Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 396: Tử Tiêu Đao Thế! (1)

So sánh với Tấn quốc, Đại Chu vì địa vực nhỏ, đủ loại tin tức truyền bá cũng nhanh hơn rất nhiều. Tô Trần tin rằng sau khi mình ra tay, nhiều nhất hai ba ngày, là có thể đem tin tức truyền đến kinh thành. Tô Trần không quá xác định sau khi mình động thủ, có thể hay không dẫn cả người của Ngũ Lam sơn trang ở kinh thành đến. Việc có thể làm, chính là cố gắng làm lớn chuyện hết mức có thể. Càng ồn ào, khả năng dẫn bọn họ tới càng lớn. Mẹ và tiểu muội, tự nhiên cũng càng an toàn. Một đêm trôi qua, Tương Viên thành bên này vẫn là những người đó. Giờ Thìn, đám người liền đi đổi người khác nghỉ ngơi. Đối với võ giả mà nói, một hai đêm canh gác kỳ thực không có vấn đề gì, không mệt mỏi đến mức đó. Chỉ là được sắp xếp đến Đại Chu xử lý những chuyện này, rất nhiều người trong lòng có chút oán trách. Võ giả Tấn quốc có phần xem thường vùng đất xa xôi này. Mọi người ra ngoài rồi, đương nhiên nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi. Nếu không phải vì dẫn dắt thế hệ trẻ tuổi Ngũ Lam sơn trang đệ tử, mấy vị đường chủ hộ vệ này còn lười biếng hơn bây giờ. Tôn Tuyết Dung và Phó Kiếm Vân hai người cũng đi theo chấp hành những nhiệm vụ này. Người của Ngũ Lam sơn trang kỳ thực rất ủng hộ võ giả tông môn Đại Chu đến giúp bọn họ. Nhưng Tôn Tuyết Dung và Phó Kiếm Vân hai người không phải cầu chút lợi ích nhỏ. Hai người bọn họ muốn là đến Tấn quốc, gia nhập Ngũ Lam sơn trang. Ngũ Lam sơn trang vẫn sẵn lòng, chỉ là trong lòng vẫn có nhiều lo lắng. Chu quốc và Tấn quốc giao hảo, từ một góc độ nào đó mà nói, Chu quốc chính là nước phụ thuộc của Tấn quốc, là tùy tùng. Vậy mà tông môn thế lực Tấn quốc đi đoạt đệ tử thiên tài, thậm chí cường giả Hóa Cảnh của Chu quốc. Ngũ Lam sơn trang cần phải có một lý do, nếu không, các tông môn khác của Tấn quốc sẽ không đồng ý. Tông môn nào cũng đi lôi kéo cường giả của các tiểu quốc về thì những tiểu quốc xung quanh có thể tan rã luôn rồi. Cũng chính vì nguyên nhân này, người của Ngũ Lam sơn trang kỳ thực không quá thân cận với hai sư đồ Tôn Tuyết Dung này. Hai bên vẫn giữ chừng mực, chưa từng giao lưu qua. Đi sau đám người, Phó Kiếm Vân chau mày. "Sư tôn, những người của Ngũ Lam sơn trang này dường như không coi trọng chúng ta. Ý kiến chúng ta đưa ra, bọn họ hoàn toàn không để vào mắt. Việc của Tô Trần này giải quyết xong, Ngũ Lam sơn trang sẽ nhớ đến nhân tình của chúng ta sao?" Phó Kiếm Vân lo lắng, kỳ thực cũng là điều Tôn Tuyết Dung lo lắng. "Đúng vậy, lần này Ngũ Lam sơn trang gặp vấn đề, vốn cũng không có gì quá phiền phức. Bất quá chỉ là đối phó một đệ tử trẻ tuổi, tìm người nhà của hắn không tu võ đạo thôi. Cũng tại con trước đó xúc động, lại muốn cùng tông chủ cãi cọ tranh chấp, làm ầm ĩ lên như vậy..." Tôn Tuyết Dung thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ. "Thái Võ Chân Nhân đã không còn thiên vị ta, những tài nguyên vốn thuộc về ta cũng đều bắt đầu chia cho người khác. Nếu đã thế, ta cần gì phải tự giam mình ở Vân Dương Tông nữa." Tôn Tuyết Dung có chút bất đắc dĩ, nếu có thể khuyên can được, cũng đã không thành ra như hiện tại. "Cũng chỉ có thể trách Tô Trần này không có năng lực, không gây cho Ngũ Lam sơn trang chút áp lực nào. Vi sư đã nhắc nhở bọn họ phải cảnh giác, bọn họ căn bản không xem ra gì." Phó Kiếm Vân nghe vậy, cũng hừ nhẹ một tiếng. "Đừng nói người của Ngũ Lam sơn trang, đến cả con cũng không đặc biệt coi hắn ra gì." Nghe vậy, sắc mặt Tôn Tuyết Dung thoáng trở nên nghiêm túc. "Đừng kiêu căng như vậy, Tô Trần đó có thể được tông chủ coi trọng, có thể làm nhiều trưởng lão tin phục. Hắn nhất định có chút năng lực, có chút bản lĩnh." Nghe vậy, Phó Kiếm Vân vẫn cứ hừ lạnh đáp lại. "Sư tôn người không cần nói những điều này, Tô Trần kia có bao nhiêu năng lực, trong lòng con rõ ràng. Vì sao hắn lại được Thái Võ Chân Nhân coi trọng, chẳng phải là vì lấy cớ áp chế con sao? Thiên Diệp Quả trước đó đã đưa một nửa, hiện tại còn muốn đưa nốt nửa còn lại đi. Nếu không phải tên Tô Trần này trêu chọc phải người của Ngũ Lam sơn trang, sợ là các loại tài nguyên bảo vật đã được đưa cho hắn cả đống rồi. Nói đi nói lại, con còn rất muốn so chiêu với hắn một chút, xem hắn có mấy phần thực lực thật sự. Nếu hắn thắng được con, có lẽ những người của Ngũ Lam sơn trang phái tới sẽ còn thoáng cảnh giác một chút." Từ khi rời khỏi Vân Dương Tông, Phó Kiếm Vân đã không còn gọi Thái Võ Chân Nhân là tông chủ nữa. Cái vị tông chủ vốn có đầy thiên vị kia, bây giờ lại bị hắn ghét bỏ, chán ghét. Nhưng trên thực tế, Thái Võ Chân Nhân thật sự từng bước thất vọng về hắn. Trong hai ba năm Vân Dương Tông đủ loại chuyện phiền toái, người đệ tử cốt cán như hắn đã làm được gì? Thái Võ Chân Nhân coi trọng hắn, tất cả mọi người có thể cảm nhận được. Thậm chí khi đối mặt Liễu Tinh Vãn, Thái Võ Chân Nhân vẫn thiên vị Phó Kiếm Vân. Là chính hắn, thờ ơ với công việc tông môn. Chỉ ở Vân Dương Tông đòi hỏi chỗ tốt, đối với những chuyện phiền toái của tông môn không hề quan tâm. Nhiều lần như thế, các cao tầng tông môn, các đệ tử đông đảo ai không oán hận? Ngay trong tình huống này, Thái Võ Chân Nhân vẫn cho Phó Kiếm Vân rất nhiều cơ hội. Nhưng trong lòng Phó Kiếm Vân, từ lâu đã tràn đầy oán giận. Mượn lần cãi nhau đó, hắn cố tình muốn rời khỏi Vân Dương Tông. Nhưng nếu rời đi mà không vào được một tông môn tốt hơn, thì thật mất mặt. Phó Kiếm Vân đối với việc gia nhập Ngũ Lam sơn trang trước mắt vẫn rất cố chấp. "Sư tôn, con nghĩ kỹ rồi. Chúng ta vẫn không nên đi cùng người của Ngũ Lam sơn trang, cho dù có tìm được gì, công lao cũng bị chia mất quá nửa. Chúng ta tách ra đi các thành thị khác, tự mình tìm kiếm thử xem. So với đi theo ở đây, có ý nghĩa hơn nhiều." Nghe được đề nghị của Phó Kiếm Vân, Tôn Tuyết Dung cảm thấy rất đáng để suy nghĩ. Dù sao ở đây, cho dù có tìm được Tô Trần hay người nhà của hắn, bọn họ cũng chia được chẳng bao nhiêu công lao. Hơn nữa xem ra, Tương Viên thành này cũng không có dấu vết của Tô Trần. "Chúng ta tách ra đi các thành thị khác nhau, vi sư lo lắng cho an nguy của con...""Sư tôn yên tâm đi, nếu như Tô Trần kia có thể làm con bị thương, vậy thì những năm con tu luyện đều coi như vứt đi." Sau khi ý kiến thống nhất, Tôn Tuyết Dung đi tìm Võ đường chủ của Ngũ Lam sơn trang. Vị Võ đường chủ này cũng không ngăn cản gì, trực tiếp đồng ý. Hiện tại Tương Viên thành, tiếp theo sẽ hoàn toàn do người của Ngũ Lam sơn trang chủ đạo. Các đệ tử khác thấy Tôn Tuyết Dung đi nói chuyện với Võ đường chủ cũng xúm lại hỏi han, muốn biết Tôn Tuyết Dung rốt cuộc đã nói những gì. Võ đường chủ cũng không che giấu: "Hai sư đồ người ta muốn tự mình đi tìm tung tích của Tô Trần, để một mình độc chiếm công lao mà ~""Tôn trưởng lão đó không phải cẩn thận cảnh giác lắm sao? Tách ra đi tìm, không sợ bị Tô Trần đánh lén gây thương tích sao?" Các đệ tử Ngũ Lam sơn trang xung quanh đều lên tiếng trêu chọc. Võ đường chủ nghe cũng cười phá lên. "Nói làm ta sợ, các ngươi cho là bọn họ thật sự tin sao? Kỳ thực chúng ta cũng có thể thử tách ra tuần tra, như vậy tiến độ sẽ nhanh hơn nhiều. Các đệ tử trẻ tuổi cứ hai người một tổ, hoặc là ba người một tổ. Các ngươi ra ngoài điều tra, chẳng lẽ Tô Trần đó còn dám ra tay với các ngươi sao?" Võ đường chủ nói, trong mắt rất nhiều người trẻ tuổi ở đây có vẻ tán thành. Ai nấy đều có vẻ kích động, muốn tự mình ra mặt đi thử một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận