Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 505: Bái phỏng Thái Hà tông hai vị trưởng lão (1)

Chương 505: Bái phỏng hai vị trưởng lão Thái Hà tông (1)
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, Tô Trần và Đoàn Khánh Lang tách nhau ra. Mỗi người tự mình đi tìm hiểu tình hình. Đoàn Khánh Lang chắc là muốn khoe khoang một phen trước mặt Tô Trần, cho nên mới cố ý sắp xếp việc tách ra dò xét tin tức. Việc tách ra, đối với Tô Trần mà nói thì lại càng tiện lợi.
Trực tiếp tìm đến mấy tên con buôn tin tức đang co ro trong thành Thiên Cương. Từ chỗ bọn họ mua được tin tức mới nhất. Trước mắt, đội nhỏ do Ngũ Lam sơn trang phái đến đã trực tiếp vào ở trong tông môn thành Thiên Cương. Không để cho bọn họ sắp xếp chỗ ở, liền trực tiếp đi tranh giành với đệ tử tông môn. Đội của Tôn Tuyết Dung này không cùng thành Thiên Cương đấu võ lực, mà trực tiếp vào phòng nghỉ của người khác. Rất bá đạo, nhưng tuyệt đối không chủ động động thủ. Không làm chuyện gì quá đáng khác, chỉ đoạt chỗ ở. Nói là muốn ở lại thành Thiên Cương, một mực chờ đến khi Tô Trần xuất hiện. Đối ngoại, xác thực đã thả ra rất nhiều tin tức. Thông tin mà Đoàn Khánh Lang đưa cho trước đó cũng không sai. Đối ngoại, tin tức mà bên Tôn Tuyết Dung tiết lộ ra đúng là như thế. Bọn họ đã thả tin rằng, chỉ cần Tô Trần đến đây ứng ước, cùng đệ tử Ngũ Lam sơn trang giao thủ trực diện. Không cần Tô Trần đánh thắng bọn họ, chỉ cần có thể thế hòa không phân thắng bại, Ngũ Lam sơn trang sẽ không tính toán chuyện cũ. Ngoài ra, nếu có thể thắng được đệ tử trẻ tuổi của Ngũ Lam sơn trang, còn có một chí bảo, là sơn lâm ngọc khí.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Trần về tin tức sơn lâm ngọc khí, mấy tên con buôn tin tức trên mặt đều mang chút bất đắc dĩ. "Tôn giả ngài muốn biết, ta có thể nói cho ngài những thông tin mà chúng ta tìm hiểu được. Chỉ là tình hình cụ thể liên quan đến sơn lâm ngọc khí này, chúng ta thực sự không nắm chắc. Nghe nói nó giống như có hiệu quả hộ thể, trên đó khắc một loại trận nhỏ. Mượn công hiệu của ngọc khí, những trận này có thể phát huy hiệu quả, bảo vệ người. Tại Ngũ Lam sơn trang, nó có danh tiếng là chí bảo. Nhưng chúng ta thực sự không nắm chắc được liệu nó có thật hay không. Bởi vì một số tin tức khác nói rằng, sơn lâm ngọc khí chỉ là một loại ngọc khí tương đối tinh mỹ. Trang trí thì còn được, còn những tác dụng khác đều là bị thổi phồng lên mà thôi."
Những lời này, Tô Trần đã nghe qua ở chỗ mấy người buôn tin tức, cơ bản là giống nhau. Việc lấy ra chí bảo này, càng giống là chiêu trò, muốn dụ Tô Trần đi qua. Đến tối, Tô Trần trở lại tửu lâu. Tô Trần và Đoàn Khánh Lang đối chiếu một chút tình báo. Những tin tức hắn ta lấy được, còn không bằng những gì hắn ta nghe được nhờ quan hệ. Để hắn tự đi tìm tin tức, chính hắn cũng không biết độ tin cậy thế nào. Loại tin tức này bán cho người khác, sẽ trực tiếp làm hỏng danh tiếng của mình. Tô Trần cũng không xem trọng tin tức hắn mang về. Điều mà bản thân hắn cần xác định nhất hiện tại là việc liệu Ngũ Lam sơn trang có thật sự không phái nhiều cường giả Hóa Cảnh đến đây hay không. Đặc biệt là Phiền Thành Diễm, nàng có xác định không có đến đây không. Đến giờ, Tô Trần vẫn chưa từng gặp mặt nàng, nhưng nghe nhiều tin tức như vậy, cũng đã có chút hiểu biết về nàng, có thể hình dung ra con người của nàng. Với loại người bá đạo như vậy, đối với những kẻ yếu thế hơn trong mắt nàng, nàng sẽ không coi trọng cái gì gọi là giữ chữ tín. Nếu gặp mình, nàng có thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng lần này, Tô Trần thật sự có ý định phó ước. Không phải vì lời cam kết gì mà Tôn Tuyết Dung tung ra bên ngoài, Tô Trần không tin cái đó. Mỗi lần ra tay, Tô Trần muốn cho Ngũ Lam sơn trang nhìn thấy thực lực của mình. Những đệ tử trẻ tuổi kia của bọn họ, ở trước mặt mình không có lợi thế gì. Không cần đánh lén, bọn họ vẫn không phải là đối thủ của mình. Tô Trần muốn để bọn họ cảm thấy lo lắng, muốn khiến bọn họ kinh hồn bạt vía. Mục đích chuyến này của bọn họ, Tô Trần nhìn rất rõ ràng. Hoặc là dụ mình ra, để đám hậu bối trẻ tuổi kia của bọn họ giao đấu với mình, triệt để giải quyết mình. Nếu như mình không ra, một mực trốn tránh thì cũng không sao. Trong Ngũ Lam sơn trang, vì mình tập kích mà không ít đệ tử trẻ tuổi nơm nớp lo sợ. Mình cứ ẩn náu trốn tránh mãi, vậy thì bọn họ tự nhiên sẽ mượn cơ hội này, dùng thanh thế mà đè mình xuống hoàn toàn. Những đệ tử lo lắng sợ hãi kia của Ngũ Lam sơn trang, sau khi thấy Tô Trần chỉ dám trốn tránh như vậy, lại đi dạo một vòng lớn ở thành Thiên Cương, xem qua nơi Tô Trần lớn lên, thì sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi quá nửa.
Ngũ Lam sơn trang đã tính toán rất rõ ràng, rất hoàn thiện toàn bộ kế hoạch. Tại sao lại có nhiều đệ tử đến đây như vậy, tự nhiên cũng có nguyên nhân quan trọng của nó. Tính toán trong lòng, Tô Trần biết mình cần tiến hành những bước tiếp theo, những việc cần làm còn rất nhiều. Liên quan đến những động tĩnh của Ngũ Lam sơn trang, bản thân mình phải biết rõ động tĩnh của những cao thủ của bọn họ. Ngoài ra là thành Thiên Cương, bọn họ có lẽ phải phối hợp với mình một chút. Bên thành Thiên Cương, hai vị trưởng lão của Thái Hà Tông là Vương Sơn Lâm và Tần Duy vẫn đang ở đây. Trước đây hai người đã hứa với mình là sẽ ở lại thành Thiên Cương tu dưỡng hai năm. Tính theo thời gian thì hai vị trưởng lão cũng cần phải trở về. Nhân cơ hội này, Tô Trần cũng muốn gặp hai người một lần, tiện thể bày tỏ lòng cảm ơn.
Lúc trời nhá nhem tối, Tô Trần rời tửu lâu, trực tiếp đến thành Thiên Cương. Dựa vào thực lực ngũ phẩm cùng thân pháp 《 Hành Vân Bộ 》, Tô Trần rất dễ dàng tiến vào địa giới tông môn thành Thiên Cương. Đến trước tiểu viện của Thượng Tuyên chân nhân, nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, một người hầu ra mở cửa. Thời gian này mà đến gõ cửa, chắc chắn là có chuyện gì khẩn yếu. Bên chỗ Thượng Tuyên chân nhân, cũng sẽ không từ chối người đến. Đương nhiên, nếu chỉ đến tìm chuyện, không sợ bị mắng thì cũng có thể đến. Nhờ ánh đèn chúc soi rõ tướng mạo trước mắt, người hầu này suýt chút nữa sợ đến ngã ngửa. Lấy lại tinh thần, hắn ta rất hiểu chuyện đi ở phía trước dẫn đường, không dám lớn tiếng nói một câu nào. Đến khi đi tới trước cửa phòng của Thượng Tuyên chân nhân, "Đại trưởng lão, là Tô Trần..." Người hầu này vẫn nhỏ giọng mở miệng, dù là cách cửa phòng. Mà lần này, lời còn chưa dứt thì cửa lập tức mở ra. Trong phòng, Thượng Tuyên chân nhân đã bước nhanh ra đón Tô Trần. Sau khi nhìn kỹ từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên nhiều ý cười. "So với trước kia thì có thêm chút thành thục, nhưng vẫn rất tuấn tú. Những năm này ở Tấn quốc, chắc là được không ít nữ tử ưu ái?" Câu đầu tiên khi gặp mặt, Thượng Tuyên chân nhân đã nói một câu có vẻ tương đối thoải mái. Nhưng Tô Trần nhìn vẻ mặt của ông, thực ra có thể cảm thấy Thượng Tuyên chân nhân rất mệt mỏi. Ông có quá nhiều chuyện phải lo. Chỉ riêng chuyện gần đây là việc Ngũ Lam sơn trang đến đây thôi, cũng đã đủ khiến ông hao tâm tổn trí rồi.
"Đệ tử lại gây thêm chút phiền phức cho tông môn rồi..." Trên mặt Tô Trần mang theo chút bất đắc dĩ, sự tình Ngũ Lam sơn trang, chính mình là nguyên nhân chính. Nghe vậy, Thượng Tuyên chân nhân lại khoát tay. "Nói chuyện này để làm gì, ngươi đã mang đến cho thành Thiên Cương nhiều vinh diệu như vậy. Tông môn nhận lấy những vinh quang này, nhận đủ các loại lợi ích. Đó là lẽ đương nhiên cũng phải làm chỗ dựa cho ngươi. Những chuyện trước mắt này, cùng nhau tiến lùi." Không đợi Tô Trần nói thêm, Thượng Tuyên chân nhân trực tiếp nói ra quyết định của mình. Nhìn Thượng Tuyên chân nhân, Tô Trần do dự một lát rồi gật đầu nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận