Tốt Tốt Tốt, Ta Đoạt Công Lao Đúng Không?

Chương 272: Sau này không gặp lại

Sau khi Kim Duyệt rời đi, Tô Trần cũng quay người trở lại tiểu viện.
"Ra đi, trong vườn hoa bẩn thỉu, mà lại cách vách tường kín mít, có thể nghe rõ sao?"
Nghe Tô Trần nói vậy, tiểu muội lẩm bẩm miệng đi ra, mang trêи mặt một tia khó xử.
"Ca làm sao ngươi biết ta trốn ở trong vườn hoa... Ta rõ ràng lẫn tránh rất tốt..."
"Ngươi ca nếu mà đến ngươi cũng không phát hiện ra được, chẳng phải đã sớm ở tiền tuyến bị yêu vật ăn thịt rồi sao?"
Tiểu muội chu môi lên, ừ một tiếng.
Do dự một lát, mới nhìn về phía Tô Trần.
"Ca, kỳ thật Kim Duyệt tỷ tỷ đối với ngươi..."
Mấy tháng này ở chung, tiểu muội khá thích Kim Duyệt, hai người nói chuyện rất hợp ý.
Nàng hẳn là cảm thấy Kim Duyệt không biểu lộ rõ ràng sự tình, muốn hỗ trợ nói rõ ràng.
Có điều nàng chưa nói hết lời, Tô Trần đã lắc đầu, ra hiệu nàng không cần phải nói tiếp.
Giữa những người trưởng thành, có những lời không cần phải nói ra.
Các vấn đề liên quan, ngữ khí thái độ, đều có thể nói rõ tất cả rồi.
"Trở về đi, muộn rồi."
Thấy tiểu muội còn muốn nói gì, Tô Trần đưa tay kéo nàng qua, dẫn nàng về nội viện.
Giữa mình và Kim Duyệt, vẫn nên duy trì mối quan hệ sư huynh sư muội cho thuận tiện.
Có một số việc, tiểu muội lớn thêm vài tuổi, cần phải sẽ hiểu rõ.
Đêm đến, Tô Trần ngồi trên giường của mình, tiếp tục củng cố thực lực tu hành.
Sau lịch luyện Đăng Vân Đài, tâm cảnh của bản thân có thể cảm nhận được sự tăng lên khá rõ ràng.
Cảnh giới Lục phẩm Sơn Lô, trong cơ thể tiếp nhận lô hỏa thiêu đốt, tâm cảnh cuối cùng sẽ bị ảnh hưởng.
Những võ giả bị ảnh hưởng quá nặng, thực lực cảnh giới thậm chí sẽ từ lục phẩm rớt xuống thất phẩm.
Nhưng từ sau khi qua Đăng Vân Đài, Tô Trần hình như đối với những điều này, bắt đầu tùy tâm sở dục rồi.
Mình có thể chống cự được đợt công kích liên hoàn của yêu vật ảo ảnh kia, những thủ đoạn khác, đương nhiên càng không e ngại.
Tô Trần xác định trạng thái hiện tại của mình, đã tiến gần đến Lục phẩm trung cảnh.
Rất nhiều người mất đến vài năm mới có thể đạt đến bước tiến này, mình chưa đầy một năm đã đạt được sự tăng lên đó.
Trong đó có thiên phú tiềm lực của mình, nhưng cũng không phải hoàn toàn dựa vào mỗi thiên phú.
Trong lòng Tô Trần rất rõ ràng.
Trong hơn một năm này, bản thân mình có thể tăng tiến lớn đến vậy.
Thứ nhất là nhờ công pháp tu hành đỉnh cao như Huyền Thiên Đạo Tâm Quyết, đã giúp đỡ mình rất nhiều.
Thứ hai là [kiên cường bất khuất] thiên mệnh mang lại những lợi ích.
Tốc độ hồi phục thể lực, tính bền bỉ đều tăng lên rất mạnh mẽ.
Vốn dĩ người khác tu hành một ngày, có lẽ cần nghỉ ngơi bốn năm canh giờ.
Nhưng mình kích hoạt [kiên cường bất khuất] thiên mệnh, hai canh giờ liền có thể đạt được hiệu quả nghỉ ngơi bốn năm canh giờ của người khác.
Đồng thời tình trạng hồi phục, rất có thể còn tốt hơn những người khác.
Từ đó, mình có nhiều thời gian tu hành hơn, có nhiều tinh lực để tu luyện hơn.
Bản thân mình có thể tăng lên nhanh chóng trong năm nay, cũng không phải không có dấu vết mà tìm kiếm.
Bước tiếp theo, mình cần chú ý đến việc làm thế nào để có thể tiến xa hơn ở Lục phẩm rồi.
Bước vào Lục phẩm trung cảnh, vậy thực lực của mình sẽ sánh ngang với Liễu Tinh Vãn, Cố Phong.
Nhưng mà, việc tăng lên ở những cảnh giới phía sau, nào có dễ dàng như vậy.
Thiên phú, lịch luyện, tài nguyên.
Thiếu một trong số đó, việc tăng tiến đều sẽ trở nên khó khăn.
Muốn bước vào Lục phẩm trung cảnh, thiên phú và lịch luyện đã đủ, vẫn cần tài nguyên hỗ trợ.
Nếu không, vậy cũng chỉ có thể gia tăng thiên phú và lịch luyện gấp mấy lần, dùng cái đó bù đắp cho việc thiếu tài nguyên.
Nghĩ đến đây, Tô Trần lật xem Ngọc Thạch Đan Công.
Trong tay mình chỉ có quyển bí tịch liên quan đến đan dược này, vật liên quan đến đan dược, từ đầu đã rất trân quý.
Muốn kiếm thêm một bản nữa rất khó.
Nhưng mình không thể xác định dược tính của đan dược theo cách luyện chế phía trên.
Cũng không thể vừa luyện chế ra một viên thuốc, đã trực tiếp ăn vào.
Dùng thân thử thuốc, Tô Trần tạm thời chưa muốn mạo hiểm như vậy.
Ít nhất là, mình vẫn chưa hiểu biết nhiều về ngọc thạch đan dược.
Mù quáng thí nghiệm thuốc, quá nhiều tình huống có thể xảy ra.
Đối với Ngọc Thạch Đan Công, Tô Trần cũng không phải hoàn toàn mất lòng tin.
Dù sao Linh Xà Triền Thân Công cũng là do từ trong bí cảnh kia mang về. Thân pháp chiêu thức của Linh Xà Triền Thân Công vô cùng huyền diệu, Tô Trần tin rằng Ngọc Thạch Đan Công cũng sẽ không kém.
Chỉ là trước mắt, vẫn là nên xác nhận lại một chút cho tốt.
Một đêm trôi qua, hôm nay Tô Trần chuẩn bị đi đến tuyến đầu phòng tuyến một chuyến.
Đi xem phòng tuyến của Thiên Cương thành hiện tại.
Hôm qua nghe Thượng Tuyên Chân Nhân nói, phòng tuyến cũng chưa thật sự vững chắc.
Hiện tại người nhà của mình đều ở Thiên Cương thành, đối với sự an nguy của phòng tuyến phía trước, đương nhiên muốn xem trọng hơn một chút.
Tô Trần vẫn hy vọng có thể làm cho mẹ và tiểu muội bọn họ, cơ hồ là tuyệt đối an toàn.
Sau khi từ nội viện đi ra, Tô Trần đi thẳng theo hướng phòng tuyến.
Còn chưa ra khỏi Thiên Cương thành, liền bị một tên nam tử cường tráng chặn đường.
"Ta là huynh trưởng của Kim Duyệt, Kim Triều. Nói chuyện chút đi."
Tô Trần có chút nhíu mày, thực sự nhận lời mời của hắn.
Ngồi xuống ở một trà lâu không xa, gọi một ly trà xanh.
"Muội muội ta tối qua đến tìm ngươi?"
"Kim huynh yên tâm, chỉ là nói lời tạm biệt, đồng thời không có ý gì khác."
Kim Triều khẽ gật đầu, nét mặt của hắn không có vẻ gì quá trách móc nặng nề.
"Ta người huynh trưởng này thật ra cũng hiểu rõ chuyện giữa ngươi và muội muội ta. Sau khi phụ thân ta đã nói với ngươi, ngươi quả thật vẫn giữ khoảng cách với muội muội ta. Thường thì đa phần đều là muội muội ta chủ động đến tìm ngươi trò chuyện. Ta người này luôn nói đúng sự thật, tình hình thực tế như thế nào chính là như vậy. Muội muội nhà ta đôi khi rất cố chấp, trong lòng có ý nghĩ gì đó thì rất khó thay đổi. Có lẽ sau này nàng còn sẽ đến đây tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể tránh mặt nàng, đừng gặp lại nàng. Hai người các ngươi đi đường hoàn toàn khác nhau, nói theo lẽ thường thì, về sau cũng sẽ không gặp nhau nhiều."
Nghe vậy, Tô Trần dứt khoát đồng ý, cũng không tranh cãi với Kim Triều.
"Mặt khác, những đan dược mà muội muội ta muốn từ chỗ ngươi, chắc cũng chỉ vì muốn sau này có cớ để cùng ngươi nói chuyện mà thôi. Những đan dược ngươi đưa, trước đó Duyệt Nhi đã cho ta xem qua rồi. Dược tính rất kỳ lạ, nhưng không có tác dụng gì quá lớn, không thích hợp cho võ giả dùng."
Nghe nói vậy, Tô Trần không kìm được hỏi.
"Là các bậc trưởng bối trong Kim gia đưa ra phán đoán sao?"
"Người lớn trong gia tộc ta không có tâm tư rảnh rỗi như vậy, là do ta tự xem xét kết quả. Trên đời này, chưa thấy ai luyện ra đan dược như vậy. Ngược lại khả năng luyện hỏng còn cao hơn."
Chỉ nghe Kim Triều nói, Tô Trần trong lòng cũng không mấy tin phục. Rất có thể bản lĩnh đan đạo của hắn không đủ, không đủ thấu triệt về đan dược.
Giữa hai người không có nhiều chủ đề chung.
Hôm nay Kim Triều đến đây, cũng chỉ muốn nhắc nhở Tô Trần một lần nữa.
"Đêm qua hai người các ngươi đã nói lời sau này gặp lại. Với tư cách là huynh trưởng của Kim Duyệt, ta hy vọng tốt nhất là hai người các ngươi về sau đừng gặp lại. Về sau cũng không cần gặp nhau nữa. Duyệt nhi sẽ có thế hệ trẻ phù hợp với nàng hơn."
Tô Trần gật đầu.
Lúc chuẩn bị rời đi, Kim Triều lấy ra ba bình đan dược đưa cho Tô Trần.
"Dù sao ngươi cũng đã cứu tính mạng muội muội ta, coi như là lần nữa cảm ơn đi. Nếu sau này ngươi cần đan dược, muốn tìm sự giúp đỡ của Kim gia. Xin hãy tìm ta, đừng tìm muội muội nhà ta. Giữa hai người các ngươi, coi như tối qua là lần gặp cuối cùng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận