Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 204: Quê quán dân chúng thái độ biến hóa

Chương 204: Thái độ của dân làng thay đổi
Ngày mùng bảy tháng Đông, Tô Trần nhận được thông báo từ người hầu, bảo mình đến thiền điện một chuyến. Lúc này, trong thiền điện đã có rất nhiều người. Các trưởng lão cùng mấy vị đường chủ đều ở thiền điện chờ sẵn. Còn có Cố Phong, tên đệ tử thiên kiêu từng gây chuyện không vui với mình khi mới nhập tông. Phía sau hắn là Cố Vi và Cố Vũ. Ngoài ra còn có hai đệ tử thân truyền nữa. Họ sẽ cùng đến kinh thành tham gia hội nghị đệ tử, chỉ có điều không có tư cách chính thức. Thấy Tô Trần, Cố Phong hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Ngồi ở vị trí chủ tọa trong thiền điện, Thượng Tuyên Chân Nhân lên tiếng trước, sau đó bảo Tứ trưởng lão nói về tình hình đối phó cụ thể.
Nghe xong lời của Tứ trưởng lão, Tô Trần đại khái hiểu được ý nghĩa của hội nghị ở kinh thành này. Cơ sở của Đại Chu vương triều nằm ở sự cân bằng giữa các tông môn. Nếu chỉ một hai tông môn mâu thuẫn với hoàng thất, thì hoàng thất còn có thể trấn áp được. Nhưng nếu có đến bốn năm tông môn đều bất mãn với Đại Chu hoàng thất thì sao? Thường thì kẻ thống trị chính là người thực thi việc phân phối lợi ích. Phân chia thế nào để các tông môn đều tâm phục, đây chính là năng lực và thực lực của kẻ thống trị. Hội nghị ở kinh thành này, mời một đám thiên tài trẻ tuổi đến, là để xem tính tình của những người sẽ nắm quyền của các tông môn trong tương lai thế nào. Đồng thời, cũng là để thế hệ trẻ của hoàng thất có cơ hội giao lưu với các tông môn nhiều hơn. Ngoài việc hoàng thất tìm hiểu về thế hệ trẻ của các tông môn, thì các thiên tài của các tông môn cũng có thể làm quen với nhau. Những người đến dự hội nghị, về cơ bản trong tương lai đều sẽ là trụ cột của các tông môn, những người có quyền quyết định trong tông môn. Quen biết nhau thì sau này có mâu thuẫn cũng không đến mức gây náo loạn. Hoàng thất Đại Chu không hy vọng các tông môn đấu đá nhau. Dù sao thì mọi người đều còn phải đối mặt với ngoại địch cường đại là yêu vật.
Tứ trưởng lão đứng trên cao kể xong tình hình đại khái và những điều cần chú ý, rồi nhìn sang phía Cố Phong. "Cố Phong, loại hội nghị này ngươi cũng đi không ít lần rồi. Lần này đi, ngươi phải chiếu cố các đệ tử đi cùng. Đặc biệt là Tô Trần, hắn có hiềm khích với Vân Dương tông, rất có thể bên đó sẽ gây khó dễ. Dù sao thì đều là đồng môn, ngươi là sư huynh... " Tứ trưởng lão còn chưa nói hết câu thì Cố Phong đã không nhịn được mà nói chen vào. "Nếu có người mượn chuyện của hắn để làm nhục Thiên Cương thành, ta chắc chắn sẽ ra tay giải quyết. Nhưng chỉ là chút tư thù cá nhân thì ta không thể quản được. Huống hồ, các vị trưởng lão đều thấy hắn có bản lĩnh để đạt được tư cách chính thức, vậy thì hắn cũng nên tự mình ứng phó." Ngay trước mặt mọi người, Cố Phong đã cho thấy thái độ của mình. "Cố Phong, con nít con nôi làm sao mà..." Tứ trưởng lão có vẻ muốn răn dạy vài câu, nhưng Thượng Tuyên Chân Nhân đã khoát tay bảo ông đừng nói thêm.
"Người mang danh thiên kiêu, rất nhiều chuyện quả thực phải dựa vào chính mình. Nếu cứ giúp đỡ thiên kiêu thì còn coi là gì thiên kiêu nữa? Tô Trần, đến kinh thành thì cứ tự mình tùy cơ ứng biến." Nghe Thượng Tuyên Chân Nhân nói vậy, Tô Trần bước ra mấy bước, hành lễ với Thượng Tuyên Chân Nhân. "Đại trưởng lão cứ yên tâm, nếu gặp khó khăn, đệ tử có lòng tin tự mình giải quyết." Thượng Tuyên Chân Nhân gật nhẹ đầu. Ông khá yên tâm về Tô Trần. Cách đối phó yêu vật của Tô Trần rất quyết đoán, đưa ra giải pháp cũng hiệu quả. Những điều này đều cho thấy sự nhanh nhẹn của Tô Trần. Thượng Tuyên Chân Nhân không tin rằng Tô Trần đến kinh thành là sẽ trở nên vụng về. "Tự mình giải quyết được là tốt nhất, đừng có liên lụy đến Thiên Cương thành chịu nhục cùng là được." Nghe Cố Phong nói vậy, Tứ trưởng lão có vẻ muốn quở trách thêm vài câu. Nhưng Thượng Tuyên Chân Nhân vẫn khoát tay. Trách mắng như vậy chỉ khiến Cố Phong càng thêm xa cách Tô Trần. "Ngày mai là lên đường rồi, lần này thì khởi hành sớm hơn một chút, thời gian gấp gáp quá cũng không hay." Thượng Tuyên Chân Nhân sắp xếp thời gian xuất phát, nghe vậy, Cố Phong lại bước ra nói tình hình của mình. "Đại trưởng lão, chúng con vẫn còn chút việc, con với Cố Vi và Cố Vũ không đi cùng được. Lúc đó chúng con sẽ tự mình đến kinh thành hội ngộ."
Nghe Cố Phong nói vậy, Tô Trần cũng bước lên một bước. "Đại trưởng lão, đệ tử cũng lâu rồi chưa về nhà. Trước khi đến kinh thành, đệ tử muốn đi đường vòng về nhà thăm người thân. Xin đại trưởng lão cho phép đệ tử một mình đến kinh thành." Lời này của Tô Trần không có gì sai, xa nhà lâu rồi về thăm nhà là chuyện quá bình thường. "Vậy thì con tự chú ý thời gian, lần này đến kinh thành, rất nhiều người đang để mắt đến con. Phải cẩn thận." Nghe đại trưởng lão trả lời, Tô Trần khẽ gật đầu. Mà Cố Phong, lúc này lại thay đổi giọng. "Đại trưởng lão, con vừa mới nghĩ lại, mấy chuyện đó hình như cũng không gấp lắm. Ba chúng con vẫn nên đi cùng tông môn đến kinh thành đi." Mới đó mà đã thay đổi ý rồi. Ở đây đều là những người thuộc tầng lớp trung và thượng của Thiên Cương thành, ai mà chẳng nhìn ra ý đồ của hắn. Cố Phong công khai thể hiện mình không muốn đi chung với Tô Trần đến kinh thành. Điều này cũng thể hiện thái độ của hắn với Tô Trần. Với thái độ của Cố Phong, thần sắc Tô Trần không hề thay đổi. Thực lực của bản thân đang ngày một tăng lên, trong lòng so với trước kia càng thêm tự tin. Việc hắn để ý hay xem thường mình cũng không hề đáng kể. Tứ trưởng lão dường như lại muốn bênh vực Tô Trần. Nhưng ông còn chưa kịp mở lời, Tô Trần đã nhanh chóng chào từ biệt rồi rời khỏi thiền điện.
Về lại tiểu viện của mình, Tô Trần nhanh chóng thu dọn hành lý. Nói một tiếng với Âu Dương tiên sinh, mình sẽ xuất phát trước. Hội nghị kinh thành còn bảy ngày nữa, về đến Giang An thành, mình còn có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Buổi trưa hôm đó, Tô Trần liền lên đường. Trước khi đi, còn mua chút đặc sản quà vặt của Thiên Cương thành. Em gái mình rất thèm ăn vặt, chắc chắn sẽ thích mấy món này. Cả ngày lẫn đêm, đi đường hơi mệt, gặp trạm dịch thì mời một người phu mã đi cùng mình. Không đầy hai ngày, Tô Trần đã về đến Giang An thành. Mùa đông sắp đến rồi, mùa thu hoạch cũng đã kết thúc. Dân làng hiện tại đa số đều đang đi đốn củi. Họ chuẩn bị củi dự trữ trong nhà để ứng phó với mùa đông giá lạnh. Kể từ khi nhà họ Kim mở hiệu thuốc ở đây, Giang An thành trở nên phồn vinh hơn hẳn. Võ giả đến mua thuốc nhiều, mà võ giả thì có tiền, chi tiêu ở Giang An thành cũng hào phóng. Tiêu phí càng nhiều, quán rượu trong thành cũng mọc lên, những thứ người dân cần mua cũng đa dạng hơn. Thu nhập tăng cao, Tô Trần nhìn những người dân Giang An thành, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui tươi. Trên đường, Tô Trần gặp Trần thúc, Chương thúc, Lục thẩm. Trước kia mỗi lần mình trở về, hai người đều lạnh mặt. Mình hỏi han ân cần, bọn họ cũng giả điếc không nghe thấy. Nhưng hôm nay, cả ba lại chủ động chào hỏi Tô Trần. Dù giọng nói chuyện vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng ít ra đã không còn lạnh nhạt, ghẻ lạnh như trước. Về đến nhà. Sân sau của nhà có vẻ rộng hơn một chút, nhìn giống phủ viện hơn. Người bảo vệ ở cổng thấy Tô Trần thì chủ động tiến lên đón. "Phu nhân, Nhị tiểu thư, thiếu gia đã về~" Anh ta hô vào trong phủ, mẹ và em gái rất nhanh đã chạy ra. Thấy Tô Trần, em gái trực tiếp nhào đến ôm mình. Nụ cười trên mặt rạng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận