Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 180: Tô Trần có lẽ mới thật sự là tiếp cận thiên kiêu

Chương 180: Tô Trần có lẽ mới thật sự là tiếp cận thiên kiêu Cuộc tỷ thí này, từ khi Tô Trần bước xuống võ đài, liền xem như hoàn toàn kết thúc. Thế nhưng toàn bộ võ đài lại chìm trong im lặng rất lâu sau đó.
Tô Trần luôn không thích tranh chấp với người khác, cũng không muốn cố ý làm bẽ mặt ai. Thế nhưng hôm nay, Tô Trần lại muốn hỏi Kỷ Thịnh một câu.
Ngập ngừng một chút, Tô Trần đi đến trước mặt người kia.
"Kỷ tiên sinh, theo những gì học sinh đã thể hiện, vẫn bị xem là đang lãng phí tài nguyên của tông môn sao?"
Câu hỏi đầu tiên đã khiến Kỷ Thịnh nghẹn lời.
Kỷ Thịnh muốn mở miệng cãi lại, nhưng ngay lúc đó lại hoàn toàn không nghĩ ra được lời đáp nào có sức thuyết phục.
Không đợi hắn lên tiếng, Tô Trần đã nói tiếp:
"Kỷ tiên sinh, những việc ngươi làm từ trước đến nay đâu phải vì tông môn, chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích riêng của mình. Ta mong về sau, ngươi đừng tự nói mình cao thượng như thế. Ngươi chỉ là lười biếng, lại thêm cái tâm cao ngạo. Với một đám đệ tử trẻ tuổi, ngươi cũng không phán đoán ra ai có thiên phú hơn, ai kém hơn. Chưa nói đến việc phán đoán người khác, có bao nhiêu người có thể nhìn rõ chính mình?
Sư phụ có nghĩa vụ truyền dạy đạo lý, dạy dỗ kiến thức và giải đáp nghi hoặc. Mà không phải như ngươi, tổn hại tâm cảnh của người khác, ép người vào chỗ cô đơn. Nếu có thể, mong Kỷ Thịnh tiên sinh đừng làm chấp giáo tiên sinh của Thiên Cương Thành nữa. Những tổn hại ngươi gây ra cho đệ tử trẻ tuổi, hãy kết thúc ở đây đi. Mặt khác, ngươi còn cần đưa cho ta 10 viên thuốc, và ta mong có thể nhận ở viện của ta."
Giọng Tô Trần không lớn, nhưng những gì hắn nói đều khiến mọi người cảm thấy đầy khí phách. Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Trần đã chỉ ra tất cả những điều đó.
Sắc mặt Kỷ Thịnh càng thêm khó coi, loại người tự phụ tự đại như hắn, sao có thể chịu đựng bị người khác nói như vậy trước mặt mọi người.
"Ngươi chẳng qua chỉ là may mắn…"
Hắn dường như vẫn muốn cố cãi, nhưng lời còn chưa dứt thì một đám tiên sinh khác đã cùng nhau lên tiếng chỉ trích hắn.
"Kỷ Thịnh, ngươi chính là lười biếng, điểm này người ta nói có sai đâu? Bao nhiêu năm qua, đệ tử đi theo ngươi có nhận được bao nhiêu lợi ích?
Âu Dương Xuyên cũng tiếp lời.
"Ngươi luôn bất mãn với Tô Trần, chẳng phải vì hắn gây ra chút phiền phức, làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi của ngươi sao? Kỷ Thịnh, nếu ngươi thật sự vì tông môn, thì phải cố gắng dạy dỗ tất cả đệ tử cho tốt chứ. Thiên Cương Thành không thể dựa vào ba hay bốn đệ tử để chống đỡ được. Nếu ngươi cảm thấy những người khác không quan trọng, vậy ngươi nên đi làm tán tu."
Các tiên sinh khác cũng nhao nhao phụ họa. Thậm chí, những tiên sinh không dẫn dắt đệ tử năm nay cũng lên tiếng chỉ trích Kỷ Thịnh. Trong những năm qua, Kỷ Thịnh vẫn luôn lười biếng như vậy. Hắn ta còn cảm thấy mình rất giỏi, hoàn toàn không nhận ra vấn đề của bản thân. Đệ tử Thiên Cương Thành, không có mấy ai đồng tình với Kỷ Thịnh.
Nghe những lời này, Kỷ Thịnh vẫn muốn mở miệng cãi lại. Nhưng khi hắn nói, rất nhiều người đã bỏ đi, hoàn toàn không thèm nghe hắn nói. Mắng xong trực tiếp bỏ đi, ai còn rảnh cho hắn cơ hội để cãi lại làm gì?
Lúc này Kỷ Thịnh thật chẳng khác nào một vai hề trong tuồng kịch, thật đáng buồn cười. Một mình hắn đứng đó cãi, ai còn để ý đến hắn nữa?
Phong Chính Cần cùng những người khác sau khi xem xong cuộc tỷ thí, cũng mang theo đám người trở về lầu các. Mọi người cũng cùng nhau rời khỏi võ đài.
Cuộc tỷ thí này không tiêu tốn quá nhiều thời gian, nhưng đối với mọi người lại vô cùng ấn tượng sâu sắc.
Nguyên nhân là do Tô Trần đã chiến thắng ngoài sự dự liệu của mọi người.
Trong lầu các, các đệ tử không nhịn được bàn tán về cuộc tỷ thí này. Những hoang mang trong lòng mỗi người đều tạm thời được gác lại.
"Kỷ Thịnh dẫn đệ tử của hắn đi khiêu chiến hết nơi này đến nơi khác. Cứ tưởng là giỏi lắm, hóa ra cũng chỉ là hạng người tầm thường." Một đệ tử lên tiếng rồi một người khác nói tiếp.
"Cái tên họ Minh kia, hắn thực ra cũng chỉ có tam bản phủ. Chỉ cần không bị những kiếm chiêu của hắn đè chế, đối phó với hắn cũng không khó."
Những đệ tử trẻ tuổi này, sau khi thấy bộ dạng kinh ngạc của đệ tử họ Minh kia. Nghe bọn họ nói những lời này, biểu cảm trên mặt Phong Chính Cần trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Vừa mới xem xong toàn bộ trận đấu, mà kết luận của các ngươi chỉ là thế này thôi sao?" Phong Chính Cần bỗng nhiên nghiêm túc chất vấn, khiến một đám đệ tử đều không biết trả lời ra sao.
"Phong tiên sinh, chúng ta nói sai sao…" Mấy đệ tử này tuy không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng nghe giọng điệu của Phong Chính Cần, dường như cảm thấy mình đã bị nhìn thấu hết.
"Những điều đó là kết luận của các ngươi, vậy có nghĩa các ngươi thật sự chưa hiểu cuộc tỷ thí này. Đồng thời các ngươi vô ý thức đánh giá thấp Tô Trần, đánh giá thấp thực lực mà hắn đã thể hiện."
Đám đệ tử xung quanh đều nhìn Phong Chính Cần, chờ đợi sự chỉ dẫn của tiên sinh.
"Sự tích của đứa nhỏ Tô Trần này, ít nhiều các ngươi đều biết cả rồi. Hắn bắt đầu đến Thiên Cương Thành từ mùa đông năm ngoái. Trong nghi thức nhập môn của đệ tử mới, mọi người đều nghe, hắn là người bị Vân Dương Tông đuổi đi. Cũng chính vì thân phận bị đuổi đi đó, trong lòng các ngươi, từ đầu đến cuối đều có chút coi nhẹ hắn phải không?"
Nghe những lời của Phong Chính Cần, mọi người nhìn nhau. Những gì Tô Trần đã thể hiện trong một năm nay, quả thực không hề tệ. Trước mặt mọi người hắn đã chiến hòa với Cố Vi, chiến thắng Long Vân Vân. Thêm vào đó, biểu hiện của hắn ở tiền tuyến rất tốt, lập vô số công lao. Danh tiếng của Tô Trần ở Thiên Cương Thành quả thật đã tăng lên rất nhiều, rất nhiều người ở Thiên Cương Thành đều đã có cái nhìn khác về Tô Trần.
Nhưng trong mắt các đệ tử, Tô Trần vẫn là kẻ bị Vân Dương Tông đuổi đi. Là một đệ tử bị đại tông môn ghét bỏ.
Người của Vân Dương Tông, không chỉ một lần nói về Tô Trần trước mặt mọi người. Đánh giá của bọn họ về hắn đều rất thấp, toàn những lời lẽ tồi tệ.
Tất cả các nguyên nhân cộng lại, khiến cho dù các đệ tử không nói ra, thì trong tiềm thức, cách nhìn của họ cũng như những lời Phong Chính Cần vừa nói.
Thấy dáng vẻ của mọi người, Phong Chính Cần ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói.
"Kỷ Thịnh là người cao ngạo, thậm chí có thể nói hắn có chút ngạo mạn, nhưng hắn tuyệt đối không ngốc. Chính vì sự ngạo mạn mà hắn xem thường Tô Trần. Nhưng việc hắn chọn tên đệ tử họ Minh kia, tuyệt đối không phải là hành động bốc đồng, mà là do hắn đã chiêu mộ vào dưới trướng và bồi dưỡng trong hơn hai tháng. Kỷ Thịnh vốn lười biếng và kiêu ngạo. Nếu hắn không nhìn ra được thực lực của tên đệ tử họ Minh, làm sao lại tốn thời gian chỉ đạo chứ?"
Nghe những lời này, đám đệ tử xung quanh dường như đã hiểu ý Phong Chính Cần muốn nói.
"Cho nên, ý Phong tiên sinh là, tên họ Minh kia thực sự rất có thực lực…"
"Các tiên sinh sắp xếp cho đệ tử, tất cả đều bại dưới tay hắn. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ những đệ tử phái ra đều cố tình thua sao? Kiếm chiêu của đệ tử họ Minh, tuy không phải là kiếm pháp của Thiên Cương Thành chúng ta, nhưng kiếm ý trong đó lại là Vô Tức Kiếm Ý của Kỷ Thịnh. Hắn có thể trong một thời gian ngắn như vậy, mà lĩnh ngộ được kiếm ý của Kỷ Thịnh, vậy hắn yếu sao? Sự thật là, thực lực thật sự của Tô Trần đã vượt xa dự đoán của các ngươi. Đầu tiên khi ứng đối, hắn đã dùng Cự Lãng đao pháp. Đó là đao pháp thượng thừa của Thiên Cương Thành, những người có thể sử dụng thành thạo không nhiều. Tô Trần có thể dùng tốt như vậy, đã có thể xem như là cực kỳ xuất sắc.
Ngoài ra, thân pháp của hắn các ngươi có thấy rõ được không? Thân hình mềm dẻo như rắn, uốn lượn né tránh, thân pháp này chỉ cần nhìn thôi đã biết khó thế nào rồi. Rất nhiều người trong tông môn đều dùng thành kiến để nhìn hắn. Theo ta thấy, Tô Trần có lẽ mới thật sự là người tiếp cận thiên kiêu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận