Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 548: Gặp lại Chu Minh cung người

Sau một đêm nghỉ ngơi, trời vừa hửng sáng Tô Trần đã rời đi. Đào Mộc cũng đã giải quyết xong mọi việc từ đêm qua, không còn kiếm ăn ở trấn Thiên Tuyền nữa. Tô Trần dẫn theo hắn rời đi một mạch, trở về khu vực thành thị của Tấn quốc. Trước khi đi theo lệ thường, dựa vào thượng vị mời lệnh dành cho khách quý, tất cả các thế lực đều muốn đến đưa tiễn. Tô Trần cũng đã nhận được đãi ngộ như vậy. Chỉ là sắc mặt người của Chuông Vàng Hội có chút khó coi. Từ Khải Minh thì càng sửa sang lại y phục suốt cả quá trình, không dám ngẩng đầu nhìn Tô Trần. Hắn giờ hối hận đã không còn là chuyện đem thượng vị mời lệnh của mình đưa cho Thu Khê Vũ. Chuyện này không còn là điều làm hắn ảo não nhất trong lòng nữa. Hiện tại hắn hối hận nhất là việc ngày hôm đó ngay trước mặt nhiều người đã trách mắng Tô Trần. Rõ ràng Tô Trần đang giúp hắn nói chuyện. Nhưng Từ Khải Minh hắn không những không biết điều, mà còn trực tiếp phản bác lại, hạ thấp Tô Trần. Nói Tô Trần không có tư cách khen ngợi hắn. Vì được Tô Trần khen ngược lại càng mất mặt hơn. Kết quả sau đó là, Tô Trần cho hắn thấy thế nào là có tư cách. Hắn tính là cái thá gì mà dám nói người đang đứng ở vị trí cao nhất như Tô Trần là không có tư cách? Sau một hồi khách sáo, Tô Trần mang theo Đào Mộc rời đi. Còn những người này thì suy đoán về Tô Trần ngày càng trở nên khó nắm bắt. Những người của các thế lực này không ai tin rằng Tô Trần là một võ giả không có bối cảnh. “Có thể có được hậu bối của Thu gia tặng mời lệnh, lại còn có thực lực như vậy. Thực ra không khó đoán, chắc chắn là có quan hệ rất gần với mấy thế lực kia của Thu gia.” Nhìn theo bóng lưng Tô Trần, một võ giả ở bên bờ cất tiếng nói. Lời phán đoán của hắn, có người xung quanh tin, có người vẫn cảm thấy không đúng. “Mấy thế lực có quan hệ với Thu gia, bản thân họ đã có năng lực có được thượng vị mời lệnh rồi. Cần gì phải đi xin từ chỗ tiểu bối của Thu gia.” Biết chuyện này, Từ Thắng Anh lập tức mở miệng phản bác đầy oán hận. Thân phận của Tô Trần bị nâng lên càng cao thì càng bất lợi cho bọn họ. Rõ ràng năm nhà kia có ý định liên hợp lại nhằm vào bọn họ. Có thể phản bác lại được, đương nhiên không thể thỏa hiệp. Nghe thấy mấy lời này, những người bên bờ cười nhạt. “Không phải do Từ Khải Minh nhà ngươi đem thượng vị mời lệnh đưa cho tiểu bối Thu gia, khiến cho người khác không vui hay sao. Cầm cái thượng vị mời lệnh này đến đây, chính là muốn nói cho các ngươi biết. Để cho Từ Khải Minh nhà các ngươi đừng có để ý đến tiểu thư của Thu gia kia nữa.” Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Từ Thắng Anh càng khó coi. Những người xung quanh lại cảm thấy lời nói này rất có lý. Thực tế thì Thu Khê Vũ cũng có chút ý này. Nhưng Tô Trần tuyệt đối không hề có suy nghĩ này, thậm chí căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện này. Dù có thấy Từ Khải Minh thì cũng không nghĩ rằng Thu Khê Vũ có ý như vậy. Trải qua lần lịch luyện này, Chuông Vàng có vẻ như đang chậm lại. Nhưng thực tế thì áp lực mà họ phải đối mặt có lẽ sẽ lớn hơn nhiều… ...
Từ trấn Thiên Tuyền trở về dễ đi hơn rất nhiều. Vì nơi đây đã có một con đường quen thuộc thường xuyên qua lại. So với việc ban đầu khi Tô Trần đến phải trèo đèo lội suối, trải qua gian khổ thì giờ hoàn toàn không giống. Đào Mộc cũng không phải lần đầu đi đoạn đường này, Tô Trần chỉ cần hỗ trợ bảo vệ, chú ý xem có yêu vật nào ra đánh lén không, còn lại thì cứ theo hắn là được. Nhiều nhất là bốn canh giờ sẽ có thể trở lại Định Quân Thành. Đến Định Quân Thành thì hai người sẽ tách ra. Tô Trần đưa cho hắn chút vàng bạc coi như chi tiêu dọc đường. Nhân tiện cũng sẽ đến tìm Đoàn Khánh Lang. Nếu ở giữa hối hận rồi thì có thể chọn từ bỏ. Số tiền này coi như phần thưởng vì trước kia hắn đã tận tâm hầu hạ. Đến Định Quân Thành vào giờ Mùi buổi chiều. Tô Trần và Đào Mộc cùng nhau vào quán rượu ăn chút gì đó. Có lẽ vì đã quen thuộc với giá cả ở trấn Thiên Tuyền, sau khi đến nơi này, nhìn thấy giá cả đủ loại đồ vật, hắn cũng cảm thấy tiện lợi hơn nhiều. Trên đường đi Tô Trần đã nói với hắn rất nhiều. Giờ phút này coi như lại nhắc nhở thêm cho hắn. Điều tra tin tức, tìm hiểu tình báo là một công việc nguy hiểm. Nguy hiểm đi đôi với đó là những lợi ích khổng lồ và đáng kinh ngạc. Kiếm được tiền bạc, thậm chí có thể vượt qua rất nhiều võ giả. Tại Chu quốc không ít người dựa vào việc buôn bán tin tức, ở quê hương trực tiếp trở thành thân hào một phương. Đối với người bình thường thì đây gần như là phương pháp cực tốt để kiếm được món tiền lớn. Những phương thức khác rất ít khi có người bình thường có thể đi con đường nghịch tập. Ưu điểm và khuyết điểm Tô Trần đều nói rõ hết cho Đào Mộc. Tìm hiểu tin tức nhiều khi đều phải dựa vào chính mình, yêu cầu rất cao về năng lực cá nhân. Chỉ cần xuất hiện một chút sai sót cũng có khả năng mất mạng. Sau khi ăn bữa chiều xong, Tô Trần liền một mình lên đường. Đến lúc này, cộng thêm khoảng thời gian tiêu tốn ở giữa, năm hết tết đến cứ thế mà qua. Không cảm nhận được một chút hương vị ngày tết, cũng không có đoàn viên. Nhưng Tô Trần lại không thấy có gì, đây là một chuyện hết sức bình thường. Người tu hành võ đạo, có mấy ai có thể trở về nhà vào dịp cuối năm. Thu Khê Vũ, một hậu bối của Thu gia cũng không làm được. Nàng cũng phải đến biên giới xây dựng trận pháp, chống lại yêu vật quấy nhiễu vào dịp cuối năm. Đến người của thế lực lớn như thế còn không làm được, thì người khác đương nhiên càng không thể. Tô Trần đến chỗ mình nhận thư để xem xét tình hình gần đây. Xem thử gần đây có tin tức gì. Sau sự kiện triển lãm đan dược, Ngũ Lam sơn trang và Chu Minh Cung chắc sẽ có phản ứng rất lớn. Trên đường trở về cũng mất gần sáu ngày. Mấy tháng trước không có bao nhiêu tin, mà giờ mới có hai tháng, số thư tín đã nhiều hơn một đống. Bên Thiên Cương Thành, Thượng Tuyên Chân Nhân gửi thư cho mình nói một lượt về tình hình gần đây của tông môn. Nhìn chung vẫn tương đối ổn định. Người của Ngũ Lam sơn trang, hiện tại đã không đến Chu quốc gây sự nữa. Nhưng Tôn Tuyết Dung vẫn còn ở Chu quốc gây náo loạn đủ thứ, gây ra một đống vấn đề. Cô ta cố tình tìm kiếm mình, tìm kiếm tung tích của người nhà mình. Thấy đến đây, Tô Trần cũng thầm lên kế hoạch trong lòng. Thực lực Hóa Cảnh của mình chỉ còn thiếu một chút nữa, sau khi đạt đến Hóa Cảnh thì chuyện đầu tiên sẽ làm là giải quyết cô ta. Thiên Cương Thành bên này không có vấn đề gì, Tô Trần tiếp tục xem các thư tín mình nhận được. Trong số thư tín có thư của trưởng lão Vương Sơn Lâm của Thái Hà Tông, thư của Đoàn Khánh Lang. Cũng có một bức thư của Thu Khê Vũ. Nhiều nhất là của Chu Minh Cung. Ngoài thư mà Chu Minh Cung gửi cho mình thì còn có một thư của Nhị trưởng lão Chu Minh Cung gửi cho mình. Nội dung trong thư rất đơn giản, mời mình cùng hắn gặp mặt một lần. Không nói gì thêm. Nhưng Tô Trần gần như cũng đoán được ý của bọn họ. Bên Thái Hà Tông, trưởng lão Vương Sơn Lâm mời mình đến Thái Hà Tông làm khách. Chuyện này sẽ phải trì hoãn một chút, nếu không có thời cơ đặc biệt thích hợp thì mình không cần thiết phải đi Thái Hà Tông. Trong thư của Thu Khê Vũ nội dung còn đơn giản hơn. Nàng đại khái sẽ kết thúc hết nhiệm vụ vào cuối tháng một. Việc bố trí trận pháp cũng không tốn của nàng quá nhiều thời gian. Đến lúc đó sẽ gặp nhau ở Nhạc Tây Thành. Nếu nàng đến trước thì sẽ ở đó chờ Tô Trần. Nếu Tô Trần đến trước, thì mong Tô Trần đợi nàng một chút. Sau khi gặp mặt lại cùng nhau đến Thu gia làm khách. Đối với việc này, Tô Trần đương nhiên không cự tuyệt. Lần này đi qua tiện thể cũng cảm tạ Thu Khê Vũ một chút. Nhờ có nàng giúp đỡ mà thực lực võ đạo của mình đã tăng lên một bước dài. Khoảng cách đến Hóa Cảnh chỉ còn một bước cuối cùng, vượt qua được xiềng xích gông cùm kia thì sẽ đạt đến Hóa Cảnh. Ngoài ra mình cũng thực sự muốn đến Thu gia nhìn xem. Có lẽ sẽ có cơ hội gặp được Thu Nhược Sương… Nghĩ đến đây Tô Trần hồi âm cho Chu Minh Cung, mời Nhị trưởng lão đến Nhạc Tây Thành gặp mặt. Ban đầu mình cũng định sẽ đến đó. Nhân tiện cũng sẽ làm rõ chuyện giữa mình với Chu Minh Cung. Mình đã giúp họ, họ cũng đã giúp mình. Dù không muốn tiếp tục đầu tư vào mình, coi nhẹ tương lai của mình, nhưng Chu Minh Cung cũng không có bán đứng mình. Gặp một lần để mọi chuyện nói rõ ràng. Về sau ai đi đường nấy, không cần có quá nhiều liên lụy với nhau nữa. Về mối quan hệ giữa mình và Chu Minh Cung, Tô Trần đã suy nghĩ gần như thấu đáo. Mình không cần họ, sau này họ cũng không cần tìm đến mình. Mối tin tưởng giữa hai bên đã không còn. Cho dù có cơ hội hợp tác cũng không thể khôi phục lại quan hệ giao hảo như trước kia. Chỉ có thể là hợp tác công đối công, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó. Nghĩ đến đây Tô Trần liền cầm bút viết thư, gửi thư đi. Sau khi gửi đi mới xem nội dung bức thư cuối cùng. Đó là thư hồi âm mà Đoàn Khánh Lang gửi cho mình. Bên trong nói cho Tô Trần biết tình hình gần đây của họ, công việc chuẩn bị ban đầu. Những khó khăn ở đâu, cái nào đã giải quyết, cái nào có thể giải quyết, cái nào không thể giải quyết. Từng hạng mục đều được trình bày đầy đủ cho Tô Trần xem xét. Tô Trần cũng viết ra những phương pháp mình có thể nghĩ tới. Đoàn Khánh Lang bọn họ không phải võ giả, không hiểu nhiều về những quy tắc của giới võ giả. Tô Trần trong thư hồi âm cũng nói rõ chi tiết những điều cần phải chú ý.
Trong thế giới võ giả, việc cảnh giác và chú ý đến sự tình là khác nhau. Tiện đường, ta còn kể cho bọn họ một chút về chuyện Đào Mộc. Nếu như sáo lộ kia muốn tìm bọn họ, nhớ kỹ phải tiếp nhận. Sau khi xử lý xong toàn bộ mọi việc, Tô Trần chuẩn bị xuất phát, tiến về Nhạc Tây thành. Sớm đi thôi, giải quyết xong toàn bộ mọi chuyện với Chu Minh Cung đi. Nhạc Tây thành nằm ở phía tây của Tấn quốc. Khoảng cách Thạch thành nơi trận minh đóng quân cũng không xa. Tô Trần đoán rằng, nơi này chắc hẳn cũng không xa vị trí của Thu gia. Chu Minh Cung cách Nhạc Tây thành có hơi chút khoảng cách. Nhưng lần này, cứ để bọn chúng đi xa một chút vậy. Một đường tiến về Nhạc Tây thành. Nửa đường, ta ngồi một đoạn xe ngựa. Tô Trần ở trên xe ngựa, lấy ra tình báo mà Chu Minh Cung gửi tới, đọc từng điều một. Nội dung bên trong, đối với việc ta gây chấn kinh tứ phương tại hội triển lãm đan dược, cũng không có nói thêm gì. Xem ra, sợ rằng là cảm thấy ta biết chuyện này thì sẽ càng khinh thường Chu Minh Cung hơn. Nhưng trong tin tức, tình huống Ngũ Lam sơn trang lại được ghi chép khá nhiều. Sau hội triển lãm đan dược, toàn bộ tông môn Ngũ Lam sơn trang lâm vào cảnh cẩn trọng sâu sắc hơn. Vốn dĩ Ngũ Lam sơn trang còn muốn mượn Kỳ Lâu và Lưu Ly Các, để hòa chung thanh danh của chúng, nhằm mục đích tô vẽ cho chuyện vi phạm cam kết của chúng. Nhưng Tô Trần lộ diện, phô bày việc luyện chế Kim Thiền đan tại hiện trường. Mọi bố cục của chúng đều bị hủy hoại. Danh vọng của tự thân chúng càng thêm tuột dốc. Dù cố gắng xoa dịu dư luận, thì nó lại một lần nữa dấy lên. Thậm chí còn có một loại tình thế hoàn toàn không thể áp xuống được. Rất nhiều người khi nhắc đến Ngũ Lam sơn trang, liền nói đây là tông môn không giữ chữ tín, khó mà kết giao. Đây là một cái nhãn mác đáng sợ. Ngũ Lam sơn trang có thể có vấn đề khác, có thể bá đạo. Nhưng tuyệt đối không thể là mang nhãn mác không có tín dự. Bởi vì quan hệ của Phiền Thành Diễm, trước kia Ngũ Lam sơn trang cũng bị rất nhiều người nói là tông môn bá đạo. Nhưng nhãn mác này cũng không khiến cho nhiều người lùi bước. Những điều kiện mà Ngũ Lam sơn trang đưa ra, xác thực rất bá đạo. Nhưng chỉ cần thỏa thuận xong điều kiện, Ngũ Lam sơn trang sẽ nhận, sẽ giữ ước định. Trong quá trình hợp tác nếu gặp trở ngại, Ngũ Lam sơn trang cái tông môn bá đạo này, cũng sẽ chủ động tiến lên giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ, Ngũ Lam sơn trang lại muốn mang cái mũ không tuân thủ cam kết. Về sau, tất cả các thế lực đều sẽ đề phòng chúng. Bá đạo mà lại không giữ chữ tín, vậy loại tông môn này còn có ý nghĩa hợp tác sao? Những thứ mà Ngũ Lam sơn trang hiện tại đang sợ hãi, chính là những điều này. Chúng đang khắp nơi tìm người thuyết phục, để thay mình chính danh. Dựa theo tin tức mà Chu Minh Cung cung cấp. Ngũ Lam sơn trang hiện tại nghĩ biện pháp vô cùng đơn giản, trước tiên tìm những người có đức cao vọng trọng, giúp chúng nói chuyện, giúp chúng giải thích. Trước mắt còn đang tìm kiếm, nhưng có chút khó khăn. Thanh danh của Ngũ Lam sơn trang hiện tại bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng. Có một số người đức cao vọng trọng, không có hứng thú giúp chúng nói chuyện. Thậm chí giống như những người khác, đều rất chán ghét cách làm của Ngũ Lam sơn trang. Nói không giữ lời, rõ ràng ân oán đã xóa bỏ, mà trưởng bối vẫn đi đánh lén tiểu bối. Hành vi này của chúng, khi phái người đi mời mấy cao nhân. Cũng còn chưa nói ra điều kiện gì, thì trực tiếp bị mắng cho một trận tơi bời. Rất nhiều người mà mọi người cho là có đức cao vọng trọng, thì người ta là thật sự có phẩm tính cao khiết, là người có đạo đức. Người như vậy, dù Ngũ Lam sơn trang có đưa ra điều kiện gì thì họ cũng sẽ không giúp, sẽ không đi vi phạm bản tâm mà giúp bọn chúng nói chuyện. Ở vào thời điểm này, kỳ thực mặc kệ Ngũ Lam sơn trang có đưa ra điều kiện như thế nào, thì rất có thể sẽ không có người giúp chúng nói chuyện. Thanh danh của chúng đang ở giai đoạn xuống dốc không phanh. Tại thời điểm này, người hoặc thế lực mà giúp Ngũ Lam sơn trang nói chuyện, rất có thể chính mình cũng sẽ bị phản phệ. Vốn dĩ mọi người vẫn chỉ là mắng Ngũ Lam sơn trang. Ai giúp Ngũ Lam sơn trang nói chuyện, thì ngay tiếp theo người đó cũng sẽ cùng nhau bị mắng. Mặt khác, các tin tức liên quan thì đều không quan trọng. Tin tức mà Chu Minh Cung đưa cho ta, thì nội dung liên quan đến hội triển lãm đan dược quả thực có chút ít. Là một tông môn đặt chân vào đan đạo, bọn họ không nên biết ít như vậy mới phải. Xuất hiện loại tình huống này, thì về cơ bản chỉ có một nguyên nhân. Chu Minh Cung không muốn cho ta biết những ảnh hưởng liên quan đã xảy ra từ hội triển lãm đan dược. Loại tình huống này, càng khiến Tô Trần kiên định ý muốn tự mình thành lập một con đường tin tức. Tình báo chính là con mắt. Nhắm mắt hành tẩu, căn bản không biết phía trước là vũng bùn hay đường bằng phẳng. Sau hai ngày ngồi xe ngựa, Tô Trần liền bắt đầu tự mình đi bộ. Nhạc Tây thành cũng chỉ còn nhiều nhất là hai ngày, ta sẽ đến được đó. Hiện tại đã là cuối tháng Giêng, xung quanh còn thấy chút không khí năm mới. Ở các thành thị ven đường dừng chân, nhìn thấy không ít dân chúng cả nhà đoàn viên, ngược lại có chút hâm mộ. Cuộc sống hạnh phúc bình thường, kỳ thật chính là thứ đồ tốt đẹp nhất trong khoảng thời gian này. Đến Nhạc Tây thành rồi, Tô Trần trực tiếp đến tửu lâu mà Thu Khê Vũ nhắc đến để ở lại. Tại chỗ này ta chờ nàng, cũng chờ người của Chu Minh Cung kia đến trước. Ngày hôm nay, Nhị trưởng lão của Chu Minh Cung đã nhận được thư của Tô Trần. Biết Tô Trần bằng lòng gặp hắn, liền lập tức đi tìm cháu gái của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận