Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 370: Ta cảm giác ta cái kia muội muội Cố Vi, thật giống đối Tô sư đệ cũng rất có hảo cảm

Khí tức của cường giả Hóa Cảnh, trước mặt yêu vật hẳn là vô cùng rõ ràng. Muốn chém giết yêu vật trong vùng hoang dã, bọn họ không thể chậm trễ trên đường đi chút nào. Không cho yêu vật có thời gian phản ứng, liền đã giáng lâm trước mặt chúng, chém g·i·ế·t ngay lập tức. Đối với nhiệm vụ này, Thái Võ Chân Nhân đã từng thực hiện một lần khi chém g·i·ế·t địa yêu. Trong lòng đã nắm chắc mọi thứ. Lần theo dấu vết, mọi người bắt đầu đi vào sâu trong hoang dã. Sau khi tính toán khoảng cách, phía trước có thể chậm lại một chút. Càng đến gần thì tốc độ nhất định phải càng nhanh. Nếu thật sự có ba con t·h·i·ê·n yêu đang tìm cách tiến vào cảnh giới Yêu Hoàng, thì chuyến đi này của mọi người sẽ vô cùng nguy hiểm. Nơi đây có rất nhiều người, ai nấy ở Đại Chu vương triều đều là những nhân vật có máu mặt. Nhưng khi đối mặt với nguy hiểm này, dường như không ai có ý định rút lui. Các tông chủ, trưởng lão tâm tính mạnh mẽ hơn nhiều người. Có những người khi đạt được một cảnh giới nhất định liền bắt đầu sợ c·h·ế·t. Nhưng hôm nay, tất cả những người cùng bước vào hoang dã đều mang theo sự thản nhiên. Dù cho phải đối mặt với uy h·i·ế·p của sự vẫn lạc, vẫn dũng cảm tiến lên. Tuyến đầu phòng tuyến của Vân Dương tông. Ánh mắt của Liễu Tinh Vãn thỉnh thoảng lại rơi xuống người Tô Trần. Biểu hiện này của nàng lập tức bị những người khác trong Vân Dương tông chú ý. Trong tông môn còn có rất nhiều chuyện phải làm, các trưởng lão Vân Dương tông lúc này không có ở đây. Triệu Lệ ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tinh Vãn, sau khi trở về từ hoang dã, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tô Trần vậy?” Bị đường chủ Triệu Lệ hỏi, Liễu Tinh Vãn mới hoàn hồn. “Có... Có sao...?” “Có, ta có cảm giác không giữ ngươi lại thì ngươi sắp dính lên người hắn rồi.” Bị nói như vậy, Liễu Tinh Vãn mới thu liễm lại, không còn nhìn Tô Trần nữa. “Tối qua ngươi chưa nghỉ ngơi, đi nghỉ một lát đi. Tông chủ chắc cũng phải một hai ngày nữa mới về được. Tô Trần cũng nên đi nghỉ ngơi một chút. Nơi này cũng không có việc gì, đi thôi.” Liễu Tinh Vãn nhìn về phía không xa, Tô Trần hình như đang chuẩn bị đổi sang doanh trướng khác để nghỉ ngơi. Thấy Tô Trần đi ra khỏi doanh trướng trung ương, Liễu Tinh Vãn thoáng do dự một chút rồi đi về phía hai người Âu Dương Xuyên và Cố Phong. Thấy Liễu Tinh Vãn đi tới, Cố Phong khẽ cau mày: “Liễu tiên t·ử, hiện tại hai tông môn vẫn đang trong giai đoạn hợp tác, lẽ nào vào lúc này còn muốn c·ã·i lộn với chúng ta sao? Nếu ngươi có mâu thuẫn gì với Tô sư đệ thì cứ để hắn nghỉ ngơi xong rồi đến c·ã·i cọ cũng không muộn. Ta và Âu Dương tiên sinh không có hứng thú đôi co với ngươi đâu.” Nghe Cố Phong nói, Liễu Tinh Vãn có chút buồn bực. Với vẻ mặt nghiêm túc đứng trước hai người, nàng nhìn hai người. Trên mặt hình như còn mang theo chút áy náy. “Những chuyện trước kia, tại đây ta xin lỗi hai vị. Hơn 2 năm nay, là do chúng ta bẻ cong sự thật, nói xấu mọi người... Lần này đến đây trao đổi, cũng là do Vân Dương tông chúng ta gây rối, ép buộc. Tất cả những chuyện này đều là lỗi của chúng ta. Ta Liễu Tinh Vãn có lẽ không đại diện được cho Vân Dương tông, nhưng ít ra cũng thay mặt chính mình nói lời xin lỗi. Thật sự, xin lỗi…” Lời nói đột ngột của Liễu Tinh Vãn làm Âu Dương Xuyên và Cố Phong sửng sốt một hồi lâu. Một lát sau, hai người nhìn nhau, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Liễu Tinh Vãn trước mặt có vẻ rất chân thành, giọng nói cũng không hề cố tình hạ thấp. Rất nhiều người ở xung quanh cũng nghe thấy và cùng nhau quay đầu nhìn. Đường chủ Triệu Lệ ở cách đó không xa bước nhanh đến. Chưa kịp lên tiếng, Liễu Tinh Vãn đã mở miệng với nàng: “Đường chủ, ta biết mình đang làm gì. Rất nhiều chuyện là do chúng ta làm sai, chúng ta cần phải xin lỗi. Đợi sự kiện này kết thúc, trở về ta sẽ kể hết cho người nghe.” Liễu Tinh Vãn đã nói vậy, Triệu Lệ cũng không cố chấp k·é·o nàng lại. Trong nhận thức của nàng, Liễu Tinh Vãn vẫn luôn là một đệ t·ử rất đáng tin cậy. Mặc dù lúc này có chút khó hiểu, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng. Thái độ của Liễu Tinh Vãn khiến Cố Phong và Âu Dương Xuyên có chút mờ mịt. Phải đến khi Cố Phong k·é·o ống tay áo Âu Dương Xuyên, ông mới hồi phục tinh thần: “Cái kia... không sao… Hiểu lầm đã giải trừ rồi, mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Chúng ta đều là võ giả Đại Chu, vốn không có lý do gì để gây thù chuốc oán cả.” Âu Dương Xuyên cũng không biết mình đang nói gì, lời cứ tự nhiên tuôn ra như vậy. Dù sao Âu Dương tiên sinh cũng không ngờ rằng, có một ngày, đệ t·ử t·h·i·ê·n kiêu của Vân Dương tông sẽ đến xin lỗi mình. Đúng là không có chút chuẩn bị nào. “Cảm ơn tiền bối Âu Dương và sư huynh Cố đã rộng lòng t·h·a t·h·ứ, cũng mong rằng quan hệ giữa hai tông chúng ta sau này sẽ ngày càng khăng khít hơn.” “Ừm… tốt…” Âu Dương Xuyên và Cố Phong đều không biết phải t·r·ả lời thế nào. Cũng không hiểu tại sao thái độ của Liễu Tinh Vãn lại đột nhiên thay đổi như vậy. Sau khi xin lỗi, Liễu Tinh Vãn bắt đầu trò chuyện với hai người. Bầu không khí vốn có chút gượng gạo cũng dần tan biến trong cuộc trò chuyện. Càng giao lưu trao đổi thì càng không còn nhiều hiểu lầm và mâu thuẫn. Sau khi quen thuộc hơn, Liễu Tinh Vãn bắt đầu hỏi những tin tức mà nàng muốn biết. “Tiền bối Âu Dương, ngài vẫn luôn mang Tô Trần sao?” Âu Dương Xuyên nghe vậy liền lắc đầu: “Đứa nhỏ này trước kia theo chân Kỷ Thịnh, suýt chút nữa thì bị bỏ lơ mất. Lúc đầu khi mới biết hắn, ta cũng có nhiều hiểu lầm. Về sau mới p·h·át hiện, do đôi mắt này của ta không thấy rõ t·h·i·ê·n phú của nó.” Nghe đến đây, Liễu Tinh Vãn như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu. “Cho nên, lúc đầu Thiên Cương thành cũng giống chúng ta, không nhìn ra t·h·i·ê·n phú của Tô Trần?” “Chẳng phải là tại các ngươi sao, cứ rêu rao nói Tô Trần có phẩm tính thấp kém. Còn có Hạ Côn kia, lúc mới nhập môn còn chửi bới Tô Trần trước mặt chúng ta. Chúng ta phải dành thời gian để tìm hiểu về Tô Trần.” Âu Dương Xuyên vừa dứt lời, Cố Phong bên cạnh tiếp lời: “Tô sư đệ ở Vân Dương tông bao lâu rồi? Hơn hai năm các ngươi không thấy được tiềm năng của hắn mà lại còn vu oan. Còn ở Thiên Cương thành, chưa đầy nửa năm mà chúng ta đã nhận ra sự bất phàm của Tô sư đệ. Về điểm này, các ngươi thua xa chúng ta.” Cố Phong nói lời này không sai. Trong chế độ của Thiên Cương thành, rất khó để đệ t·ử bị mai một. Một đệ t·ử có năng lực có t·h·i·ê·n phú, chắc chắn sẽ được nhiều đội ngũ săn đón. Đội ngũ chấp hành nhiệm vụ chém yêu của Thiên Cương thành cũng không phải do tông môn ép buộc. Đệ t·ử của tông môn rất khó bị bỏ rơi. Liễu Tinh Vãn cũng không tranh cãi với hai người, chỉ hỏi những lời mà mình càng cảm thấy hứng thú. “Tiền bối Âu Dương, sư huynh Cố, hiện tại Tô Trần đã nhất cử thành danh. Chắc trong Thiên Cương thành, có rất nhiều nữ đệ t·ử ngưỡng mộ hắn nhỉ?” “Ta cảm thấy vẫn còn ít, hình như ngoài Kim Duyệt ra thì không có ai biểu hiện rõ ràng. Nữ đệ t·ử đa số đều kín đáo, trong lòng cũng chỉ dám nghĩ thôi. Tô Trần hiện giờ đã là đệ t·ử t·h·i·ê·n kiêu, lại thể hiện xuất sắc trong cuộc thi đấu giữa năm. Đa số nữ đệ t·ử trong tông môn đều biết mình không có khả năng đến được với Tô Trần.” Cố Phong bên cạnh nghe vậy liền mỉm cười: “Ta cảm thấy muội muội Cố Vi của ta cũng có vẻ rất có cảm tình với Tô sư đệ. Chỉ là muội muội ta bây giờ nhiều chuyện không chịu nói với ta. Cũng không biết ý nghĩ cụ thể của nó là gì. Nếu nó thật sự thích Tô sư đệ thì ta, với tư cách là huynh trưởng, cũng sẽ vun vào cho nó.” Cố Phong còn chưa dứt lời, Liễu Tinh Vãn đã thấy sắc mặt hắn thay đổi. Cảm giác như chỉ trong nháy mắt, hắn đã không còn hiền lành như trước nữa. Nàng không nhìn Cố Phong mà quay sang hỏi Âu Dương Xuyên: “Tiền bối Âu Dương, không biết Tô Trần có để ý ai không ạ?” “Cái này ta cũng không biết, những người như chúng ta dẫn các đệ t·ử tu hành tăng lên. Chẳng lẽ mỗi ngày ta lại phải hỏi hắn để ý đến cô nương nào à? Hơn nữa, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, võ giả kết thân cũng không nên sớm như vậy.” Liễu Tinh Vãn nhẹ gật đầu, những câu hỏi mà nàng muốn hỏi hầu như đều đã xong. Hơn nữa Âu Dương tiên sinh hiểu biết cũng không nhiều. Vậy nên câu chuyện coi như đến đây kết thúc. Liễu Tinh Vãn cũng có chút mệt mỏi, tìm lý do rồi đi về doanh trướng nghỉ ngơi. Hiện tại, điều mọi người cần làm chỉ là chờ đợi. Trong đồng hoang xảy ra chuyện gì, mọi người cũng chỉ có thể đoán mò. Tuy nhiên, việc Liễu Tinh Vãn vừa mới xin lỗi Âu Dương Xuyên đã được truyền về tông môn. Tôn Tuyết Dung bọn họ cũng đã biết rõ. Chỉ là trong tình huống này, chắc chắn không thể đến đây trách cứ Liễu Tinh Vãn. Tô Trần ở trong doanh trướng nghỉ ngơi hơn hai canh giờ, cơ bản đã hồi phục hoàn toàn cả thể lực lẫn tinh thần. Vì hiện tại là đêm khuya nên Tô Trần tiếp tục ở trong doanh trướng nghỉ ngơi. Thân ph·ậ·n của mình, xem như đã cởi mở hoàn toàn trước mặt Liễu Tinh Vãn. Trong lòng Tô Trần không có gì lo lắng, họ biết thì cứ biết thôi. Nếu người Vân Dương tông vẫn mang ác ý với mình cũng không sao cả.
Mình hiện giờ đã đắc tội với thế lực lớn của Tấn quốc, cũng chẳng kém bọn họ chút nào. Đồng thời, mình đã nhẫn nại lâu như vậy, coi như là tự cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Cái danh tiếng tham đoạt công lao kia, cũng nên dứt khoát loại bỏ. Lần này, ta sẽ nói hết tất cả với Liễu Tinh Vãn, nàng sẽ đem những lời này nói lại với Vân Dương tông. Sau đó, sẽ xem lựa chọn của Vân Dương tông. Nếu bọn họ vẫn tiếp tục giội nước bẩn lên người mình, vậy mình sẽ dùng biện pháp khác để tự chứng minh. Chỉ là đến lúc đó, có lẽ sẽ khiến mặt mũi bọn họ khó coi.
Sắp đến giờ Thìn, Tô Trần mới từ trong doanh trướng đi ra, trở về trướng trung ương. Rõ ràng là rất sớm, vậy mà trong trướng trung ương cũng không ít người. Không bao lâu, Cố Phong và Âu Dương Xuyên cũng tới. Cả ba cùng ăn chút đồ ăn sáng, sau đó hỏi han tình hình của Tô Trần. Hôm qua thấy Tô Trần hơi mệt, Âu Dương Xuyên và Cố Phong đều không hỏi nhiều. Giờ phút này, kết hợp với biểu hiện kỳ lạ hôm qua của Liễu Tinh Vãn, hai người nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi. Đầu tiên chính là vì sao Liễu Tinh Vãn lại đột nhiên như vậy, tại sao thái độ lại thay đổi ngay tức khắc. Tô Trần trả lời cũng rất trực tiếp. Là do mình cứu được m·ạ·n·g của nàng. Lý do này, nghe có vẻ hợp lý. Có ân cứu mạng, cứu nàng từ tay yêu vật, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm kích. Thực tế thì, ân cứu mạng này quả thật khiến Liễu Tinh Vãn cảm kích. Nhưng vẫn chưa đến mức làm thay đổi quan niệm của nàng. Âu Dương tiên sinh kể lại chuyện Liễu Tinh Vãn đến xin lỗi hôm qua, cho Tô Trần nghe. Tô Trần cũng hơi bất ngờ, không ngờ Liễu Tinh Vãn lại nhanh chóng đến xin lỗi như vậy. Rất nhiều người lên đến vị trí cao, lại không bỏ được cái tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận