Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 68: Tán dương Tô Trần ngôn ngữ, diệu ngữ liên tiếp

Chương 68: Khen ngợi ngôn từ của Tô Trần, lời hay liên tiếp.
Thấy Tô Trần bình an trở về, mấy sư huynh Ngô Dịch cũng an tâm hơn. Nhưng so với những người khác, ba người sư huynh Ngô Dịch thật ra có lòng tin với Tô Trần hơn.
"Ta biết ngay sư đệ Tô có thể bình an trở về mà, lần trước cứu ta là đêm khuya cơ mà. Lúc đó còn nguy hiểm hơn bây giờ, lần đó còn không sao, lần này càng không có vấn đề." Lâm Thiên mở miệng nói, hắn hiện tại đặc biệt thích thổi phồng Tô Trần.
Ngô Dịch cười xua tay, đẩy Lâm Thiên ra. Sau đó bắt đầu hỏi thăm tình hình chi tiết trong rừng. Tô Trần cũng không giấu giếm, đem toàn bộ quá trình kể lại. Nghe được vẫn là con kim yêu kia, mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.
"Thì ra đám yêu nghiệt súc sinh này khôn ngoan như vậy, còn biết sai đại yêu đến giúp chúng nó bắt người." Rất nhiều người khi nhận biết về yêu vật đều xem nhẹ trí tuệ của chúng. Nhưng trên thực tế, những yêu vật có thực lực như kim yêu, thật không ngốc như mọi người nghĩ.
Cả đám vừa trò chuyện vừa trở về.
Một bên khác. Âu Dương Xuyên sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi liền triệu tập các đệ tử dưới trướng đến. Kim Duyệt và Nguyễn Đình bị thương, sau khi xử lý vết thương cũng đến. Thương thế không tính nặng nhưng cũng đã tổn thương đến gân cốt, có thể cần một thời gian nghỉ ngơi để hồi phục.
Kim Duyệt bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình. Nàng thấy gì, nghe gì, đã trải qua những gì đều kể cho mọi người nghe. Nghe xong những điều này, rất nhiều đệ tử nổi hết da gà. Lúc đó đại yêu đánh lén, mọi người đều đã thấy được vẻ hung tàn của chúng. Miệng há ra như chậu máu, tản ra mùi hôi thối. Bị hàm răng kia cắn trúng, bị thương đã xem như may mắn rồi. Sau khi Kim Duyệt nói xong, Nguyễn Đình lại tiếp tục kể lại. Hai người có trải nghiệm tương đối giống nhau nhưng vẫn có nhiều điểm khác biệt. Nghe mà thấy hãi hùng.
Âu Dương Xuyên ngồi một bên kiên nhẫn nghe, suy nghĩ. Hắn muốn đám học sinh của mình khắc ghi bài học ngày hôm nay vào lòng, để từ nay về sau biết cảnh giác. Dù là ở tông môn nào, đệ tử mới ra tiền tuyến đều là nhóm có tỷ lệ tử vong cao nhất. Chỉ khi khắc ghi bài học vào lòng, triệt để tỉnh táo thì từ nay về sau, mới có thể sống sót an ổn trong vùng hoang dã.
Sau khi hai người nói xong, Âu Dương Xuyên bắt đầu bổ sung. Không thể không nói, Âu Dương Xuyên là một tiên sinh rất có trách nhiệm. Cũng khó trách ban đầu sư huynh Ngô Dịch sẽ đẩy Tô Trần xuống dưới trướng hắn. Mượn cơ hội lần này, Âu Dương Xuyên đem những nguy cơ khốn cảnh trong vùng hoang dã, dựa trên trải nghiệm của Kim Duyệt và Nguyễn Đình mà phân tích chỗ nào họ sai, chỗ nào chưa đối phó được.
"Bị yêu vật kéo vào hoang dã, đa số tình huống thần tiên khó cứu! Sai lầm đầu tiên của Kim Duyệt và Nguyễn Đình là không cố hết sức ngăn cản việc bị kéo vào rừng." Âu Dương Xuyên nghiêm nghị nói.
"Mặc dù cả hai đều bình an trở về nhưng trên thực tế, bị đẩy vào rừng là sai lầm lớn nhất. Cho dù có đau đớn, có khó khăn đến mấy. Gãy chân cũng không được để yêu vật kéo vào hoang dã!" Một đám đệ tử không tự giác gật đầu.
"Lần này hai người các ngươi gặp may, có Tô Trần, sư huynh Tô của các ngươi bằng lòng mạo hiểm cứu giúp. Nếu hôm nay không gặp được hắn thì sao? Ta nói thẳng với mọi người là lúc đó một mình ta đã lựa chọn bỏ cuộc rồi. Bị đẩy vào hoang dã, hai người các ngươi ta rất nhanh đã mất dấu. Nếu không có Tô Trần, một đệ tử cực kỳ am hiểu quan sát tung tích yêu vật, thì hai người hôm nay tuyệt đối không thể giữ được mạng." Trong số những đệ tử ở đây, mọi người đều biết Tô Trần tham gia vào việc giải cứu này. Nhưng nghe Âu Dương Xuyên nói về Tô Trần như vậy thì vẫn thấy hơi không quen.
Sau đó Âu Dương Xuyên tiếp tục nhắc nhở. Bao gồm những kỹ xảo hắn nghe được từ chỗ Tô Trần, hắn cũng đem hết kể cho đám học sinh của mình. Một phen nói chuyện đã hơn nửa canh giờ trôi qua. Bài học hôm nay có lẽ cả đời các đệ tử ở đây không thể nào quên được. Đến lúc bước chân vào hoang dã lần nữa, bọn họ sẽ phải cảnh giác và thận trọng hơn so với những người khác.
Nói hết những điều cần nói, Âu Dương Xuyên nhìn về phía mọi người, mở miệng hỏi. "Mọi người có điều gì muốn hỏi, cứ hỏi trực tiếp."
Mấy đệ tử nhìn nhau, một người can đảm lớn đứng lên. "Tiên sinh, cái tên Tô Trần kia rốt cuộc có phải tham công đoạt công không..."
Nghe đến đó, Kim Duyệt bên cạnh không nhịn được ngắt lời. "Sư đệ Dãn Nở Trấn, sư huynh Tô vào Thiên Cương Thành cùng năm với chúng ta, tuổi tác có phần lớn hơn. Theo quy củ chúng ta phải gọi hắn là sư huynh, xin không cần gọi thẳng tên của hắn." Giọng Kim Duyệt vẫn rất hiền lành nhưng nhìn nét mặt nàng thì rất nghiêm túc.
Nghe vậy Âu Dương Xuyên cũng nhẹ gật đầu. "Theo quy củ, các ngươi thật sự nên gọi hắn một tiếng sư huynh." Nói xong lời này mới bắt đầu giải đáp thắc mắc của đệ tử. "Kỳ thật đến bây giờ ta vẫn không dám chắc hắn khẳng định không có hành vi tham công đoạt công. Dù sao việc hắn thắng Liễu Tinh Vãn trong hành động chém yêu có phần quá kinh diễm. Nhưng hôm nay trong rừng, ta đã có cái nhìn khác về Tô Trần. Tâm tính hắn kiên định, bình tĩnh tỉnh táo. Hắn có tạo nghệ cực kỳ sâu trong việc nghiên cứu dấu vết yêu vật. Con người thẳng thắn có nguyên tắc, dũng cảm mà không mất trí tuệ. Chỉ giao lưu ngắn ngủi nửa ngày, ta thật sự thấy được sự bất phàm của hắn. Trước đây chúng ta đã từng nghi ngờ năng lực của Tô Trần là giả tạo. Nhưng đến bây giờ ta có thể cam đoan, hắn thật sự có thực lực." Lúc này Âu Dương Xuyên, cảm thấy thái độ của mình đối với Tô Trần đã thay đổi hoàn toàn. Những lời khen ngợi về Tô Trần là liên tiếp.
"Nhìn từ những kinh nghiệm hắn thể hiện trong hoang dã, có vẻ như Tô Trần khi ở Vân Dương Tông, thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ điều tra. Rất nhiều phương pháp kỹ xảo, đến cả những người lớn tuổi như chúng ta còn không biết nhưng hắn lại có thể thuộc lòng. Tình hình thực tế thì ta tạm thời chưa xác định nhưng dựa vào cảm nhận cá nhân của ta. Có lẽ Tô Trần thật sự không có tham công đoạt công, sở dĩ như vậy, chắc chắn là do có hiểu lầm." Âu Dương Xuyên chính hắn cũng không ngờ tới. Quan điểm của hắn về Tô Trần sẽ có một ngày thay đổi lớn đến như vậy.
Xâm nhập vào hoang dã lần này, đúng là đã cứu sống người. Chỉ từ điểm này thôi đã đủ thấy hắn bất phàm. Đồng thời, những tin đồn mà hắn nghe được trước đó liên quan đến Tô Trần, rất nhiều đều đã được chứng thực. Tô Trần có năng lực độc đáo của mình trong việc quan sát tung tích yêu vật. Đó là điều Âu Dương Xuyên đã tận mắt nhìn thấy. Ngoài ra, tin đồn nói Tô Trần thường xuyên chấp hành nhiệm vụ điều tra. Trong mỗi tông môn, nhiệm vụ điều tra đều là nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Cũng là loại nhiệm vụ có nhiều công lao nhất. Trước kia khi nghe những tin này, Âu Dương Xuyên trong lòng ngầm thừa nhận, cho rằng Tô Trần dùng cách này để cướp công lao. Nhiệm vụ điều tra đem lại rất nhiều công lao, trước đây không ít vụ tham công đoạt công đều phát sinh từ loại nhiệm vụ này.
Nhưng lần này cùng Tô Trần chém yêu cứu người, Âu Dương Xuyên tin Tô Trần có phần thực lực đó. Việc hắn tham gia vào các nhiệm vụ thăm dò chắc chắn sẽ có nhiều công lao hơn. Cho dù là cùng với một cường giả Ngũ phẩm Tuyết Ý Cảnh như hắn cùng hành động. Âu Dương Xuyên cho rằng lần này công đầu đều phải thuộc về Tô Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận