Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 232: Gặp Tôn Tuyết Dung

"Rốt cuộc Phi Ưng tông cho ngươi lợi ích gì mà khiến ngươi lo lắng như vậy? Lão phu càng nghĩ càng không thể hiểu được, Phi Ưng tông có điểm gì tốt hơn Vân Dương tông chúng ta chứ." Nghe đến đó, Tô Trần vẫn không đáp lời, chỉ cùng Thái Võ Chân Nhân bên cạnh bước vào tông môn. Phản ứng của Tô Trần khiến Thái Võ Chân Nhân cảm thấy có chút bất an, lo lắng mình thật sự không thể tranh giành được "Trần Túc". Vừa đi về phía sân nhỏ của Thái Võ Chân Nhân, Tô Trần vừa đưa mắt nhìn xung quanh. So với lúc mình rời đi, Vân Dương tông không có nhiều thay đổi, nhưng có vẻ hơi vắng vẻ. Không ít người nhân dịp mùa đông về thăm nhà. Còn rất nhiều đệ tử được phái đến tuyến đầu phòng tuyến. Không giống như năm trước, Vân Dương tông vào mùa đông náo nhiệt vô cùng, rất nhiều đệ tử mượn cơ hội các trưởng bối ở tông môn để học hỏi. Năm nay vào đông, đến cả các trưởng bối Vân Dương tông đều bận rộn. Đương nhiên, Vân Dương tông dù sao cũng là một đại tông môn. Có vẻ vắng vẻ một chút, nhưng vẫn còn không ít đệ tử trong tông môn. Hai người đi tới sân nhỏ của Thái Võ Chân Nhân, liền ngồi xuống ghế đá trong sân. Trên đường đi, Thái Võ Chân Nhân cảm thấy có chút kỳ lạ. Luôn có cảm giác Tô Trần rất quen thuộc với Vân Dương tông, hắn cố ý đi chậm nửa bước, nhưng Tô Trần vẫn giữ bộ dạng bình thản, căn bản không cần hắn dẫn đường. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, dù sao trong vài năm trước, tiền tuyến Vân Dương tông rất ổn định, uy danh của tông môn lẫy lừng. Thời điểm đó rất nhiều tông môn đến Vân Dương tông thỉnh giáo, gần như tháng nào cũng có các tông môn khác tới trao đổi. "Trần Túc" từng theo Phi Ưng tông đến đây cũng là chuyện bình thường. Các đệ tử ở tiền tuyến đã phát hiện địa yêu, Thái Võ Chân Nhân không còn giấu diếm thông tin này với Tô Trần. Tình hình địa yêu gây họa, hiện tại không ít người trong Vân Dương tông đều biết, không cần phải che giấu nữa. "Lão phu mời tiểu hữu đến, thứ nhất là để giúp tìm ra tung tích của lũ địa yêu, ngăn chặn hoàn toàn thương vong trong đợt họa loạn này. Chúng ta tuy có thể nắm bắt được tung tích lũ địa yêu, nhưng vẫn có chút sai sót. Thứ hai, là hy vọng tiểu hữu giúp dẫn dắt đệ tử đi dò xét của Vân Dương tông. Những đệ tử này năng lực không có vấn đề, chỉ thiếu kinh nghiệm. Đi theo nhìn nhiều một chút, hẳn là có thể trưởng thành." Thái Võ Chân Nhân nói ra yêu cầu của mình. Nghe qua có vẻ nhẹ nhàng, giống như chỉ nhờ Tô Trần xử lý hai chuyện nhỏ. Là đệ nhất tông môn Đại Chu, có lẽ Thái Võ Chân Nhân vẫn muốn giữ thể diện cho tông môn nên mới nói vậy. Nếu tung tích địa yêu dễ tìm như thế, thì chúng có thể sống lâu đến vậy sao? Còn cả chuyện đệ tử dò xét Vân Dương tông, Vân Dương tông đã gặp khó khăn ở tiền tuyến một năm nay rồi. Nếu có năng lực thật, hẳn là đã sớm được rèn luyện ra. Tô Trần không vạch trần, nghe xong chỉ gật đầu đồng ý. Ngũ trưởng lão Tôn Tuyết Dung dẫn theo năm đệ tử đến. Hai người đi đầu Tô Trần nhận ra, nam tử tên là Bàng Trọng Mẫn, sư tỷ bên cạnh là Cát Oánh Oánh. Hai người đều là đệ tử thân truyền, khi trước Tô Trần ở Vân Dương tông đã từng thấy qua trong đám đông. Ba người còn lại thì Tô Trần không có ấn tượng, đệ tử Vân Dương tông quá nhiều. Trước kia mình thường xuyên ở tiền tuyến, không có thời gian giao du với đệ tử khác. "Đây là Trần Túc tiểu hữu sao?" Thấy Tô Trần, Tôn Tuyết Dung cũng tươi cười chào hỏi, khách khí vô cùng. Dù nàng thường chỉ trích, nói xấu Tô Trần, nhưng hôm nay Tô Trần cải trang đứng trước mặt nàng, nàng có vẻ như không nhận ra. Với cương vị trưởng lão, rất có thể nàng không nhớ Tô Trần. Có thể nhớ được tên Tô Trần đã là tốt rồi. Tô Trần hành lễ thăm hỏi Tôn Tuyết Dung, trong lòng ghét bỏ nàng, nhưng trước mặt mọi người vẫn biết lễ phép. Sau đó, Tôn Tuyết Dung giới thiệu năm đệ tử này cho Tô Trần. Trực tiếp để năm người đi theo Tô Trần. Có thể cảm nhận được trong lòng năm đệ tử này đều có chút không thoải mái. Nhưng dưới yêu cầu của Tôn Tuyết Dung, bọn họ vẫn kiềm chế, đứng cạnh Tô Trần. Bàng Trọng Mẫn dường như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Cát Oánh Oánh nhẹ nhàng vỗ tay ngăn lại. Trước khi đến, năm người bọn họ đều đã bị Tôn Tuyết Dung thuyết giáo một phen. Nên có chút kiềm chế. Sau khi nói qua loa, Tô Trần liền đề nghị đi đến tiền tuyến phòng tuyến. Nghe Tô Trần định đi ngay bây giờ, mấy người đều sửng sốt. "Bây giờ đã giờ Thân, mùa đông trời tối sớm, khoảng giờ Dậu sắc trời đã bắt đầu sầm xuống. Bây giờ chúng ta đi, cũng chỉ có thể qua đêm bên đó, đi làm gì chứ? Làm ra vẻ cũng nên hợp lý chút..." Bàng Trọng Mẫn nghe Tô Trần đề nghị, có vẻ như nhịn không được mà phản bác Tô Trần. Lời còn chưa nói hết, Cát Oánh Oánh bên cạnh cau mày lại vỗ nhẹ vào hắn. "Trần sư đệ đừng để ý, Bàng sư huynh tính tình hơi nóng nảy. Tất cả xin mời Trần sư đệ cứ theo ý mình mà sắp xếp." Nghe Cát Oánh Oánh nói vậy, Thái Võ Chân Nhân cũng cười. "Cái thằng nhóc thối tha này, đáng lẽ nên có người quản sớm hơn. Nếu không có Oánh Oánh bên cạnh trông coi, lão phu chẳng dám giao cho ngươi nhiệm vụ gì." Nói xong, Thái Võ Chân Nhân quay sang nhìn Tô Trần. "Tiểu hữu cứ tự nhiên mà dẫn dắt bọn chúng. Tuy nói chúng là sư huynh sư tỷ của ngươi, nhưng về đối phó yêu vật thì kinh nghiệm của bọn chúng không bằng ngươi. Nhưng đầu óc của bọn chúng cũng linh hoạt, chỉ cần tích lũy thêm kinh nghiệm, sẽ trưởng thành thôi. Còn lại, đều do tiểu hữu tự sắp xếp. Mấy vị sư huynh sư tỷ này, nếu không nghe lời khuyên bảo, ngươi cứ nói với lão phu." Không ở Vân Dương tông quá lâu, Tô Trần dẫn theo mấy người rời khỏi sân nhỏ. Nhìn theo bóng lưng Tô Trần, lông mày Tôn Tuyết Dung lần này cau chặt lại. "Thân ảnh Trần Túc này, sao ta thấy quen mắt vậy?" Thái Võ Chân Nhân lại không thấy lạ. "Trước đó khi thú triều tấn công, hắn và người của Phi Ưng tông đều ở tiền tuyến. Có lẽ Ngũ trưởng lão đã gặp hắn ở tiền tuyến rồi, chỉ là ấn tượng không sâu, giờ nhìn lại mới nhớ ra." Chần chừ một chút, Tôn Tuyết Dung cảm thấy cũng có khả năng, dù sao cũng chỉ là cảm thấy mình đã từng gặp qua. Trên đường đi, Tô Trần hỏi thăm tình hình tiền tuyến và những khó khăn gần đây. Bàng Trọng Mẫn và ba người khác trả lời có lệ. Chỉ có Cát Oánh Oánh có vẻ nhiệt tình hơn, giọng nói cũng thân mật hơn. "Tình hình tiền tuyến trong thời gian gần đây khá yên ổn. Chỉ là những con súc sinh kia dường như đã học được cách ẩn mình trong đống tuyết. Hễ tới gần những nơi tuyết dày là ai cũng sợ hãi, lo lắng có yêu vật ẩn náu bên dưới." Tô Trần nghe vậy không hề ngạc nhiên. Trước đây ở Thiên Cương thành, hắn đã từng nghe nói đến điều này. Vừa đi Tô Trần vừa trò chuyện với Cát Oánh Oánh. Ngẫu nhiên thấy vài loại thực vật, Tô Trần tiện thể nói cho mọi người công dụng của chúng. Thỉnh thoảng sẽ giảng giải thêm cách ngụy trang trong hoang dã. Che giấu thân hình thì dễ, nhưng che giấu mùi của bản thân lại khó hơn. Cách thức che giấu giữa mùa hạ và mùa đông cũng khác nhau. Tô Trần kiên nhẫn nói, nhưng mọi người xung quanh có vẻ vô thức nhíu mày. Bàng Trọng Mẫn nhiều lần muốn chen vào nói, nhưng đều bị Cát Oánh Oánh lườm ngăn lại. Với lời chỉ bảo của Tô Trần, mọi người dường như lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nội dung Tô Trần nói nghe có vẻ rời rạc, nhưng lại rất hữu dụng. Nhưng mọi người càng nghe càng thấy nhàm chán, có người thậm chí nghe thấy những gì Tô Trần nói không trùng khớp với sách. Người này lập tức nói ra. Tô Trần giải thích, vì yêu vật cũng không ngừng học tập, lĩnh ngộ. Những điều cũ kỹ đang bị đào thải. Dù vậy, vì lời của Tô Trần không trùng khớp với sách, mấy người đó càng chất vấn Tô Trần nhiều hơn.
(Lucario xin phép đề cử bộ truyện mới: Vị Này Sau Ba Mươi Tuổi Quá Yêu)
Bạn cần đăng nhập để bình luận