Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 303: Lại làm hạ thấp đi, lão phu hơn phân nửa không phải tiểu hữu đối thủ

Chương 303: Lại đánh giá thấp nữa, lão phu có lẽ không phải đối thủ của tiểu hữu Sắc mặt Lạc sơn chủ trở nên nghiêm túc, hắn đã không còn tùy ý như trước. Thực lực Lục phẩm viên mãn đều đã được sử dụng. Chỉ sau hai, ba chiêu, Lạc sơn chủ liền nhận ra Tô Trần không hề tầm thường. Người trẻ tuổi trước mắt này là đối thủ khó đối phó nhất mà hắn gặp phải trong hơn mười năm qua. Cây thương gỗ ban đầu trong tay đã được thay thế bằng một thanh trường thương bằng thép tinh, chứng tỏ hắn đã thực sự nghiêm túc. Thực lực Lục phẩm viên mãn, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh. Trường thương tựa hồ phóng ra những luồng hơi nóng rực, mỗi chiêu đều kèm theo một áp lực mạnh mẽ. Bên ngoài đài luận võ, Đỗ Nham và Huệ Di Liên đều đã đứng lên một cách vô thức. Trên mặt mang vẻ ngơ ngác, họ chăm chú quan sát cuộc giao chiến. Trong mắt hai người bọn họ, Tô Trần chỉ là một người trẻ tuổi từ nơi khác đến. Thực lực cao nhất cũng chỉ là sơ giai Phá Quan cảnh, nhưng giờ đây, một cao thủ đỉnh phong Thiên Dương cảnh lại tỏ ra nghiêm túc như vậy. . . Không chỉ có hai người bọn họ, cả Trần Nghĩa Phương, người lúc nãy tỏ ra ngạo mạn, cùng phu nhân Quế Thụy Tuyết cũng vậy. Vẻ mặt của hai vợ chồng càng trở nên khó coi. Thực lực mà Tô Trần đang thể hiện đã đạt đến cấp bậc tông sư, điều mà chỉ những tông chủ của các đại tông môn, các cường giả đỉnh cao của các triều đình mới có thể đạt được. Thế nhưng hai người bọn họ, lúc trước lại tước đoạt tư cách khiêu chiến của Tô Trần. Nghĩ đến đây, Trần Nghĩa Phương có chút muốn mắng chửi người. Muốn mắng Đỗ Nham, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không hiểu rõ. Nếu như hắn nhận ra được năng lực của Tô Trần thì sẽ không tìm đến Tô Trần, cũng sẽ không để Tô Trần vướng vào chuyện này. Trên đài luận võ, đối diện với các đòn tấn công bằng thương của Lạc sơn chủ, Tô Trần sử dụng Linh Xà Triền Thân Công. Thân pháp quỷ dị cùng chiêu thức khiến Lạc sơn chủ kinh hãi. Các đòn tấn công sắc bén liên tục nhắm vào sơ hở của hắn, khiến cho võ giả kinh nghiệm dày dặn như hắn cũng phải toát mồ hôi lạnh trên trán. Các đòn trường đao công kích, hư hư thực thực, thậm chí còn dụ hắn ra chiêu. Sau hơn mười chiêu giao đấu, Lạc sơn chủ có phần không dám xuất chiêu. Hắn không thể đoán được nên ứng phó với chiêu thức của Tô Trần như thế nào. Một cường giả Lục phẩm viên mãn, đối diện với người có cảnh giới thực lực yếu hơn mình, lại có phần không dám ra chiêu... Thiên Niên sơn khiêu chiến, tầng thứ bảy đã hơn một năm không có người đến chiến. Trước đây khi năm người khiêu chiến, Lạc sơn chủ đều dễ dàng ứng phó và có thể cảm thấy rõ rằng hắn vẫn còn nhiều dư lực. Thế nhưng trước mặt Tô Trần, có cảm giác như hắn mới là người đang ở thế yếu. Lạc sơn chủ dường như mới là người cần tìm viện trợ. Những người xung quanh quan sát trận đấu, từ lúc Lạc sơn chủ ra tay đã trở nên rất yên tĩnh. Năm người giành chiến thắng ở tầng thứ sáu trước đó, vốn là năm người được quan tâm nhất trong ngày hôm nay, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn trở thành lá xanh. Tô Trần nhìn trẻ hơn bọn họ rất nhiều, thế nhưng thực lực lại vượt xa. Một người đồng đội của nàng không kìm được có chút oán trách: “Kinh sư tỷ vừa rồi không nên đi trách cứ Tô Trần kia. Ta thấy Lạc sơn chủ còn chưa chắc đã thắng được hắn, cũng không biết hắn có thù hay không nữa...”. Những người xung quanh cũng tỏ ra bất bình. Người có năng lực như vậy không dám đắc tội, huống chi là một người trẻ tuổi có thực lực như vậy. Trời mới biết sau lưng hắn còn có quái vật nào đứng sau nữa. Kinh Thanh Lan tự biết mình có lỗi, sắc mặt khó coi, thật sự không thể phản bác lại được. Ở trung tâm đài luận võ, Lạc sơn chủ đã dùng hết sức lực. Hắn hiện giờ là không tiến lên được cũng chẳng có khả năng lui. Trước đây bọn họ, những sơn chủ này có thể rất hào phóng nói: “Cho phép các ngươi vượt qua kiểm tra”. Đối mặt với năm người, cho dù là ở thế yếu thì việc nói những lời này cũng không quá mất mặt. Nhưng hiện tại, Lạc sơn chủ, lại là sơn chủ ở tầng cao nhất của Thiên Niên sơn, đang giao đấu với Tô Trần một chọi một. Nếu lúc này mà hắn nói “cho phép thông quan” thì chỉ trở nên nực cười. Rõ ràng người khác có thể thấy, hắn đang ở thế yếu rồi, nói gì mà cho phép. Rõ ràng là đang bị đánh cho hoàn toàn bất lực. Trong khi giao đấu, Tô Trần đã nắm rõ thực lực của Lạc sơn chủ. Mặc dù là thực lực Lục phẩm viên mãn nhưng các chiêu thức của hắn không đủ tinh diệu. Với những chiêu thức thượng thừa, hắn biết rất ít, không biết ứng phó như thế nào. Các chiêu thức hư thực giao thoa, khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào ứng phó. Hơn nữa, các võ giả ở địa vực này, thân pháp và chiêu thức cũng kém rất xa. Linh Xà Triền Thân Công thì thôi, hắn không theo kịp, đến cả Hành Vân Bộ cũng có thể dễ dàng đối phó được hắn. Với một võ giả Lục phẩm viên mãn như thế, ở Đại Chu có thể còn yếu hơn so với rất nhiều thiên tài trẻ tuổi. Thấy Lạc sơn chủ như vậy, Tô Trần không muốn dây dưa nữa. Trước mặt nhiều người thế này, cũng không muốn làm cho hắn mất hết mặt mũi. Hơn nữa, bản thân mình còn muốn đi Thiên Niên sơn bảo khố xem qua một chút. Nếu làm cho quan hệ quá căng thẳng cũng không thích hợp. Dù sao cũng không có thù hằn gì với Lạc sơn chủ này. Nghĩ vậy, các chiêu thức của Tô Trần cũng chậm lại, cho dù là nhìn thấy sơ hở của hắn cũng không đuổi theo không buông. Lạc sơn chủ cũng có chút nhãn lực, nhìn ra ý đồ của Tô Trần. Đây là đang cho hắn một đường lui. Tuổi đã cao mà vừa rồi lại nói năng huênh hoang như thế, kết quả thảm bại thì đúng là muốn lột da mặt hắn rồi. Sau vài chiêu liên tiếp, Tô Trần mượn lực lui lại. “Tiền bối, có thể cầu hòa không?” Tô Trần chắp tay hướng Lạc sơn chủ, chủ động đề nghị hòa, không phân thắng bại. Với hành động này, Tô Trần thực tế vẫn tỏ ra rất nhún nhường, làm như thể bản thân hắn đã bị Lạc sơn chủ áp chế thêm một chút nữa. Dân thường và những người có thực lực yếu, hầu như không thể nhận ra được những điều ẩn ý bên trong. Một vài người có thực lực võ đạo khá hơn, nhìn ra một chút điểm bất thường, nhưng lại không dám khẳng định. Lạc sơn chủ trong lòng tràn đầy cảm kích, cảm tạ Tô Trần đã cho mình một lối thoát. Hắn dốc hết toàn lực cũng không thắng được Tô Trần, đối với hắn, đây đã là kết cục tốt nhất rồi. “Tiểu hữu thiên tư siêu phàm, lão phu thân thể già cỗi này, cũng sắp tan rã rồi.” Lúc này ngữ khí của Lạc sơn chủ đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Cách xưng hô với Tô Trần cũng trực tiếp thay đổi thành tiểu hữu. “Nếu nói đánh giá thấp nữa, thì có lẽ lão phu không phải đối thủ của tiểu hữu. Chuyện hòa này, là lão phải cảm tạ tiểu hữu nhường.” Trong lời nói của Lạc sơn chủ, chủ động đặt mình vào thế khiêm tốn. Như vậy, ngược lại càng giúp ông ta lấy lại chút thể diện. Giúp cho ông ta thể hiện ra một hình tượng tiền bối thoải mái, không vì Tô Trần ưu tú mà quay ra trách móc hay hạ thấp. “Đa tạ tiền bối khen ngợi, vãn bối cũng thu hoạch được rất nhiều từ cuộc giao thủ này.” Hai người khách sáo vài câu, sau đó cùng nhau đi xuống đài luận võ. Xung quanh trở nên yên ắng, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt qua dự đoán ban đầu trước khi tỉ thí. “Tiểu hữu, cùng lão phu sang bên kia ngồi đi, còn hơn chục trận tỉ thí nữa, chúng ta có thể nói chuyện.” Tô Trần đồng ý lời mời của Lạc sơn chủ, cùng ông ta đi đến vị trí quan sát tốt nhất. Các sơn chủ khác thấy vậy đều rất cung kính nhường chỗ cho hai người. Dương tôn giả trước đó nói chuyện rất ngông cuồng với Tô Trần, trước mặt Tô Trần có phần cúi đầu khom lưng, khác biệt so với dáng vẻ trước đây thật sự là quá lớn. Bên cạnh cũng lập tức có người đến dâng trà. “Hãy tiếp tục khiêu chiến đi, nhân tiện cho lão phu cùng tiểu hữu xem một chút. Nếu như thấy hứng thú thì ta cũng có thể bình phẩm vài câu cho mọi người.” Thái độ của Lạc sơn chủ đối đãi với Tô Trần, cảm giác giống như là đang đợi một vị khách quý, hết sức khách sáo và tôn trọng. Đỗ Nham cùng những người khác, dưới sự nhắc nhở của Dương tôn giả, lần lượt đi lên trung tâm đài luận võ. Đồng cảm với Trần Nghĩa Phương, vẻ mặt của năm người đều trở nên vô cùng khó coi. Thực lực mà Tô Trần thể hiện, so với bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Thậm chí việc đánh thắng những trưởng bối trong nhà, trong tông môn của bọn họ cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Những lời gièm pha, xem thường trước đây, bây giờ đều biến thành xấu hổ và khó xử trên mặt bọn họ. Đặc biệt là Đỗ Nham, hắn luôn né tránh ánh mắt của Tô Trần. “Lạc tiền bối, mấy vị sư huynh này thực lực không tệ. Hôm nay đến cũng là vì khiêu chiến tầng thứ năm này. Không biết có thể nhờ tầng thứ năm sơn chủ ra tay hết sức để mấy vị sư huynh thể hiện tốt thực lực của mình không?” Lạc sơn chủ là người từng trải như vậy sao lại không hiểu ý trong lời nói của Tô Trần. Rất rõ ràng, đây là nhờ ông ta giúp đỡ làm khó dễ cho mấy người này. Trong lúc nói chuyện, Lạc sơn chủ đã quay sang nói với một sơn chủ khác: “Triển sơn chủ, làm phiền ngươi nghiêm túc hơn chút, cố gắng thể hiện hết bản lĩnh của mình. Đội ngũ này thực lực cũng không yếu, cũng đừng để mất mặt của An Sơn quốc”. Triển sơn chủ gật đầu, tùy ý thả mình xuống đài luận võ. Hôm nay, nếu Trần Nghĩa Phương đến khiêu chiến tầng thứ năm thì đừng mong vượt qua được. Mà Lạc sơn chủ cũng nhân tiện đó, bắt đầu nhỏ giọng hỏi Tô Trần một vài vấn đề liên quan đến võ đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận