Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 378: Cái này dò xét tư cách

Chương 378: Cái này là khảo sát tư cách.
Nghe được Đàm Khôn đối với bí cảnh không hề kiêng dè, Tô Trần dứt khoát cũng trực tiếp hỏi thẳng.
"Năm trước ấy, đệ tử thân truyền của Thái Hà tông đã vào trong đó lịch luyện. Đấy là đệ tử thân truyền của Thái Hà tông đấy, không biết so với thiên phú tiềm lực của chúng ta mạnh hơn bao nhiêu. Nhưng cuối cùng, ngươi biết thế nào không?"
Tô Trần rất phối hợp lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Thế nào?"
"Đệ tử thân truyền kia cuối cùng bị đường chủ của Thái Hà tông đẩy ra ngoài, hơn nữa vị đường chủ kia khi đi ra ngoài sắc mặt tái mét. Chúng ta đám người này đi vào, nhiều nhất cũng chỉ đi được nửa dặm. Lãng phí điểm cống hiến, chẳng nhặt được chút lợi ích nào. Nếu đi sâu hơn chút nữa, lại rất dễ gặp nguy hiểm. Không dối gạt Tô huynh, bọn họ nói cái bí cảnh này, đến cả tông chủ Thái Hà tông, đều không cách nào đi đến chỗ sâu nhất. Nói trắng ra thì, cái bí cảnh đó là tạo ra để lừa gạt chúng ta, tiêu hao điểm cống hiến của chúng ta thôi."
Nghe đến mấy điều này, Tô Trần cau mày. Cái bí cảnh này khó khăn đến thế sao, liệu mình có thể từ trong đó có được lợi ích gì không? Bất quá, nghĩ theo chiều hướng tốt thì bí cảnh thăm dò khó khăn như vậy, nói không chừng những bảo vật kia còn nguyên vẹn nằm trong đó. Trong lúc trò chuyện, Tô Trần lại hỏi về cái gọi là chiến đoàn. Theo Đàm Khôn giải thích, chiến đoàn này có chút giống hình thức của Thiên Cương thành. Chỉ là những chiến đoàn này không nhất định đều là đệ tử của cùng một tông môn. Đồng thời, số lượng người trong mỗi chiến đoàn không giống như đội nhỏ ở Thiên Cương thành. Tùy tiện một chiến đoàn cũng đã có hai ba trăm người. Mọi người đến hẻm núi Hồng Phong này là để giúp Thái Hà tông tiêu diệt yêu vật, kiếm điểm cống hiến của Thái Hà tông. Muốn kiếm điểm cống hiến, thì đều phải gia nhập các chiến đoàn. Hiện tại, có lẽ mình có thể đi thử xem, vào các chiến đoàn này xem thế nào. Vừa đến Tấn quốc, đọc một quyển Đại Tấn Thông Giải Lục nhưng hiểu biết về Tấn quốc vẫn còn rất kém. Tiến vào trong chiến đoàn, ngoài việc kiếm chút cống hiến, trò chuyện với người khác, cũng có thể hiểu biết thêm một chút. Đối với võ giả trẻ tuổi của Tấn quốc, mặc dù thực lực tổng hợp còn mạnh hơn Đại Chu không ít, nhưng thật ra cũng không phải ai cũng là thiên tài. Ví dụ như Đàm Khôn trước mắt, cũng chỉ mới là thất phẩm viên mãn. Giống như Tô Trần và Cố Phong, những người trẻ tuổi như thế này, đặt ở một nước lớn như Tấn quốc cũng chỉ ở mức trung thượng.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Đàm Khôn liền dẫn Tô Trần đi gia nhập chiến đoàn.
"Tô Hành, lục phẩm sơ cảnh."
Tô Trần khai tên giả của mình, còn cố tình hạ thấp cảnh giới thực lực của mình một chút. Gia nhập chiến đoàn thật ra rất dễ, dù sao cũng không có ban thưởng giữ chân gì cả. Ở trong chiến đoàn, ngươi chỉ có được một cơ hội thôi. Có thể kiếm được bao nhiêu cống hiến còn phải dựa vào bản lĩnh, vào sự tranh đấu của chính mình. Tô Trần theo Đàm Khôn gia nhập chiến đoàn thứ ba. Chiến đoàn đều được Thái Hà tông đặt tên, thứ nhất, thứ hai, thứ ba,...Hai chiến đoàn đầu do đệ tử Thái Hà tông trực tiếp dẫn đầu. Các chiến đoàn có số thứ tự sau đó thì do người ngoài dẫn đội. Vùng phụ cận hẻm núi Hồng Phong, các vị trí thuận lợi để chém giết yêu vật về cơ bản đều dành cho chiến đoàn thứ nhất và thứ hai. Như Tô Trần gia nhập chiến đoàn thứ ba, thì chỉ có thể ở khu vực phía bắc hẻm núi đối phó yêu vật. Mặt phía bắc của hẻm núi có địa hình hiểm trở hơn nhiều so với mặt phía nam. Địa hình phức tạp chính là cung cấp lợi thế cho yêu vật. Giống như Đàm Khôn vừa rồi, nếu hắn ở sườn phía nam thì hẳn đã không bị con báo yêu đó phục kích. Sau khi báo danh ghi tên xong, người trung niên ghi danh ở chiến đoàn hỏi Tô Trần muốn nhận loại nhiệm vụ nào. Xem xét một chút, trên đó ngoài chém giết yêu vật, còn có nhiệm vụ dò xét. Hẻm núi có độ rộng tương đối nhỏ, chỉ có khoảng tám dặm, không đáng gọi là cần điều tra. Đồng thời, theo như bọn họ nói, việc thực hiện nhiệm vụ dò xét còn được cống hiến nhiều hơn. Chỉ là phải vượt qua được cuộc khảo sát của chiến đoàn, sau khi qua được mới chính thức được thực hiện nhiệm vụ dò xét. Tô Trần cũng không lo lắng, đây đều là những việc mà mình rất giỏi. Ngay cả khảo sát mà cũng không vượt qua được thì đừng có nghĩ đến việc thực hiện nhiệm vụ dò xét làm gì. Tô Trần theo Đàm Khôn đến một căn nhà gỗ gần hẻm núi để ở tạm. Xung quanh còn có rất nhiều người của chiến đoàn thứ ba, buổi tối mọi người cùng nhau trò chuyện, kể vài chuyện thú vị. Tô Trần chỉ đứng một bên nghe bọn họ bàn tán. Từ trong lời nói của họ, cố gắng tìm hiểu thêm về Tấn quốc.
Sau khi ở nhà gỗ ba ngày, bên chiến đoàn mới có thông báo. Nói cho Tô Trần ngày mai hãy đến phía bắc Hồng Thạch thành để tham gia khảo sát lịch luyện. Chỉ những ai vượt qua khảo sát mới được thực hiện nhiệm vụ dò xét. Trong ba ngày này, Tô Trần cũng đã thấy được cách vận hành của chiến đoàn. Mỗi ngày bên chiến đoàn đều sẽ công bố rất nhiều nhiệm vụ. Sau khi xác nhận nhiệm vụ xong, vậy thì phải đi hoàn thành. Ví dụ như đóng quân, tiêu diệt toàn bộ... Sau khi xác nhận nhiệm vụ, võ giả không thể tùy ý rời đi, phải nghe theo sự sắp xếp, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc. Loại nhiệm vụ này sau khi hoàn thành, chỉ cần không gặp sự cố, thì thu hoạch vẫn khá ổn định. Nếu không xác nhận nhiệm vụ, thì có thể giống như Đàm Khôn hôm đó, tự đi chém yêu, rồi lấy đầu yêu đổi cống hiến. Các quy tắc cơ bản, thật ra cũng không khác gì so với các tông môn ở Đại Chu.
Trên đường đến phía bắc Hồng Thạch thành, Tô Trần phát hiện người đến tham gia khảo sát cũng không ít. Nhìn một chút, có lẽ phải hơn hai mươi người. Nghe Đàm Khôn nói, mỗi tháng đều có một lần khảo sát như thế này. Một chiến đoàn nhỏ bé vậy mà mỗi tháng có hơn hai mươi người muốn làm đệ tử dò xét. Cảm thấy những người làm nhiệm vụ dò xét này, có vẻ rất là khan hiếm. Gần ngoài thành Hồng Thạch, có một tòa sân viện rất lớn được dựng lên ở đây. Và cuộc khảo sát này, chính là diễn ra ở trong sân viện này. Đường chủ quản lý công việc dò xét của chiến đoàn thứ ba ở đây. Vừa bước vào trong viện, lập tức có người đến dẫn đường, dẫn mọi người đến hậu viện rộng rãi. Tô Trần nhìn những người dẫn đường, bọn họ dường như cũng là người của chiến đoàn thứ ba. Họ mặc áo ngoài rất giống của Đàm Khôn. Nhưng xem bộ dáng những người này thì lại giống gia phó trong phủ viện hơn. Tô Trần và mọi người đến tương đối sớm, khoảng giờ Thìn ba khắc, mọi người đều đã tới. Xung quanh cũng có người của viện đứng đó. Hỏi han tình hình thì mỗi người lại trả lời mỗi kiểu. Đám người đợi một mạch cho đến giờ Tỵ ba khắc, cuối cùng, một người đàn ông trung niên béo phì từ hành lang phía tây đi ra. Tô Trần lâu nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy võ giả có dáng người như vậy. Một khi đã bước vào võ đạo thì cơ thể rất khó béo phì được. Vị đường chủ quản lý nhiệm vụ dò xét của chiến đoàn thứ ba, vậy mà lại có dáng vẻ này.
"Đường chủ, người tháng này đã đến đủ, tất cả có 34 vị."
Nghe hộ vệ bên cạnh báo cáo, Nhậm Ngạn Phi liền ngồi xuống. Những người bên cạnh vô cùng biết điều, đưa ghế đến cho ông ta ngồi.
"Đưa cho bọn chúng đi, nửa khắc thời gian, nói cho ta biết đây là mùi gì của yêu vật để lại."
Nhậm Ngạn Phi mặt lạnh tanh, hình như thấy có chút nhàm chán.
Còn đám người Tô Trần, ai nấy đều nhận được một cái hộp. Bên trong hộp có một tấm vải. Xem ra tấm vải có vẻ được nhuộm dần bằng một loại mùi nào đó. Vị đường chủ Nhậm Ngạn Phi này muốn cho đám người dùng khứu giác để phán đoán xem đó là mùi của loại yêu vật nào. Như thế này, thật sự có thể đánh giá được là mùi của yêu vật gì sao? Tô Trần cau mày, ở nhiều khía cạnh, Tô Trần cũng không dám tự nhận mình tài giỏi. Duy chỉ có trong lĩnh vực đối phó với yêu vật, Tô Trần cảm thấy mình cần phải có chút quyền uy. Tất cả mọi người bên cạnh đều nhíu chặt mày, có lẽ là khó phân biệt được. Nhậm Ngạn Phi chỉ cho mọi người nửa khắc thời gian, xem vẻ mặt ông ta có vẻ như nửa khắc đó là quá nhiều. Nửa khắc đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Nhậm Ngạn Phi đứng lên khỏi ghế, bắt đầu đi đến người thứ nhất.
"Nói cho ta biết, đây là mùi do yêu vật gì để lại?"
Mỗi người nhận một cái hộp khác nhau, vải bên trong cũng khác nhau. Người phía sau, cũng không có cách nào nghe lén ý kiến người khác.
"Đại khái... đại khái là mùi do hoàng ban báo yêu để lại..."
Nghe nói thế, Nhậm Ngạn Phi quay đầu nhìn người bên cạnh. Sau đó nhận một tờ đơn. Xem lướt qua tờ đơn đó, Nhậm Ngạn Phi khẽ hừ một tiếng.
"Là phế vật, tự cút đi."
Bị đánh giá như thế, sắc mặt đệ tử kia trong nháy mắt trở nên khó coi. Có thể đến đây tham gia khảo sát, rất nhiều người đều là tay thiện nghệ ứng phó yêu vật ở quê nhà. Không ngờ lại bị đánh giá như vậy. Nhậm Ngạn Phi nói xong, ánh mắt lại chuyển sang người kế tiếp.
"Mùi hồ yêu lông dài."
"Vẫn là phế vật, tự đi đi."
Sau đó đến người thứ ba.
"Nhậm đường chủ, cái này của ta mới là mùi của hồ yêu lông dài."
Nhậm Ngạn Phi cười một tiếng, khẽ hừ.
"Cũng rất phế vật, chỉ là hơi gần chút xíu thôi. Có thể ở lại trong nội viện học tập ba tháng, đến lúc đó lại bình."
Nghe thế, người kia có vẻ hơi hưng phấn. Thật ra cái gọi là học tập, chính là để hắn làm việc vặt, làm những công việc bẩn thỉu nặng nhọc.
Nhưng hai người trước đều trực tiếp bị đuổi đi, sự so sánh này khiến hắn cảm thấy có thể ở lại đã là rất tốt rồi. Trên đường đi xuống, lời bình của Nhậm Ngạn Phi dường như có ba loại. Tệ nhất gọi là ngu xuẩn, tiếp theo là phế vật, cuối cùng là cặn bã. Hắn có vẻ rất thích nói từ "phế vật". Trong lúc thuận miệng, thường xuyên sẽ đưa ra đánh giá này. Trên đường đi xuống, có khoảng một phần ba số người được hắn giữ lại. Sau một khắc, đến lượt Tô Trần. "Khả năng đây là một loại mùi phân và nước tiểu của Lang Yêu nào đó, rất khó phán đoán, mùi tán quá nhiều." Nghe vậy, Nhậm Ngạn Phi lại hừ lạnh một tiếng. "Sao, ngươi còn muốn những yêu vật hoang dã kia sẽ để lại cho ngươi một vết tích hoàn chỉnh sao? Bất quá ngươi so với những người trước tốt hơn một chút, còn có thể nói ra là phân và nước tiểu của Lang Yêu. Tuy vẫn cứ là phế vật, nhưng đã tốt hơn nhiều. Học ba tháng thời gian, rồi đến khảo sát." Học ba tháng thời gian? Đối với Tô Trần mà nói, thời gian này có hơi dài. Huống chi Nhậm Ngạn Phi trước mắt này, còn không thể dạy được chính mình. "Sao? Không muốn?" "Lý niệm không hợp với tiền bối, cũng không cảm thấy mình kém cỏi, càng không phải cái gì phế vật." Vứt lại câu nói, Tô Trần liền trực tiếp đi ra ngoài viện. "Chờ một chút." Nhậm Ngạn Phi nhìn Tô Trần muốn đi, cũng không biết suy nghĩ gì, mở miệng bảo Tô Trần dừng lại. Khẽ dừng chân, Nhậm Ngạn Phi đã bước lên phía trước. "Tô Hành đúng không? Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn khuyên ngươi điều gì. Chỉ là muốn đổi một chút đánh giá về ngươi, ngươi không thể nói là phế vật. Mà phải là ngu xuẩn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận