Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 480: Quân Hàn dấu vết (2)

Tô Trần giơ tay lên, chuẩn bị cho hắn một đòn trừng trị nữa. Nói lảm nhảm, bảo hắn trả lời chính sự thì lại cứ ở đó nói mấy chuyện vớ vẩn. Thấy vậy, Cốc Lương cũng khôn ra, vội vàng im miệng không bàn luận những chuyện này. Tô Trần nói động thủ là động thủ, hắn không muốn mình phải chịu khổ nữa. Trên thực tế, những lời Cốc Lương vừa nói đã hé lộ thông tin. Tang Mặc Uyên hiện tại không có ở Ngũ Lam sơn trang, mà là ở Tang gia. Với thân phận là người thuộc thế hệ sau của Tang gia, lúc này hắn chắc chắn được cả nhà bảo vệ, lúc nào cũng có người trông nom. Muốn động thủ với hắn, chắc chắn không dễ dàng như vậy. Mục tiêu thích hợp hơn lúc này chính là Quân Hàn. Ở Huyền Anh đại hội, nếu chỉ có một mình Tang Mặc Uyên đánh lén mình, mình rất dễ dàng tránh được. Nhưng hôm đó, Quân Hàn mới là người ra tay với mình trước. Khi các trưởng bối của Chu Minh Cung đi ngăn cản hắn, Tang Mặc Uyên lập tức ra tay với mình. Thủ đoạn của hắn lần đó, là muốn lấy mạng của mình. Nếu mình mà lãnh trọn một kích đó của Tang Mặc Uyên, nếu có giữ được mạng thì cũng chỉ còn là một cái xác tàn phế. Nếu đã dùng nặng tay với mình như vậy, mình trả lại thì cũng hợp lẽ. Tô Trần xưa nay không đủ tàn nhẫn. Trên đời này, không ai có nghĩa vụ phải đối tốt với ngươi. Thế nên chỉ cần đối phương không có ý hãm hại mình, mình lạnh nhạt chút cũng không sao. Nhưng nếu bọn họ muốn hãm hại mình, vậy cũng đừng trách mình trả lại. “Sư huynh Quân Hàn vào cuối tháng ba sẽ đến Di Thiên sơn tĩnh tâm tu hành. Đối với ngươi mà nói, đây cũng là cơ hội tốt nhất. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, hãy tỉnh táo lại đi. Dù Quân sư huynh không có người khác bảo hộ, ngươi cũng không có khả năng làm bị thương hắn. Từ sau đại hội Huyền Anh lần trước, các đệ tử chúng ta đều đã đổi sang nội giáp đặc chế. Loại giáp này chuyên để phòng ngừa tiểu nhân đánh lén như ngươi, ngươi đừng hòng.” Cốc Lương không biết suy nghĩ gì mà lại đem những chuyện bí mật như này ra nói với Tô Trần. Không rõ là do hắn không có đầu óc hay là quá tự tin nữa. Nghe vậy, Tô Trần chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái. “Đã có nội giáp đặc chế, vậy ngươi làm sao bị ta gây thương tích?” Một câu hỏi lại khiến sắc mặt Cốc Lương thoáng trở nên khó coi, bị chặn họng không biết làm sao. Một hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng khẳng định. “Ngươi lớn tuổi hơn ta không ít, thực lực cảnh giới vốn dĩ đã trên ta. Lúc ngươi đánh lén, lại không hề có một chút sơ hở nào. Lúc đó giáp kia còn có tác dụng gì chứ. Nhưng sư huynh Quân Hàn bọn họ còn lợi hại hơn ngươi rất nhiều, cảnh giới cũng có sự khác biệt, lại thêm lớp giáp kia nữa, ngươi có bản sự gì mà làm được?” Tô Trần cũng lười giải thích thêm với hắn. Lúc mới ra tay với hắn, mình định dùng toàn lực công kích đánh úp. Nhưng về sau thấy năng lực của hắn không đủ nên vội thu tay lại. Nếu không phải vậy, bây giờ hắn muốn nói chuyện trôi chảy thế này cũng khó. Đến như lời nhắc nhở của hắn, ngược lại Tô Trần lại cảm thấy nó đáng giá. Quân Hàn mặc nội giáp chất lượng cao, Tô Trần không nói gì cũng ngầm thừa nhận. Nhưng hắn mặc nội giáp đặc chế, chuyên để phòng đánh lén, thì Tô Trần không biết thật. Về cái loại nội giáp này, người khác thì không biết nguyên lý, nhưng Tô Trần biết. Tô Trần rất giỏi về cơ quan chi đạo, nội giáp này chính là tham khảo phương pháp luyện đúc cơ quan thuật. Cái gọi là công dụng chuyên phòng đánh lén. Thực ra là do loại nội giáp này có khả năng hấp thụ uy lực rất mạnh. Không phải là chống cự, loại nội giáp này là hấp thụ. Khi bị đánh vào, nội giáp này sẽ hấp thụ loại uy lực đó thậm chí có thể bị vỡ vụn. Nguyên nhân bị vỡ vụn thực ra là vì hấp thụ uy lực đến cực hạn. So với các loại nội giáp khác là để giữ một độ bền dẻo nhất định. Vì nội giáp khác không phải chỉ phòng một chiêu mà phải duy trì chống cự, phòng bị liên tục. Hiểu rõ được nguyên lý bên trong, lúc động thủ cũng sẽ có thể ứng biến thích hợp. Không cần một chiêu lấy mạng, mà là giữ sát chiêu ở sau, chiêu đầu chỉ để loại bỏ nội giáp đặc chế này. Quân Hàn thật sự mạnh hơn Cốc Lương một bậc lớn. Lúc mình ra tay, nhất định sẽ phải cảnh giác hơn khi ra tay với hắn. Sau khi hiểu rõ, Tô Trần bắt đầu bố trí xung quanh. “Chuyện cần nói ta đều đã nói, vậy khi nào thì ngươi thả ta đi?” Cốc Lương nhìn Tô Trần đang bận rộn bố trí thứ gì đó, hắn lại không hiểu gì. Cũng vì không hiểu nên trong lòng càng ngày càng hoảng sợ. “Ngươi đã nói sẽ bỏ qua cho ta một mạng…” Nghe thấy giọng hắn run rẩy, Tô Trần không kìm được mà nhíu mày. Cái tên Cốc Lương này có lúc thì ngạo mạn cực kỳ, có lúc lại sợ hãi đến mất hết cả bản lĩnh. “Sẽ bỏ qua cho ngươi một mạng, nhưng ta còn chưa đi kiểm chứng xem những gì ngươi nói có thật hay không. Với cả, bây giờ mà thả ngươi về thì sẽ làm hỏng chuyện của ta mất. Ngươi cứ ở đây ngoan ngoãn chờ xem. Đợi mọi chuyện xong xuôi, ta nhất định sẽ thả ngươi đi.” Nói xong, Tô Trần bỏ chút thời gian bố trí trận pháp. Chẳng mấy chốc, xung quanh Cốc Lương trận pháp đã vận hành. Sau khi một vầng sáng nhạt lóe lên, thì không nhìn ra dấu vết gì khác. Là trưởng lão thân truyền của một đại tông môn, kiến thức xác thực là hơn những người khác một bậc. “Ngươi… Ngươi vậy mà biết bố trí trận pháp…” Trong mắt Cốc Lương tràn đầy kinh ngạc, thậm chí có thể nói là kinh hãi. Sự khinh thường trước đây đối với Tô Trần có chút bị sụp đổ. “Trận pháp cơ bản thôi, cứ ngoan ngoãn ở trong đó mà đợi. Mấy con thú hoang xung quanh ngửi không ra mùi của ngươi đâu, chúng có tìm tới cũng không thể hạ thủ với ngươi.” Nói xong, Tô Trần mặc kệ hắn hồi phục thế nào, trực tiếp rời đi. Sau hai canh giờ, anh quay lại lần nữa. Ném cho Cốc Lương một đống lương khô và nước. “Những thứ này có thể giúp ngươi duy trì trong một tháng, ngoan ngoãn chờ đi.” Thấy Tô Trần lần này thật sự định rời đi, Cốc Lương vội vàng xua tay. “Nếu ngươi mà đi đối đầu với sư huynh Quân Hàn thì sẽ không quay về được đâu. Có cho ta một tháng lương khô để làm gì? Sư huynh Quân Hàn chỉ còn thiếu chút nữa là có thể tiến vào Hóa Cảnh, hắn đã là ngũ phẩm viên mãn rồi. Thực lực của ngươi cùng lắm là mới vào ngũ phẩm thôi. Ở cái chỗ rừng núi sâu kia thì ngươi còn có thể có chút bản lĩnh. Nhưng ở đây, ngay cả những người cùng cảnh giới với ngươi, ngươi cũng không có đủ thực lực để đấu với sư huynh Quân Hàn đâu. Còn dám vọng tưởng dùng cảnh giới thấp hơn để thắng người cảnh giới cao hơn sao?” Nói nhiều như vậy, Cốc Lương cũng chỉ là sợ Tô Trần chết bên ngoài, không ai tới cứu hắn. “Sau một tháng, trận pháp này sẽ tự động biến mất. Nếu không đủ lương khô thì ngươi có thể tự tìm đường ra.” Vì đã đồng ý tha cho hắn một mạng, nên Tô Trần cũng không giở trò quỷ gì cả. Một tháng, thực lực của hắn hồi phục không được bao nhiêu. Nhưng những hoạt động bình thường cũng không còn vấn đề gì nữa rồi. Đi bộ từ trong rừng ra ngoài, điều này hắn làm được. Trước khi đi, Tô Trần tiện thể hỏi một chút về Di Thiên sơn. Cái bảo địa tu hành Di Thiên sơn này cách Ngũ Lam sơn trang không xa. Chỉ khoảng ba ngày đường. Nhưng Di Thiên sơn cũng không thuộc về Ngũ Lam sơn trang, muốn tới tu hành thì không phải muốn là được. Tư cách đó không phải ai cũng có. Quân Hàn có thể tới Di Thiên sơn tu hành lần này, cũng là do Tang gia ban cho. Xem như cảm tạ vì hắn đã giúp đỡ Tang Mặc Uyên. Ở Huyền Anh đại hội, nếu không có Quân Hàn ra tay, Tô Trần lúc đó có lẽ đã khiến Tang Mặc Uyên bị thương còn nặng hơn. Tang gia tự nhiên cũng nhìn ra điểm này. Có công thì phải thưởng, mới có thể khiến người khác sau này càng nguyện trợ giúp Tang Mặc Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận