến trước mặt cận vệ kia. Cận vệ đang mặc áo giáp che kín người. Phong chủ Nhạc Tây Sơn vừa lật mũ giáp của hắn lên, mới phát hiện mặt gã đỏ bừng. Gã cố dùng hết sức để cử động thân thể, muốn nói chuyện nhưng đều phí công, căn bản không được.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của những người trước mắt lập tức thay đổi. Lại quay đầu nhìn về phía Tô Trần, thần sắc của phong chủ Nhạc Tây Sơn có chút ngưng trọng.
Đột nhiên, trong tay phong chủ Nhạc Tây Sơn xuất hiện một cây trường thương, bất thình lình đâm thẳng về phía Tô Trần. Ông ta vẫn có chút bản lĩnh, phản ứng kịp. Đa số người xung quanh nhìn thấy phong chủ của mình ra tay thì giật mình. Rồi lấy lại tinh thần, bắt đầu xem trò vui. Vương Thiên Minh đứng giữa trung tâm sự kiện có chút bất ngờ, không ngờ phong chủ lại đột nhiên ra tay. Trước đây bàn bạc với Ngũ Trường Thắng, Ngũ Trường Thắng thực sự có nhắc đến, nói trong đám đệ tử này có người thực lực không tầm thường. Lúc đó Vương Thiên Minh nghĩ rằng, có chút thực lực cũng tốt, như vậy mới giống thật hơn. Ai ngờ, sẽ dẫn tới phong chủ nhà mình xuất thủ. Bất ngờ này khiến trong lòng hắn có chút bất an.
Nhưng ngay sau đó, lại xuất hiện một tình huống càng khiến hắn bất an hơn. Phong chủ Nhạc Tây Sơn đương nhiệm, được mệnh danh là phong chủ mạnh nhất trong bao năm qua. Thậm chí ông ta từ nhiệm là để chuyên tâm vào tu hành võ đạo. Thế nhưng nhát thương này, vậy mà trực tiếp bị Tô Trần nắm lấy cán thương. Cùng lúc đó, phong chủ Nhạc Tây Sơn cảm thấy một luồng uy áp mênh mông bao phủ mình. Ở vùng thiên địa này của bọn họ, người có thể so chiêu với ông ta cũng chỉ có mấy người. Mà bây giờ, ông ta lại cảm thấy mất hết khả năng phản kháng. Mỗi một bước động tác, đều hao phí nhiều sức hơn. . .
Một chưởng vung ra, đường đường phong chủ Nhạc Tây Sơn, một tông chi chủ, lại trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, thân thể va vào tường, trực tiếp đâm đổ tường. Cảnh tượng đột ngột xuất hiện khiến mọi người ở đó đều trợn tròn mắt. Người vừa bị ném ra, lại chính là phong chủ của họ! Mà còn khiến phong chủ của họ rơi vào tình cảnh này, lại giống như là một người trẻ tuổi, đệ tử mà họ vốn dĩ chẳng hề để vào mắt. Lúc trước còn muốn trực tiếp dùng trọng hình với Tô Trần, ép hỏi. Lấy Tô Trần ra làm ví dụ, dằn mặt những người khác. Thế mà bây giờ, thế cục bỗng dưng đảo chiều. . .
Dưới ánh mắt chú mục của những người khác, Tô Trần tiến đến trước mặt phong chủ Nhạc Tây Sơn. Đưa tay nhặt ông ta lên, ném sang một bên trên đất trống. Lúc vị phong chủ này ngã xuống đất, những người xung quanh đang đứng vây xem kia đồng loạt run lên. Vẻ kinh ngạc trên mặt, nay đều đã biến thành kinh hoàng. Biểu lộ trên mặt Vương Thiên Minh càng thêm phong phú, đủ mọi biến hóa. Hắn tính toán nhiều như vậy, tự cho là kế hoạch đã hoàn toàn chín chắn. Đóng vai kỳ thủ, đáng lẽ mọi việc đã phải được sắp đặt ổn thỏa. Vụ này, hắn, Vương Thiên Minh cần phải xem như ở thế bất bại. Nhưng ngay lúc này, quân cờ trong mắt hắn, dường như còn mạnh hơn cả hắn, kỳ thủ. . . Thế cờ ban đầu, mất kiểm soát.
Người tuyệt vọng nhất, không ai khác ngoài Ngũ Trường Thắng. Lúc nãy Tô Trần ra tay với phong chủ Nhạc Tây Sơn, chỉ dùng một chiêu. Mà một chiêu này, liền đánh bại phong chủ của hắn. Vị phong chủ cao cao tại thượng trong mắt hắn, người có thể quyết định sinh mệnh của mọi người, vậy mà chỉ có thực lực như vậy trước mặt Tô Trần. . .
Thực tế là, khi Tô Trần nhìn thấy phong chủ Nhạc Tây Sơn động thủ, mới phản ứng được rằng ông ta chỉ là Lục phẩm Sơn Lô viên mãn cảnh. Ở nơi này, ông ta đã là đỉnh phong thực lực rồi. Đặt ở bên ngoài, loại tông chủ có thực lực này, căn bản không được xếp vào hạng gì. Ngũ Trường Thắng từ đầu đã có một phán đoán sai về thực lực của Tô Trần. Hắn biết Tô Trần có năng lực, có bản lĩnh, có thể làm mình bị thương, khiến hắn không còn chút sức kháng cự. Thực lực này đặt trên một người trẻ tuổi thì chắc chắn là đỉnh tiêm rồi. Nhưng Ngũ Trường Thắng không nghĩ đến, khi giao thủ với hắn, Tô Trần đã dùng rất nhiều chiêu. Ngược lại khi giao thủ với phong chủ Nhạc Tây Sơn, chỉ một chiêu liền khuất phục được. . .
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại bọn họ cũng đã thấy. Thực lực thật sự của Tô Trần, vượt xa tất cả những người ở đây. Thậm chí không phải đối thủ cùng cấp.
"Bây giờ có thể nghe ý kiến của ta chưa? Hãy dẫn Ngũ Trường Thắng tới dùng hình, nghe hắn giải thích chân tướng sự tình cho các người đi."
Trong sự yên tĩnh, Tô Trần lại lần nữa lên tiếng. Tên cận vệ vừa ra tay rất thông minh. Gã không đi hỏi ý kiến của người khác, không quản cao tầng Nhạc Tây Sơn sắp xếp như thế nào. Sau khi thân thể hoạt động được, gã lập tức đi lôi Ngũ Trường Thắng ra ngoài. Rồi bắt đầu lôi các loại hình cụ tra tấn người ra. Thể phách của võ giả đã được tăng cường, nhưng đồng thời cũng không phải là không có cảm giác đau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận