Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 190: Ngươi đi vận khí tốt, sư tỷ sớm thay ngươi cảm thấy cao hứng?

Chương 190: Ngươi gặp may mắn rồi, sư tỷ đã sớm thấy cao hứng thay ngươi rồi?
Hôm nay, lôi đài khảo thí có không ít võ giả đến, nhưng cuối cùng chỉ tuyển được 14 người. Bao gồm Tô Trần, trong đó năm người là bát phẩm sơ cảnh. Chín người còn lại là cửu phẩm viên mãn cảnh. Đó là những người có thực lực tương đối gần nhau trong số những người ở cửu phẩm viên mãn cảnh. Những võ giả bị loại khác, dường như cũng không có nhiều oán trách. Trước khi đến, trong lòng họ dường như đã có sự chuẩn bị từ trước. Ở Bắc Uyên quốc này, Ngự Phong Các vốn dĩ không phải là một môn phái nhỏ bình thường. Bọn họ không được chọn, cũng không có gì đáng oán trách.
Sau khi tuyển chọn kết thúc, Tô Trần mới cùng mọi người đi vào phủ đệ của Ngự Phong Các. Còn Dương Nguyệt Dao nhìn bóng lưng Tô Trần, vô thức có chút xuất thần. Miệng nàng nói khác, nhưng khoảnh khắc Tô Trần vung chém trường đao, thực sự làm nàng hơi hoảng hốt. Cảm thấy tâm cảnh mình có chút dao động, Dương Nguyệt Dao khẽ lắc đầu. Cố gắng không nghĩ tới người sư huynh làm nàng đầy hận ý kia. Định thần lại, lúc nhìn Tô Trần, sắc mặt Dương Nguyệt Dao đã thoáng hiện lên một tia lạnh lùng. Lúc này, Tô Trần vẫn chưa biết mình đã bị người xem như thế thân. Những động tác nhỏ của Dương Nguyệt Dao tuy kín đáo, nhưng vẫn bị các sư đệ sư muội nhìn thấy hết. Mọi người đều hiểu, sư tỷ của mình, trong lòng vẫn còn nghĩ đến Doãn sư huynh. Nếu không thì đã không nhìn Tô Trần xuất thần như vậy.
Sau khi vào phủ đệ Ngự Phong Các, nơi ở liên quan đã được sắp xếp ổn thỏa. Trì Tiểu Vân giảng giải những điều cần chú ý ở Ngự Phong Các cho mọi người, rồi đưa cho mỗi người một cuốn sổ. Nội dung sổ, là giới thiệu sơ qua tình hình Ngự Phong Các. Để tránh việc mọi người vì không hiểu rõ về Ngự Phong Các mà phạm sai lầm. Về việc chấp hành nhiệm vụ, sẽ bắt đầu sau hai ngày huấn luyện cơ bản.
Sau khi giao phó mọi việc xong, Trì Tiểu Vân bắt đầu phát sổ. "Ngươi có thể gặp may mắn đó, nắm lấy cơ hội nha~". Theo Trì Tiểu Vân thấy, dáng vẻ Tô Trần dùng đao pháp rất giống Doãn Nam Y. Vì lý do đó, rất có thể sư tỷ Nguyệt Dao của nàng sẽ có chút ưu ái với hắn. Vì vậy, nàng thấy rằng Tô Trần sẽ gặp may mắn. Những người xung quanh nghe thấy câu nói này, trên mặt lộ ra vài phần ghen tị. Nhưng câu nói này không đầu không đuôi, Tô Trần không hề nghe ra ý sâu xa trong đó. Phản ứng đầu tiên của hắn ngược lại là hoài nghi liệu thực lực thật sự của mình đã bị họ phát hiện. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hình như là không thể.
Tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, Tô Trần mở cuốn sổ ra xem. Trong Ngự Phong Các, có tổng cộng 6 vị viện chủ, một vị các chủ. Mỗi vị viện chủ cai quản một nhánh, chiêu mộ đệ tử, khai chi tán diệp. Hôm nay tới chiêu mộ thị vệ, chính là một trong những nhánh đó. Dương Nguyệt Dao chính là đại sư tỷ của nhánh này. Đến lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng sẽ do đại sư tỷ, đại sư huynh của mỗi nhánh sắp xếp. Tô Trần tiếp tục đọc, nội dung trong sổ nói khá rõ ràng. Ngự Phong Các tuyển đệ tử tương đối nghiêm ngặt, nên số lượng đệ tử mỗi nhánh có hạn, thường cũng chỉ khoảng 20 người. Một tông môn có nội tình sâu dày, số lượng đệ tử quả thực rất ít. Cũng chính vì ít như vậy, người có thể trở thành đệ tử Ngự Phong Các rất tài giỏi. Nhưng ít người, muốn xử lý một vài nhiệm vụ, thường sẽ không đủ nhân lực. Việc chiêu mộ thị vệ cũng theo đó mà xuất hiện.
Ở Ngự Phong Các, thị vệ cần nghe theo sự sắp xếp của các đệ tử trong các nhánh. Tuy nhiên khi chấp hành nhiệm vụ, cống hiến và phần thưởng nhận được cũng không khác gì đệ tử. Chỉ là Ngự Phong Các sẽ không chủ động bồi dưỡng, chỉ điểm thị vệ, tương đương với việc chỉ dựa vào tài nguyên khen thưởng để thuê người giúp đỡ. Nhưng trong sổ cũng cố ý ghi chú rõ, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính, không có sai phạm lớn. Thì Ngự Phong Các tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đuổi những thị vệ trong các nhánh. Còn nêu ra vài người đã ở trong các nhánh làm nhiệm vụ hơn mười năm. Chỉ là trong sổ không hề nói gì đến cảnh giới thực lực của các cường giả hàng đầu của Ngự Phong Các.
Nghe người khác bàn tán, thực lực cảnh giới nơi đây, được gọi là Diệu Quang cảnh, Quỳnh Hoa cảnh. Dường như tương ứng với cửu phẩm và bát phẩm. Vậy cảnh giới trên đó, hẳn là cảnh giới gì? Tô Trần cũng không truy đến cùng, bản thân mình không bao lâu nữa sẽ bắt đầu chấp hành nhiệm vụ. Đến lúc đó quan sát xem những người khác thực lực như thế nào, cũng sẽ biết thôi.
Ở lại Ngự Phong Các, đãi ngộ về ăn ở không hề tệ. Thay y phục của Ngự Phong Các, đi lại ở Đại Ổ thành, đều có thể nhận được sự tôn kính của người dân. Cảm nhận được nội tình của Ngự Phong Các tông môn. Trong hai ngày trước, Trì Tiểu Vân cùng một nhóm đệ tử đến mở lớp cho các thị vệ. Nội dung giảng không liên quan đến tu hành. Mà là sự phối hợp khi chấp hành nhiệm vụ, ý nghĩa của các loại chỉ lệnh ngắn gọn là gì. Khi gặp những tình huống tương tự, nên lựa chọn cách nào... Xem như là truyền thụ một ít kinh nghiệm. Trong lúc giảng dạy này, đại sư tỷ Dương Nguyệt Dao thỉnh thoảng lại đến xem. Và ánh mắt của nàng, vô thức lại dừng ở thân hình của Tô Trần lâu hơn một chút. Nàng cố gắng kiềm chế, nhưng các sư đệ sư muội lại luôn nhìn chằm chằm nàng. Những động tác nhỏ nhặt ấy đều bị họ nhìn thấu. Các sư đệ sư muội ẩn chứa ý cười trên mặt, cũng làm cho Dương Nguyệt Dao kịp phản ứng. Hành động của mình, đã bị nhìn thấy rồi. Đồng thời, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trầm xuống.
Hai ngày chỉ dạy kết thúc, các nhiệm vụ liên quan cũng cuối cùng được sắp xếp. Đối với Ngự Phong Các mà nói, chỉ cần muốn nhận nhiệm vụ, thì sẽ có vô số nhiệm vụ. Nhưng bình thường, Ngự Phong Các sẽ chọn những nhiệm vụ hơi khó để chấp hành. Lần này, là đi xử lý một cái sơn trang. Sơn trang bây giờ bị một đám yêu vật chiếm giữ, thậm chí còn có cả yêu vật Quỳnh Hoa ở trong đó. Tô Trần đoán cái yêu vật Quỳnh Hoa này, hẳn là đại yêu. Cũng xấp xỉ tương đương với thực lực bát phẩm. Nếu thật sự chỉ là đại yêu, vậy một mình hắn tay không, ngược lại cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Trời vừa sáng, mọi người cùng lúc xuất phát lên đường. Trì Tiểu Vân và 2 đệ tử của Ngự Phong Các dẫn đội. Sơn trang bị yêu vật chiếm giữ, nằm cạnh một tòa thành khác. Sơn trang trước đó là nơi ở của một gia tộc thợ mộc, để tiện chuẩn bị vật liệu gỗ, liền chọn sơn trang ở ngoại thành. Vốn cho rằng cũng ở cạnh thành, yêu vật sẽ không dám làm càn. Nhưng bây giờ, toàn bộ sơn trang đã bị chiếm đóng trực tiếp. Trên đường đi, Trì Tiểu Vân thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn Tô Trần, sau đó lại không nhịn được cười một tiếng. Đến lần thứ mấy, Tô Trần dứt khoát trực tiếp hỏi Trì Tiểu Vân có ý gì.
"Ngươi gặp may mắn rồi, sư tỷ đã sớm thấy cao hứng thay ngươi rồi~".
"Không biết sư tỷ nói may mắn, là có ý gì vậy?".
Ý cười trên mặt Trì Tiểu Vân càng đậm, sờ cằm nghĩ ngợi.
"Cụ thể thì không nói rõ được, nhưng yên tâm đi, chắc chắn sẽ vớ được chút lợi ích. Nếu như cái thế thân ngươi đây có thể thay thế được người kia. Vậy sau này có mà vô số lợi ích". Một tràng, Trì Tiểu Vân dường như có vài phần hưng phấn. Tựa hồ nàng đang gợi ý cho Tô Trần một chuyện đại sự nào đó. Tô Trần nghe những điều này, mày lại càng nhíu chặt. Không hiểu lời "thế thân" trong miệng nàng đến cùng có ý gì. Hỏi thì, Trì Tiểu Vân chỉ cười, không chịu nói thêm. Còn nói Tô Trần biết nhiều rồi, ngược lại là không hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận