Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 381: Ghen ghét quả thật làm cho người hoàn toàn thay đổi

Xung quanh nhà trúc, rất nhiều người hùa theo Bàng Đỉnh, chỉ trích Tô Trần. Trước đây nhiều người vẫn hay nói rằng, võ giả ở tầng lớp thấp khá chất phác. Đúng là suy nghĩ nhiều... Điều này chủ yếu vẫn là do phẩm tính cá nhân, có thể liên quan đến thực lực, thân phận, địa vị nhưng chắc chắn không tuyệt đối. Đến bây giờ, Tô Trần cảm nhận được rất rõ điều đó. Những võ giả tầng thấp cùng ở nhà trúc này, bọn họ không muốn thấy ngươi tốt hơn. Ghen ghét quả thật khiến người ta thay đổi hoàn toàn. Lúc này, có một đám người vây quanh Tô Trần tại nhà trúc, nhìn chằm chằm vào hắn. Sau một hồi hùa theo, bắt đầu có người chất vấn Tô Trần.
"Bây giờ đi theo chúng ta, đến xin lỗi Nhậm đường chủ."
Một người lên tiếng, lập tức có người bên cạnh chen vào.
"Giờ này đi qua, Nhậm đường chủ chắc chắn đang nghỉ ngơi. Dù ta ủng hộ việc đi xin lỗi Nhậm đường chủ, nhưng tốt nhất vẫn là ngày mai đi sớm. Như vậy mới thể hiện được thành ý trong lòng, cũng không quá đường đột."
Tên đệ tử vừa lên tiếng nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi nghĩ ta ngu đến vậy à, bắt hắn đến trước viện Nhậm đường chủ nhận lỗi, rồi quấy rầy ngay sao? Ta là bảo hắn quỳ ngay cổng nhà Nhậm đường chủ, cứ vậy mà chờ một đêm. Như thế mới tính là có thành ý thật sự, chứ mấy lời của ngươi thì là cái thá gì."
Lời phản bác này trực tiếp làm người vừa nói kia nghẹn họng. So sánh một chút thì thấy, lời của hắn thực sự không có thành ý bằng. Còn những người bên cạnh, càng nói càng hăng say.
"Chỉ quỳ một đêm thì đâu có đủ thành ý. Phải bắt hắn dập đầu liên tục, dập đầu đến sáng sớm. Không thế thì hắn có thể tỉnh ngộ sao."
Lời này vừa dứt, những người khác lại tiếp lời.
"Dập đầu liên tục thì có thành ý, nhưng đêm hôm khuya khoắt, cứ vang lên tiếng động lớn. Thế này là nhận lỗi hay làm phiền Nhậm đường chủ nghỉ ngơi? Như lời Lưu huynh nói lúc nãy, quỳ một đêm ngoài viện Nhậm đường chủ mới là thích hợp nhất. Đừng có bày vẽ kỳ quái, ngược lại làm Nhậm đường chủ khó chịu hơn."
Đám người này mỗi người một câu tranh luận. Trong lời nói, bọn họ hoàn toàn phớt lờ ý kiến của Tô Trần. Sau một hồi bàn bạc, dường như họ đã quyết định tất cả việc mà Tô Trần phải làm. Một lúc sau, cuối cùng bọn họ cũng kết thúc tranh luận, nhận được một kết quả vừa ý.
"Đi thôi, bây giờ đến trước viện Nhậm đường chủ." Một người dẫn đầu lớn tiếng gọi Tô Trần.
Lúc này, Tô Trần đã sớm nằm trên ghế tựa bên cạnh. Căn bản không hề để ý đến những gì họ bàn luận.
"Mấy người muốn đi quỳ thì tự mà đi, ta không có hứng thú. Nếu muốn so thực lực võ đạo, thì có thể ra tay, chúng ta so chiêu một chút."
Tô Trần nói thẳng, không hề có ý muốn bàn bạc với họ. Trải qua nhiều chuyện ở Đại Chu, Tô Trần đã thực sự trưởng thành hơn rất nhiều.
"Ngươi chọc Nhậm đường chủ nổi giận, muốn cho qua chuyện thế sao?"
Tô Trần liếc mắt nhìn hắn, vẫn cứ thản nhiên đáp.
"Đó là do chính hắn gây sự, liên quan gì đến ta. Với cả, kẻ đi báo cáo cáo trạng chính là tên Bàng Đỉnh kia. Nếu hắn không có vấn đề trong lòng, đi nói nhảm với cái gã họ Nhậm kia thì những chuyện này cũng đã không xảy ra. Mấy người cảm thấy có vấn đề, thì nên đi tìm hắn."
Vừa dứt lời, mặt Bàng Đỉnh liền tái mét. Mũi dùi chĩa thẳng vào hắn. Bàng Đỉnh sợ hãi vội lùi lại.
"Người kia thì có vấn đề đấy, nhưng hiện tại cơn giận của Nhậm đường chủ, là do ngươi gây ra. Cho nên việc xin lỗi, vẫn là do ngươi đi."
Tô Trần không thèm đôi co nhiều với họ, chỉ thản nhiên đáp.
"Ta không đi, muốn ép ta đi, thì cứ ra chiêu thử xem. Các biện pháp khác, khuyên mấy người đừng thử."
Thản nhiên nằm trên ghế trúc, Tô Trần cảm thấy mình dùng thân phận giả xong, thực sự thoải mái hơn rất nhiều. Ngay cả khi có tranh chấp hay ồn ào gì đó, chỉ cần trực tiếp rời đi là được. Huống hồ lần này mình vốn không hề làm gì sai. Nhậm Ngạn Phi kia, thực lực cũng thường thôi. Với lại hôm nay Tô Trần đi cùng Đàm Khôn đến hẻm núi, Tô Trần cũng đã thấy được vài chuyện bí ẩn. Thủ đoạn của Nhậm Ngạn Phi, Tô Trần đã nắm chắc trong lòng. Một đám người nhìn Tô Trần, nhỏ giọng bàn tán. Động tay động chân với đệ tử chiến đoàn, sẽ bị trừ rất nhiều cống hiến. Ai cũng nói cần phải tạ lỗi với Nhậm đường chủ. Nhưng có ai chịu hy sinh bản thân, để cứu vãn lợi ích của tất cả mọi người đâu? Nói thì hùng hồn lắm, nhưng động đến lợi ích của mình thì tất cả đều thay đổi.
"Ngươi không nghe khuyên bảo như vậy, cứ chờ đến khi đoàn trưởng trở về đi, hắn sẽ thu thập ngươi. Nếu vì chuyện này mà chúng ta phải chịu thiệt hại lớn. Ngươi tự mình cân nhắc mà xem bản thân sẽ bị trừng phạt như thế nào đi."
Một đám người nói xong liền ồn ào bỏ đi. Tô Trần lười nhìn bọn họ, nằm nghỉ tiếp. Trái lại Đàm Khôn bên cạnh, lộ vẻ lo lắng.
"Tô huynh, hay là để ta đi quỳ xin lỗi Nhậm đường chủ cho..."
"Ngươi cứ an tâm mà ngủ đi..." Tô Trần có chút bất đắc dĩ, đi theo mình lâu như vậy rồi, sao vẫn không có chút tự tin nào vậy.
Nghe Tô Trần nói, Đàm Khôn càng bất lực hơn. Hắn cũng biết, tự mình đi quỳ cũng vô ích. Nhậm Ngạn Phi sẽ không đồng ý cho hắn giúp Tô Trần đi xin lỗi đâu. Một đêm trôi qua, Tô Trần vẫn nghỉ ngơi rất tốt. Nhưng Đàm Khôn thì lại trằn trọc không ngủ được. Toàn bộ chiến đoàn thứ ba, không ít người trong lòng lo lắng bất an. Người thực sự nhìn rõ hành động của Nhậm Ngạn Phi thì không nhiều. Những đường chủ chiến đoàn thứ ba thì đều nhìn ra. Những người trung tầng trong chiến đoàn đều rất rõ, đây chỉ là chiêu trò nhỏ của Nhậm Ngạn Phi mà thôi. Đối với võ giả tầng dưới thì là âm mưu, nhưng trong mắt bọn họ thì nó lại là dương mưu rồi. Nguyên nhân chủ yếu, vẫn là do chiến đoàn thứ ba cảm thấy không thể thiếu Nhậm Ngạn Phi. Từ đó, hắn ngày càng tham lam, yêu cầu càng lúc càng cao. Đồng thời Nhậm Ngạn Phi cũng không có lo lắng gì về sau. Chiến đoàn thứ ba không cần, hắn có thể quay sang chiến đoàn thứ nhất, thứ hai ngay. Nhậm Ngạn Phi cũng rất thông minh, mỗi lần hắn chỉ cướp đoạt lợi ích của các đệ tử bình thường, không trực tiếp xâm phạm lợi ích của đội trưởng, đường chủ. Vì vậy mà nhiều khi, những người tầng trung thượng của chiến đoàn, chịu được cũng sẽ nhịn cho qua. Nhưng nếu lần này cũng nhượng bộ, không biết đám đệ tử tầng dưới còn có thể nhẫn nhịn đến khi nào. Cuộc sống của những đệ tử tầng dưới vốn đã không dễ dàng. Người như Tô Trần, ngày nào cũng chém giết được một đống kim yêu, thực sự là quá ít. Vất vả lắm mới có chút cống hiến, vừa vặn lại bị chia chác mất. Hơn nữa, những tin tức mà Nhậm Ngạn Phi cho, dù là mọi người cùng dùng. Nhưng trên thực tế, đa phần khu vực không phải là nơi mà những đệ tử tầng dưới có thể dùng đến. Hoặc là nói là dùng được, nhưng dùng không nhiều.
Một đêm trôi qua, sáng sớm Tô Trần đã dẫn theo Đàm Khôn xuất phát. Chẳng phải bảo mình đi dò xét tung tích yêu vật sao? Vậy thì mình cứ đi thử xem, thử cho biết. Ngọn núi mà Thái Hà Tông phải đối mặt này, áp lực có khi còn lớn hơn Vân Dương Tông và Thiên Cương Thành. Dường như càng về phía Bắc, số lượng yêu vật lại càng nhiều. Thực lực của yêu vật cũng có vẻ tăng lên một tầng. Tô Trần giao chiến với đám yêu vật, cùng là kim yêu, nhưng yêu vật ở đây xảo quyệt hơn, thực lực dường như cũng cao hơn một bậc. Một đặc điểm rõ rệt, là lũ kim yêu này đều cố tình tạo ra những dấu vết giả. Dùng để lừa những người đi dò xét. Cũng chính vì chiêu trò này xuất hiện, và được yêu vật ứng dụng liên tục, dẫn đến tỷ lệ chính xác khi dò xét trong hẻm núi này thấp hơn rất nhiều so với Đại Chu, thường xuyên không đạt được 70%. Đây cũng là lý do vì sao Thái Hà Tông lại phải dùng đến gần 5 chiến đoàn để đối phó với ngọn núi này. Độ chính xác khi dò xét không đủ, tất nhiên chỉ có thể dùng nhân lực để đối phó. Cùng với việc võ giả Tấn quốc, có thực lực phổ biến cao hơn Đại Chu. Tình hình chung coi như giữ được cân bằng. Nhậm Ngạn Phi dẫn đầu đội dò xét, về cơ bản có thể kiểm soát độ chính xác ở mức 70%. Hơn nữa, mỗi lần dò xét, hắn sẽ cho ra hai nơi có ghi chú đặc biệt. Hai nơi đó, chính là do Nhậm Ngạn Phi đích thân xác nhận, chắc chắn sẽ có yêu vật xuất hiện. Chỉ cần an tâm mai phục, là sẽ có thu hoạch. Cũng nhờ bản lĩnh này, Nhậm Ngạn Phi mới có được danh vọng như hôm nay. Ai dám khẳng định một chỗ nào đó nhất định có yêu vật đột kích, chỉ có Nhậm Ngạn Phi dám thôi. Nhưng những khó khăn này đối với Tô Trần mà nói thì không là gì. Bản lĩnh đối phó với yêu vật của mình, thêm vào [tầm yêu hảo thủ] thiên mệnh. Đối phó những vấn đề này sẽ còn làm tốt hơn bọn Nhậm Ngạn Phi. Mất một chút thời gian, vào khoảng giữa trưa, Tô Trần đã gửi cho chiến đoàn bên kia một phần báo cáo. Gửi xong phần này, Tô Trần lại để Đàm Khôn đem đi một bản cho những đệ tử ở tiền tuyến hẻm núi, chỉ là bản sao thôi.
Cái tờ đơn mình đưa cho chiến đoàn, rất có thể bọn họ trực tiếp ném đi rồi. Những người này, rất có thể thuộc loại tính tình khá ngạo mạn. Chi bằng mình tự đi phân phát thì hơn. Dù sao tin tức cũng truyền đến tiền tuyến, dù có rất nhiều người xem thường, nhưng chắc chắn cũng có người nguyện ý tin. Chỉ cần để bọn họ thấy mở đầu tin tức hữu dụng, thì ngày thứ hai, ngày thứ ba sẽ dễ làm hơn. Tô Trần bên này, sao chép dò xét được hơn 30 bản. Khi phát tờ rơi, cũng có không ít người cười nhạo chế giễu. Với loại người này, Tô Trần dứt khoát thu hồi tờ đơn, truyền cho người khác. Đệ tử đóng giữ tiền tuyến rất nhiều. Chắc chắn sẽ có người nguyện ý nhận lấy. Chuyện ngày hôm qua trải qua một ngày lan truyền, chắc hẳn rất nhiều người ở tiền tuyến đều biết rồi. Hôm nay, Nhậm Ngạn Phi bên kia, sẽ không để đám người truyền lại dò xét tin tức nữa. Dù sao cũng không có tin tức gì khác, Tô Trần cứ nhìn xem thôi, để tham khảo cũng tốt. Sau khi phân phát hết tin tức, Tô Trần cũng không còn lo lắng nhiều. Khoảng thời gian tiếp theo với Tô Trần chỉ là chờ đợi. Chờ những chuyện này có kết quả và chờ màn đêm buông xuống. Ở trúc lâu, rất nhiều người mới nghe tin, cũng như những người tối qua, tới gây sự trêu chọc. Nhưng Tô Trần cũng nghe được chút tin tức hữu dụng từ bọn họ. Đội trưởng chiến đoàn thứ ba, Tần Duy, còn hơn ba ngày nữa mới về. Địa giới Tấn quốc rộng lớn, đi hơi xa một chút thì cơ bản không thể trở về nhanh được. Lần này coi như là may mắn, chuyện này xảy ra vừa lúc Tần Duy đang trên đường trở về. Đương nhiên, cũng có thể do Nhậm Ngạn Phi cố ý sắp đặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận