Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 372 (1) : Cự tuyệt âm mưu luận! Hùng tâm tráng chí hạt giống!

**Chương 372 (1): Cự tuyệt âm mưu luận! Hạt giống hùng tâm tráng chí!**
Không phải vậy tiểu hài ca cũng sẽ không nhận ra.
Nhưng lời nói tiếp theo của tiểu hài ca, lại phá vỡ một số nhận định của Kiều Bạch.
"Vị đại nhân này... Ta không biết hắn có tính là rất lợi hại không, nhưng thỉnh thoảng, trên thị trấn xác thực sẽ có một vài luyện kim thuật sư đại nhân khác đến, cùng hắn tiến hành giao lưu."
"Con Bỉ Cốc Điểu này chính là do một quý tộc nào đó từ bên ngoài đến, tặng cho hắn làm lễ vật."
Lễ vật.
Vậy khẳng định là trân quý.
Nếu không, không đủ tiêu chuẩn làm quà tặng.
"Cụ thể xảy ra chuyện gì... Ân, không biết, có rất nhiều cách nói."
"Có người nói là đại nhân bang quý tộc chữa khỏi tật bệnh, cũng có người nói là đại nhân chế tạo ra vũ khí phi thường lợi hại, còn có người nói là đại nhân thu hài tử của quý tộc làm đồ đệ..."
"Nói chung có rất nhiều cách giải thích, thật thật giả giả."
Tiểu hài ca nói xong, làm bộ dạng hiểu rất rõ rồi nhún vai.
"Vũ khí thì không có khả năng, hai năm nay ta cũng chưa nghe nói qua có xuất hiện vũ khí mới lợi hại nào."
"Vị luyện kim thuật sư đại nhân này đại khái là không có bản sự này."
Từ trong miệng đứa bé ca, Kiều Bạch thu được không ít tin tức hữu dụng.
Mặc dù tiểu hài ca bản thân không hề ý thức được.
Nhưng Kiều Bạch vẫn hiểu được không ít từ trong đó.
Quan trọng nhất chính là, Kiều Bạch đã hiểu sơ qua định nghĩa của những người này về sử ma —— Đem vật thể sống, hoặc là vật thể không có sự sống, tiến hành bồi dưỡng lại hoặc là cải tạo trên phương diện luyện kim thuật, khiến cho trở thành luyện kim sinh mệnh có trí khôn nhất định và phục vụ cho nhân loại.
Nghe có phải hay không rất giống siêu phàm sinh vật?
Ít nhất đứng ở góc độ của Kiều Bạch, người đến từ phía sau thế này, là có chỗ tương tự.
Còn không nhỏ.
Nghĩ tới đây, Kiều Bạch thở dài một hơi não nề, tốt nhất có thể tìm thêm mấy người tâm sự về cái tình huống không hợp thói thường này.
Đáng tiếc là không khả thi lắm.
Kiều Bạch chỉ có thể tự mình một người tiêu hóa một lần những tin tức này.
Tiểu hài ca sau khi nói xong, mở to một đôi mắt to đen nhánh, không chớp mắt nhìn Kiều Bạch, trong ánh mắt mang theo sự khát vọng sâu sắc.
Kiều Bạch: "..."
Sau lưng mát lạnh.
Lấy lại tinh thần, Kiều Bạch cuối cùng cũng nhớ tới tiểu hài ca còn đang ở một bên chờ hắn.
Kiều Bạch vuốt vuốt trán, nhìn về phía tiểu hài ca.
Ánh mắt tiểu hài ca sáng lên.
Kim tệ kim tệ!
Sắp tới tay kim tệ!
Biểu lộ của Kiều Bạch không có biến hóa.
"Ngươi biết đây là cái gì không."
Không giống lắm với những gì tiểu hài ca nghĩ, Kiều Bạch móc ra một vật tròn trịa, nhưng không phải là kim tệ.
Mà là vật giống tiền tệ màu đồng cổ mà Kiều Bạch cho lão phụ nhân lúc trước.
Tiểu hài ca thấy thế đầu tiên là sửng sốt.
Ngay sau đó phản ứng kịp.
"Đây là..." Mặc dù thứ Kiều Bạch móc ra không phải là kim tệ mà tiểu hài ca tâm tâm niệm niệm, nhưng tiểu hài ca không quên chuyện mình đã đáp ứng.
Chịu trách nhiệm giải hoặc cho Kiều Bạch.
Hắn đứng lên, muốn xích lại gần nhìn.
Kiều Bạch trực tiếp đẩy tiền tệ màu đồng cổ đến trước mặt tiểu hài ca, để tiểu hài ca dễ dàng xem xét.
Chỉ là một hành động đơn giản.
Kiều Bạch không nghĩ tới tiểu hài ca dùng một loại ánh mắt có thể xưng là phức tạp nhìn hắn một cái.
Kiều Bạch: "?"
Không đợi Kiều Bạch phẩm vị ra ý vị ẩn chứa trong ánh mắt này, chỉ thấy tiểu hài ca cầm lấy tiền tệ ngồi xuống.
Kiều Bạch nghĩ nghĩ cũng không nói gì thêm.
Mà là chờ đợi tiểu hài ca đưa ra đáp án phân tích.
"A... Ta chưa từng gặp qua, nhưng ta nghe nói qua, cái này hẳn là huy chương tượng trưng cho thân phận luyện kim thuật sư đại nhân."
Nói xong, tiểu hài ca khẽ gật đầu, còn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một lần hoa văn ở phía trên.
"Luyện kim thuật sư đại nhân khác nhau. Hoa văn, tạo hình, màu sắc của thân phận huy chương không giống nhau, bất quá đều dùng cùng một loại khoáng vật chất kim loại."
"Trong đó trộn lẫn nhất định thành phần Hoàng Kim, nhưng rất khó đơn độc đề luyện ra."
"Loại kim loại này liền bị luyện kim thuật sư đại nhân cùng một vài đại nhân vật, dùng để chế tạo huy chương tượng trưng thân phận."
Kiều Bạch nhíu mày.
Nghe như vậy... Thứ này hẳn là vẫn rất trân quý a?
Nhìn số lượng huy chương trong không gian ví, không tính là rất nhiều, nhưng nói ít cũng có hai ba mươi mai.
Không phải vậy Kiều Bạch thật không đến mức ngay từ đầu nhầm lẫn thứ này thành tiền tệ.
Tiểu hài ca thưởng thức một phen huy chương trong tay, ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt rất là kỳ quái nhìn về phía Kiều Bạch.
Há to miệng, tiểu hài ca muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói ra.
Theo lý mà nói.
Dựa vào suy đoán của tiểu hài ca đối với thân phận của Kiều Bạch, đối với huy chương, Kiều Bạch hẳn là phải biết mới đúng!
Chuyện này khác với tình huống ở trong trấn Tana.
Luyện kim thuật sư huy chương, chỉ cần là người hiểu qua luyện kim thuật, có hiểu biết nhất định về thường thức, đều thuộc như lòng bàn tay.
Nhiều lắm là lần đầu tiên nhìn thấy có chút mơ hồ không xác định mà thôi.
Liên quan tới điểm này, Kiều Bạch cũng nghĩ đến.
Bất quá, Kiều Bạch không có giải thích như vậy.
Không cần thiết.
Càng giải thích càng là che giấu.
Cứ như vậy.
Nói một nửa, lưu một nửa, để cho người ta tự mình nghĩ, ngược lại là lựa chọn tốt hơn.
Kiều Bạch nhìn về phía huy chương, hắn hiện đang tự hỏi chính là một vấn đề khác.
Giang Nhất đem nhiều huy chương như vậy lưu lại cho hắn, vì cái gì?
Có nguyên nhân gì không?
Vẫn là nói, những huy chương này có cách dùng khác?
Đối với luyện kim thuật chỉ có hiểu biết nông cạn, trong đầu Kiều Bạch lóe lên một đống đồ vật âm mưu luận, lắc lắc đầu, Kiều Bạch đem những khả năng không đáng tin cậy này đều vứt ra ngoài.
Suy nghĩ nhiều nhức đầu.
Mặc kệ những huy chương này có công dụng khác hay không... Kiều Bạch có lòng tin, mình tuyệt đối sẽ không một mực dừng lại ở nơi này.
Kiều Bạch theo bản năng sờ lên vị trí ngực.
Trước đó, khối vỡ vụn giống như la bàn, huy chương một dạng mảnh vỡ liền đặt ở chỗ đó.
Đáng tiếc.
Đến sau này, cầm đồ vật liền biến mất không thấy.
Kiều Bạch cảm thấy mình vẫn có thể tìm xem thử.
Nói không chừng, đem đồ vật tìm được, đường về nhà của hắn cũng đã tìm được.
"Đây là thù lao đã đáp ứng tốt cho ngươi."
Ném đi những ý nghĩ loạn thất bát tao kia, Kiều Bạch xuất ra một mai kim tệ, đẩy đến trước mặt tiểu hài ca.
Khi kim tệ thật sự nằm trong lòng bàn tay, trên mặt tiểu hài ca còn mang theo biểu lộ khó có thể tin.
Một kim tệ!
Đây chính là thực sự một kim tệ!
Không phải luyện kim thuật sư và luyện kim thuật học đồ bình thường, chi phí sinh hoạt hàng tháng của một người bình thường, đại khái ở giữa năm mươi đến một trăm đồng tệ.
Muốn sống xa hoa một điểm, căn cứ tiêu chuẩn khác biệt, sẽ đắt hơn một điểm.
Nhưng như thế nào đi nữa, một tháng cũng sẽ không vượt qua một ngân tệ, cũng chính là năm trăm đồng tệ.
Một kim tệ có thể hối đoái hơn một ngàn cái ngân tệ... Nói không khoa trương, có thể duy trì một trăm năm sinh hoạt cơ sở của hắn.
"Ngươi..." Tiểu hài ca nắm kim tệ, biểu lộ trên mặt thoạt nhìn vô cùng phức tạp.
Trước đó, khi tiền còn chưa tới tay, tiểu hài ca còn không có nhiều cảm giác.
Trong nội tâm thậm chí còn mang theo vài phần ý nghĩ giao dịch không có khả năng thật sự thành công.
Lâm môn một cước nhất định sẽ nổi lên chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng bây giờ...
"Còn có chuyện gì cần ta đi làm không?"
"Cam đoan nghiêm túc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận