Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 405: Tô Hành đứa nhỏ này, tại đan dược bên trên không có gì tạo nghệ (1)

Chương 405: Tô Hành đứa nhỏ này, trong luyện đan không có gì tài nghệ (1)
Câu trả lời này lại khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới. Chu Minh Cung là ai, đây chính là Chu Minh Cung danh giá đấy. Bọn họ là đại tông môn luyện dược có sở trường, vậy mà chạy đến cầu Thái Hà Tông về kỹ thuật luyện đan...
"Diêu cung chủ, ngài cái này... chắc chắn không phải đang nói đùa chứ?"
Tông chủ Sài Vĩnh Sơn của Thái Hà Tông nghe lời này, thật sự là cảm thấy không hợp lý lắm. Vừa nghe vậy, Diêu Văn kỳ thực đã đoán được chút gì đó. Trong lòng, hắn đoán rằng Thái Hà Tông thực tế không biết gì về Tô Trần. Vốn định nói thẳng, Diêu Văn lại bắt đầu vòng vo che giấu:
"Trước đó nghe đệ tử danh nghĩa nói, vị tiểu hữu Tô Hành này có gửi thư cho Chu Minh Cung chúng ta. Trong thư nói, muốn luận bàn một chút kiến thức. Lần này đến đây, chúng ta muốn nói chuyện với hắn."
Nghe vậy, tông chủ Sài Vĩnh Sơn của Thái Hà Tông nhìn về phía đoàn trưởng chiến đoàn thứ ba là Tần Duy. Còn Tần Duy cau mày, cảm thấy chuyện hôm nay rất kỳ quái.
"Tông chủ, Diêu cung chủ. Theo như ta biết với tư cách là đoàn trưởng, Tô Hành đứa nhỏ này hình như không có tài nghệ gì trong việc luyện đan. Nó ở trong chiến đoàn của chúng ta một thời gian dài như vậy rồi, ta thật chưa từng nghe nói đến chuyện nó theo con đường đan đạo."
Những câu trả lời này khiến cung chủ Diêu Văn của Chu Minh Cung có chút nghi hoặc. Không chỉ nghi ngờ lời Tần Duy, mà còn nghi ngờ không biết có phải đệ tử trong cung nhớ nhầm hay không. Liệu hai viên ngọc thạch đan dược kia có phải do Tô Trần gửi tới không?
Trong lúc chần chừ, trưởng lão Tưởng Chú bên cạnh cũng lên tiếng:
"Đệ tử tên là Tô Hành này, ta có biết, cũng từng trao đổi với nó. Theo ta thấy, đệ tử này không quá ưu tú. Nó khá lơ là trong tu hành mọi việc, khó thành tựu đại sự. Về đan đạo, lại càng không có bất kỳ thành tích gì. Nếu nó thực sự có chút tài năng, thì nó đã ở phường luyện dược của tông môn, chứ không phải ở trong chiến đoàn."
Tưởng Chú vừa mới chuyển tài nguyên của Tô Trần cho các võ giả khác. Nếu Tô Trần đột nhiên có được cơ duyên từ Chu Minh Cung, hắn còn phải lo thêm phiền phức cho mình. Nhưng trong lòng Tưởng Chú vẫn không quá lo lắng. Hắn cho rằng, Tô Trần không có khả năng có năng lực khiến cao tầng Chu Minh Cung đặc biệt đến gặp.
Diêu Văn nghe vậy, cũng không nhịn được nhíu mày. Lời này nói không sai, nếu Tô Hành thật sự có chút năng lực, thì phường luyện dược của Thái Hà Tông làm sao không biết đến?
Tông chủ Sài Vĩnh Sơn của Thái Hà Tông một bên đã nghe rõ. Thì ra người của Chu Minh Cung cho rằng Thái Hà Tông có một thiên tài luyện đan. Nếu quả thực là thiên tài luyện đan, Sài Vĩnh Sơn sẵn sàng thả người. Hắn sẽ bằng lòng đưa Tô Trần đến Chu Minh Cung. Hắn biết rõ, Thái Hà Tông không có khả năng bồi dưỡng được một luyện dược sư hàng đầu. Giữ Tô Trần lại, ngoài việc kìm hãm một thiên tài ra, thì được gì? Thà để Tô Trần đi Chu Minh Cung, coi như để Thái Hà Tông có thêm một cơ duyên.
"Tần Duy, ngươi đi gọi đệ tử Tô Hành kia đến đây. Chuyện gì xảy ra, cứ trực tiếp nói rõ ra không phải tốt sao?"
Mặt Tần Duy càng thêm khó xử:
"Tông chủ, không phải ta cố ý không mời, chỉ là thằng bé đó thực sự đã ra ngoài lịch luyện rồi."
Sài Vĩnh Sơn nghe vậy cũng nhíu mày. Tình huống này càng khiến người khác hiểu lầm Thái Hà Tông cố tình giấu người.
"Diêu cung chủ, vào mùa đông này, đệ tử trẻ tuổi hay đi ra ngoài lịch luyện. Hay là thế này, các vị cứ ở lại đây của chúng ta một thời gian. Chừng nào Tô Hành vừa về đến, lập tức tìm nó đến đối chứng là được."
Thấy Sài Vĩnh Sơn thành ý như vậy, Diêu Văn có chút áy náy. Hắn còn đang mưu tính, che giấu đủ kiểu. Không ngờ Sài Vĩnh Sơn lại thẳng thắn đến thế.
"Vậy đa tạ Sài tông chủ, sau này có việc gì, cứ nói với Chu Minh Cung chúng ta."
Sau đó, bọn họ hàn huyên những chuyện khác. Rồi cùng nhau dùng tiệc tối. Trước khi ra về, Nhị trưởng lão tìm đến Tưởng Chú hỏi han tình hình. Trong lòng ông vẫn còn chút hoảng sợ, lo lắng Tưởng Chú gây thêm phiền phức cho mình. Đồng thời, ông cũng bảo Tưởng Chú mau đi tìm hiểu rõ ràng, hiểu tường tận ngọn ngành một phen. Không có lửa sao có khói, chắc chắn có vấn đề gì đó thì Chu Minh Cung mới tìm đến. Vừa có kết quả thì phải báo cáo với ông ngay.
Đêm khuya giờ Tuất, buổi tiệc mới kết thúc. Một đám cao tầng Chu Minh Cung lại đồng ý ở lại Thái Hà Tông thêm một đêm. Còn Tưởng Chú nghe được tin tức, lập tức tìm đến huynh trưởng là Nhị trưởng lão của Thái Hà Tông. Hai người đến một nơi bí ẩn, nhỏ giọng nói chuyện:
"Huynh trưởng yên tâm đi, thằng Tô Trần này có vẻ như muốn tìm đường đi theo con đường đan đạo. Nó đã đến cả ba phường luyện dược Giáp, Ất, Bính trong tông môn. Phường luyện dược Bính còn coi thường nó, đẩy nó ra ngoài. Hai phường luyện dược còn lại thì chẳng thèm để ý đến nó."
Nghe vậy, Nhị trưởng lão cũng yên tâm phần nào. Nếu thực sự có năng lực thì sao phường luyện dược không nhận chứ? Xem ra là có hiểu lầm rồi. Nhưng không sao, cách ứng phó của Thái Hà Tông đã đủ tốt. Miễn là để Chu Minh Cung có cảm nhận tốt, lần này coi như không uổng công.
"Vậy thì tốt rồi, đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta là được. Không biết mấu chốt của cái hiểu lầm này đến từ đâu mà có thể khiến cả cao tầng Chu Minh Cung cùng đến."
Ngày thứ hai, bên Chu Minh Cung trực tiếp lưu lại Tứ trưởng lão. Để ông ở lại chờ Tô Trần trở về. Ngay lập tức tông chủ Sài Vĩnh Sơn cũng phái hết đám dược sư của phường luyện dược đến hầu hạ Tứ trưởng lão của Chu Minh Cung. Dù không được chỉ dạy nhiều, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng nhìn qua được chút gì đó cũng đã là có ích rất lớn cho mạch đan dược của Thái Hà Tông.
Sài Vĩnh Sơn bên này cũng phái người đi hỏi thăm tin tức về Tô Hành. Nghe được phản hồi từ phường luyện dược Bính, kết hợp với lời của Tưởng Chú thì trong lòng ông cũng hiểu ra đôi chút. Lần này, rất có thể là hiểu lầm. Chu Minh Cung chắc đã phát hiện ra gì đó nên mới ngộ nhận Tô Hành là nhân vật chủ chốt.
Còn Diêu Văn và những người đã quay trở về Chu Minh Cung lại một lần nữa tìm đến tên đệ tử nọ. Họ muốn xác nhận xem, có phải hai viên ngọc thạch đan dược ngày hôm đó là do Thái Hà Tông gửi tới không. Sau nhiều lần hỏi, đệ tử này đã có chút do dự, nói chuyện cũng bắt đầu ấp úng...
Chuyện này hiện tại cứ thế treo lơ lửng. Đợi đến khi Tô Trần trở về, tất cả sẽ được làm rõ.
Giờ phút này, Tô Trần đã lang thang ở nơi hoang dã mấy ngày rồi. Dựa vào tấm bản đồ mà Tĩnh Ba tiên nhân để lại, y một đường tiến về phía đông. Với bí cảnh này, Tô Trần càng mong Tĩnh Ba tiên nhân có thể cất giấu nó kín đáo một chút. Cho dù là bị yêu vật hay thế lực nhân tộc chiếm giữ, thì việc giành lại đều sẽ rất phiền phức. Tốt nhất là ẩn nấp thật sâu, không ai thấy được và tìm đến.
Theo như những gì bản đồ hiển thị thì nhiều nhất chỉ còn nửa ngày lộ trình nữa thôi, y sẽ đến nơi. Chỉ là càng đi về phía trước, Tô Trần lại thấy nhiều dấu vết hoạt động của nhân tộc hơn. Với điều này, Tô Trần cũng không thấy có gì quá bất ngờ. Dù sao thì trước đó y cũng không phải là lần đầu đến loại địa khu này. Trên mảnh đại lục này, hoang dã đã chia tách thành rất nhiều khu vực. Nhiều năm không giao lưu cũng dẫn đến sự khác biệt lớn giữa các khu vực. Từ văn hóa, tập quán đến nội tình công pháp, đều hình thành sự khác biệt rõ rệt. Tô Trần biết mình cần phải cảnh giác, phải hết sức cẩn thận trong mọi việc. Chuyến đi này, cũng mất gần tám ngày rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận