Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 453: Thu gia, ngọc thạch đan dược (2)

Chương 453: Thu gia, ngọc thạch đan dược (2)
Vốn dĩ đang cúi người xuống, muốn đứng lên lần nữa.
"Bốn viên thuốc này..."
"Ừm, đúng là đan dược rất phổ thông, nhưng chúng được luyện chế bằng kỹ pháp ngọc thạch. Đối với người trong tộc các ngươi, hẳn là có chút tác dụng."
Nghe Tô Trần giải thích như vậy, Thu Nhược Sương vội vàng xua tay.
"Ta không có ý đó, không hề ghét bỏ những đan dược này. Mà là giá trị của những ngọc thạch đan dược này quá mức trân quý chút..."
Ý của Thu Nhược Sương là bốn viên ngọc thạch đan dược này quá trân quý. Trân quý đến mức không dám nhận.
"Kỳ thật cũng không thể xem là quá trân quý, nếu mọi việc thuận lợi, ta còn có thể cho ngươi những kỹ pháp thâm nhập hơn. Chỉ là khi thực hành, có thể sẽ phải ủy khuất một chút. Mượn dùng những đan dược này, trước trấn an người trong tộc đã."
Trước mắt, Chu Minh Cung kỳ thực vẫn đang giúp hắn gánh chịu cơn giận của Ngũ Lam sơn trang và Phiền Thành Diễm. Nếu kỹ pháp luyện chế ngọc thạch đan dược bị lộ ra, uy danh của Chu Minh Cung sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại đang cường thịnh, cũng sẽ bị suy yếu đi nhiều. Như vậy họ trước mặt Ngũ Lam sơn trang, thậm chí rất khó mượn được sự trợ lực từ bên ngoài.
Thu Nhược Sương do dự một chút, vẫn không muốn nhận. Nhưng Tô Trần trực tiếp cất đan dược vào bình, sau đó đẩy đến trước mặt Thanh Viên. Để Thanh Viên cất những đan dược này đi.
Thanh Viên nhìn Thu Nhược Sương một chút, do dự rồi vẫn bỏ đan dược vào trong túi. Thu Nhược Sương thấy vậy, nhíu mày, cuối cùng vẫn không tiếp tục từ chối.
Đối với toàn bộ Thu gia mà nói, những ngọc thạch đan dược này mang ý nghĩa vô cùng trọng đại. Vì chuyện của Chu Minh Cung, Thu gia dẫn đầu một phe này, đã xuất hiện rất nhiều vấn đề. Đồng thời, Chu Minh Cung có địch ý rất lớn với Ngũ Lam sơn trang. Tất cả người hoặc thế lực đi Chu Minh Cung cầu thuốc đều không thể giao hảo với Ngũ Lam sơn trang. Với điều kiện này, rất nhiều thực lực cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề. Trong thời gian ngắn, có lẽ mọi người vẫn chưa bị ảnh hưởng quá nặng. Nhưng nếu nhìn về lâu dài, đây chính là một phiền toái lớn. Lòng tin là thứ đôi khi còn quan trọng hơn cả thực lực cứng rắn. Những đan dược này, chính là thứ giúp Thu gia gia tăng lòng tin. Không bàn đến các thế lực khác dưới trướng, trước mắt cứ để cho lòng tin trong tộc mình ổn định đã.
"Ta biết nên làm gì, những đan dược này, trong vòng hai năm tới, chỉ những nhân viên cốt cán nhất của Thu gia biết được. Chu Minh Cung bên kia tuyệt đối sẽ không phát giác."
Lời Thu Nhược Sương mang theo sự nghiêm túc. Trong mắt nàng, nếu Chu Minh Cung biết được những đan dược này truyền ra ngoài, Chu Minh Cung chắc chắn sẽ nổi cơn cuồng loạn, nói không chừng sẽ dốc toàn lực tông môn, hạ sát thủ với Tô Trần. Thu Nhược Sương không muốn đẩy Tô Trần vào tình cảnh nguy hiểm này.
Ngọc thạch đan dược đã nhận được. Nhưng qua lời nói, Tô Trần phát hiện Thu Nhược Sương vẫn chuẩn bị đi về phía bắc một chuyến. Tô Trần hy vọng Thu Nhược Sương có thể trầm ổn xuống, hảo hảo củng cố triệt để cảnh giới thực lực của mình. Nhưng Thu Nhược Sương nghĩ nghĩ, vẫn từ chối.
"Chuyện đan dược, trong thời gian ngắn ta không muốn cho người ngoài biết. Cho nên đối với cục diện trước mắt, vẫn là ta lộ mặt thì sẽ phù hợp hơn. Chỉ cần xuất hiện trước mặt người khác một lần, biểu hiện ra một chút uy áp tam phẩm Quy Nhất cảnh. Cũng không cần làm chuyện gì khác mang tính thực chất."
Thấy Tô Trần vẫn có chút không đồng ý, Thu Nhược Sương nghĩ ngợi, tiếp tục giải thích: "Nửa năm qua, ở Bắc Bộ ngày càng có nhiều tung tích của thiên yêu xuất hiện. Trí tuệ của những yêu vật này cũng không thua kém ai. Thậm chí chúng còn có thể nghĩ ra rất nhiều chủ ý giảo hoạt như người bình thường để đối phó chúng ta. Ta là võ giả tam phẩm, đến đó một chuyến cũng coi như một sự uy hiếp đối với đám thiên yêu. Dù không giải quyết chuyện trong tộc, ta cũng vẫn cần phải đến đó một chuyến."
Thu Nhược Sương nhìn Tô Trần, nàng biết Tô Trần sẽ hiểu. Dù các thế lực quốc gia có đấu đá lợi hại đến đâu thì nan đề lớn nhất vẫn là yêu vật. Muốn Tấn quốc an bình, cuộc chiến với yêu vật không thể dừng lại.
"Chúng ta những võ giả này, nhận được tài nguyên tốt nhất, hưởng thụ sự phụng dưỡng của người khác. Khi cần xuất lực thì tất nhiên phải đi trước."
Nghe những lời này của Thu Nhược Sương, Tô Trần không thể tìm được lời khuyên nhủ. Đất liền Tấn quốc tuy an toàn, nhưng sự an toàn đó chắc chắn có được là do vô số cường giả ở biên giới chống cự. Không thể để một bộ phận người ở biên giới bảo vệ còn một bộ phận khác lại tiêu sái. Cầm tài nguyên lợi ích thì phải bỏ ra nỗ lực tương xứng. Ngoại trừ thế lực luyện dược như Chu Minh Cung hoặc những thế lực như công tượng. Các thế lực khác đều phải có lực ứng đối với yêu vật ở biên giới.
Tô Trần do dự một hồi rồi vẫn mở miệng hỏi: "Ta có thể đi cùng không...?"
Kỳ thực cũng hơi mạo muội, chuyến đi lần này của Thu Nhược Sương có liên quan đến rất nhiều thế lực của Thu gia. Nếu người khác nhìn thấy thì có thể sẽ hiểu lầm. Nhưng khi nghe vậy, trên mặt Thu Nhược Sương lộ ra một chút vui mừng không rõ ràng. Nàng cố gắng kìm nén, nếu không thì nụ cười có lẽ đã sớm hiện lên rồi.
"Đương nhiên là càng tốt, năng lực đối phó yêu vật của ngươi thì có lẽ Tấn quốc không ai thắng được. Ngươi cùng ta đến đó thì những nan đề có lẽ sẽ được giải quyết nhanh hơn."
Vừa nói, Thu Nhược Sương vừa nhìn Thanh Viên đang đứng một bên: "Thanh Viên, ngươi cứ tự mình trở về. Còn việc đi Bắc Bộ thì để ta và Tô Trần cùng nhau đi."
Nghe tỷ tỷ Sương của mình an bài, Thanh Viên bĩu môi nhưng vẫn gật đầu. Vừa gật đầu, vừa nhỏ giọng nói: "Sợ là đã sớm muốn đuổi ta đi rồi..."
Thanh Viên oán trách nhỏ, Tô Trần và Thu Nhược Sương tự nhiên đều nghe thấy. Hai người nhìn nhau, mang theo chút xấu hổ. Nhưng lại ăn ý không trả lời lời Thanh Viên. Coi như không nghe thấy, dù sao sự tình cũng đã quyết định rồi.
Ăn xong bữa sáng, Thanh Viên thu dọn đồ đạc. Thu Nhược Sương lấy ra một tấm bản đồ rồi cùng Tô Trần thương lượng ngày xuất phát. Lúc thương lượng, thuận đường nói với Tô Trần một lần tình hình biên giới Bắc Bộ. Trước đó trong đại hội Huyền Anh, Tô Trần đã nghe tiền bối Ấn Nô nhắc đến biên giới Bắc Bộ rồi. Một nơi mà được Ấn Nô tiền bối lưu ý thì chắc chắn sẽ không ít phiền toái.
"Thực ra từ năm ngoái, ở biên giới Bắc Bộ bắt đầu xuất hiện càng nhiều thiên yêu. Trước kia thiên yêu đa số đều từ đường Minh Ảnh chiến trường đi đến. Đây coi như là sự ăn ý của người và yêu, sẽ không làm cho chiến sự hoàn toàn mở rộng. Bắc Bộ có nơi hiểm yếu nhưng những yêu vật này vẫn muốn lợi dụng nơi hiểm yếu để xâm nhập. Đến tận bây giờ ta vẫn thấy rất kỳ lạ. Trình độ thông minh của thiên yêu hoàn toàn có thể sánh bằng người, tại sao lại mạo hiểm như vậy..."
Thu Nhược Sương không hiểu rõ nhiều. Trong những năm này, đa số thời gian nàng đều ở một mình tu luyện, củng cố cảnh giới bản thân. Có lẽ nửa năm mới nghe ngóng tình hình bên ngoài một lần.
"Biết rõ nguy cơ nhưng vẫn cứ muốn tranh đoạt phía trước, vậy thì chỉ có hai khả năng." Tô Trần hiểu rõ yêu vật còn sâu sắc hơn Thu Nhược Sương. Bất kể yêu vật nào thì bản năng tham sống sợ chết là không thể xóa bỏ được. Biết rõ sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn tới đây đánh cược một phen. Một khả năng, là những thiên yêu này còn bị yêu vật mạnh hơn điều khiển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận