Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 146: Chỉnh đốn và cải cách tuyến đầu phòng tuyến

Lời của Tô Trần rất thẳng thắn, không hề vòng vo. Hiện tại, tuyến phòng thủ dài hai dặm này quả thực đều do đệ tử Vân Dương tông trấn giữ. Việc này có vẻ như hơi vượt quyền. Nhưng đây là tiền tuyến, nơi phải đối phó với yêu vật hung tàn. Coi trọng đạo lý đối nhân xử thế, chú trọng làm người khôn khéo thì không có vấn đề gì. Nhưng ở tiền tuyến, vì những lo lắng đó mà xử lý sai chuyện thì sẽ mất mạng. Huống chi, đệ tử Vân Dương tông trấn giữ ở đây ngày mai sẽ rời đi. Tâm lý của bọn họ phần lớn chỉ là đảm bảo hôm nay không có vấn đề lớn. Về sau xử lý thế nào, thì Phi Ưng tông phải tìm cách ứng phó. Giờ mà đi chỉnh lý vật cản thì đệ tử Vân Dương tông này đã chẳng còn tâm trạng nào.
Nghe thấy sự kiên quyết trong lời Tô Trần, Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu vẫn cau chặt mày. Hai người quay đầu nhìn đội trưởng Thịnh Đại Nguyên ở bên cạnh. Thấy Thịnh Đại Nguyên lộ vẻ bất đắc dĩ rồi khẽ gật đầu với hai người họ. Lúc này, hai người mới đi theo Tô Trần ra khỏi doanh trướng, cùng Tô Trần đi xử lý những vật cản trên đoạn phòng tuyến này. Vân Dương tông vẫn luôn có chút khinh thị đối với bẫy rập phòng tuyến và các công sự. Nhất là trong hai năm trước, Vân Dương tông không ngừng tiến quân về phía trước. Việc bố trí bẫy rập và vật cản thường hay ảnh hưởng đến tiến độ. Sự khinh thị này dường như đã ăn sâu, khiến phần lớn đệ tử Vân Dương tông đều nghĩ như vậy. Nhưng trên thực tế, công sự tốt giúp ích rất lớn trong việc phòng thủ. Thực lực của tiểu yêu, võ giả bát phẩm nào cũng tùy ý xử lý được. Tiền tuyến đông người như vậy, gặp tiểu yêu ai mà sợ? Nhưng tiểu yêu sẽ đánh lén, chứ không đứng đó chờ ngươi ra tay. Hơn nữa, chúng thường tập kích quấy rối vào ban đêm, lại còn không phải chỉ một hai con. Nếu vật cản, bẫy rập không được bố trí tốt thì rất có thể bảy tám con tiểu yêu sẽ tập kích quấy rối, thậm chí còn kèm theo kim yêu, đại yêu đánh lén. Ban đầu vốn không thèm để ý, đến khi đối mặt với những nguy hiểm này mới thấy rắc rối.
Theo sắp xếp của Tô Trần, phần lớn vật cản đều phải bố trí lại thành kiểu bậc thang để tăng độ ngăn cản. Các vật cản bẫy rập này chất đống thành một chỗ, sau khi yêu vật vượt qua thì phía sau hoàn toàn là đường bằng phẳng. Cần một đoạn trở ngại rồi một đoạn bình thường, rồi lại đến một đoạn trở ngại nữa. Yêu vật muốn nhanh chóng xông đến sẽ bị bẫy rập, vật cản cản lại. Phải khiến yêu vật khó chịu, không thể tự do đến đi ở tiền tuyến.
Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu thấy đống vật cản này, muốn làm xong e là tốn không ít thời gian. Mới dời qua hai ba cái mà trong lòng hai người đã khó chịu. Khi coi thường một người nào đó, bất cứ sự sắp xếp nào của người đó trong lòng đều khiến ta oán trách. Ví dụ như hiện tại, việc Tô Trần làm rất có hiệu quả trong việc ngăn chặn yêu vật tấn công. Nhưng trong mắt Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu, thì đó chỉ là Tô Trần đang cố tình gây sự, muốn tìm cảm giác tồn tại. Mấy chướng ngại vật bằng gỗ này có tác dụng gì chứ? Tô Trần không phải đệ tử Phi Ưng tông, làm như vậy, hai người càng cho rằng Tô Trần muốn thể hiện. Có lẽ là muốn khi nhận thù lao sẽ vin vào cớ đó mà chia phần nhiều hơn. Vân Dương tông bây giờ mời đệ tử các tông môn khác đến hỗ trợ trấn thủ, đương nhiên phải trả thù lao. Giống năm ngoái, Tô Trần đã đến giúp sư huynh Ngô Dịch bọn họ. Lúc ra sức giúp đỡ, sư huynh Ngô Dịch cũng sẽ ghi chép lại để trả công cho Tô Trần.
Làm thêm hai cái nữa, trong lòng Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu có vẻ càng khó chịu hơn. Mới làm chưa đầy một khắc. Hai người buông công việc định đi tìm Tô Trần để nói lý. Họ nghĩ hắn chỉ biết sai bảo người khác làm việc vất vả, còn hắn thì không đến làm. Vừa bước vài bước về phía đông, còn chưa kịp mở miệng thì hai người đã phải nuốt lại. Lúc này Tô Trần cũng đang điều chỉnh lại vật cản, thậm chí một vài chỗ bị hư hỏng, Tô Trần còn tự tay sửa chữa. Không cần họ phải nói, Tô Trần căn bản không hề lười biếng, ngược lại còn làm hăng say và tốt hơn nhiều so với họ. Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu thấy vậy, khóe miệng hai người cũng không khỏi co giật vài cái. Lẽ ra những lời thoái thác đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nay lại hoàn toàn vô hiệu. Chỉ là trong lòng càng không tán thành Tô Trần, cho rằng Tô Trần không có năng lực, không có bản sự, chỉ biết xoay xở mấy thứ này, đặt ra việc thì hiệu suất lại thấp.
Sau khi xử lý xong phần lớn các vật cản, bẫy rập, Tô Trần quay đầu lại thấy Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu chỉ mới làm xong được một nửa. Bèn đi đến giúp đỡ, thấy hai người họ làm không được thuần thục, Tô Trần liền mở miệng chỉ bảo. Hai người cũng không vui vẻ gì khi nghe lời Tô Trần. Khoảng một canh giờ rưỡi, vật cản đã được bố trí lại xong. Đoạn phòng tuyến này chỉ dài có hai dặm, tương đối ngắn nên ba người cũng không tốn nhiều thời gian. Sau khi bố trí xong vật cản bẫy rập, ba người quay về vị trí phòng tuyến. Vị trí này cao hơn một chút, nhìn xuống dưới sẽ thấy bố cục của vật cản và bẫy rập.
"Ha ha, lúc đầu người của Vân Dương tông chuẩn bị tốt như vậy, chúng ta vừa điều chỉnh một chút như thế này, sợ là sẽ phản tác dụng ấy chứ." Uông Nghiêu không hiểu dụng ý của cách bố trí này, nhưng trong lòng đã cảm thấy sắp xếp của Tô Trần không đúng. Từ Nhu Nhu bên cạnh cũng nghĩ tương tự, nghe Uông Nghiêu nói vậy liền mở miệng phán: "Nói không chừng lát nữa các sư huynh Vân Dương tông kia sẽ bắt chúng ta khôi phục lại vật cản bẫy rập như cũ. Cách bố trí của họ rất có thể có chút huyền diệu gì đó. Chúng ta bây giờ làm thế này thì chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi." Nghe vậy, Tô Trần bình tĩnh nhìn hai người họ. "Nếu đệ tử Vân Dương tông lợi hại như vậy thì sao tiền tuyến của họ lại ra nông nỗi này? Bố trí trước đây của họ có gì huyền diệu, các ngươi nói thử xem. Là để cho người mình di chuyển khó khăn hơn hay là chất đống một chỗ cho lãng phí hơn?"
Hai người đã nghi ngờ mình, vậy thì nên nói cho rõ ràng. Chỉ là sau khi nghe Tô Trần nói xong, Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu lại không thốt ra được lời nào để phản bác. Hai người mím môi rồi cúi đầu đi về doanh trướng. Mà lúc này sắc trời đã tối dần. Vào thời tiết mùa hè, trời tối muộn hơn. Tô Trần đã quan sát kỹ toàn bộ đoạn đường này rồi. [Tầm Yêu Hảo Thủ] thiên mệnh đã được kích hoạt, tung tích của yêu vật xung quanh đều không thể thoát khỏi ánh mắt hắn. Tối nay có lẽ sẽ tương đối yên ổn, nhưng ở những nơi xa hơn, Tô Trần đã thấy dấu vết kim yêu để lại. Yên ổn có lẽ sẽ không được bao lâu. Trong khoảng thời gian ngắn, đoạn phòng tuyến hai dặm này sẽ không tránh khỏi sự tấn công của yêu vật.
Khi trở về doanh trướng, Uông Nghiêu và Từ Nhu Nhu đã kể lại cách sắp xếp của Tô Trần với các đồng môn khác. Còn bắt chước giọng điệu của Tô Trần nói: "Nếu đệ tử Vân Dương tông lợi hại như vậy thì sao tiền tuyến của bọn họ lại ra nông nỗi này~" Uông Nghiêu vừa bắt chước vừa làm mặt xấu, trông rất buồn cười. Những người khác thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên.
"Thôi thôi, đừng làm quá đáng nữa." Thịnh Đại Nguyên ở bên cạnh cũng bị chọc cười, nhưng với tư cách là đội trưởng, anh vẫn lên tiếng ngăn lại. Chỉ là Uông Nghiêu thấy anh ta cũng đang cười, nên lại càng biểu diễn hăng say hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận