Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 338 (1) : Ngàn phần thứ hai tỷ lệ! Cầu nguyện na~

Chương 338 (1): Xác suất một phần hai nghìn! Cầu nguyện nào~
Không đợi Mã Bách thở phào một hơi, chỉ nghe thấy Tư Mã Văn lại một lần nữa nói ra: "Bất quá tương đối tốt, vị trí hẳn là cũng không có."
Mã Bách: "..."
Nói thế nào đây.
Con người đều là tham lam.
Không chen vào được thì hy vọng có thể chen vào là tốt rồi.
Thật sự chen vào được rồi, lại hy vọng có thể có cái chỗ ngồi là tốt rồi.
Thật sự có chỗ ngồi rồi, lại hy vọng vị trí này có thể vừa vặn, có thể nghe được bài giảng, lại có thể giao lưu với lão sư.
"Thích hợp một chút đi, dù sao cũng tốt hơn là không có chỗ trống mà phải đứng." Mã Bách nghĩ vẩn vơ tự an ủi.
Tỉnh táo một chút.
Không thể tham lam.
Biết đủ thì mới thấy hạnh phúc.
Ngay lúc đến phiên Mã Bách, một cái đầu có chút quen thuộc từ phía trước, trong đội ngũ phụ trách duy trì trật tự, ló ra.
"Mã Bách!" Trần Khải Minh nhe răng ra, nụ cười xán lạn vẫy tay với Mã Bách: "Ở đây, ở đây!"
Mã Bách: "?"
Mã Bách kinh ngạc nhìn Trần Khải Minh, lại nhìn những người bên cạnh Trần Khải Minh, xem xét chính là học trưởng học tỷ, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
"Ngươi đây là... Sao làm được vậy?"
Nhanh như vậy đã xâm nhập vào đội ngũ duy trì trật tự của học trưởng học tỷ rồi?
"Hắc hắc hắc!" Trần Khải Minh hai ba bước lẻn đến bên cạnh Mã Bách, nửa ôm bả vai Mã Bách, bộ dạng hai anh em tốt, nói ra.
"Tối hôm qua ta đặc biệt đi tìm học tỷ học trưởng, hỏi bọn họ có cần giúp gì không!"
"Ta khí lực lớn lại nghe lời!"
Trần Khải Minh đem chuyện mình làm hôm qua kể lại một lần.
Mã Bách nghe xong than thở không thôi.
Lợi hại.
Thật là lợi hại.
Mặt dày, tự nhiên, dễ nói chuyện, bản thân tiến cử sẽ làm việc, tóm lại là một chuỗi thao tác mà Mã Bách nghe qua cũng biết, nhưng thực tế thao tác tuyệt đối là rối tinh rối mù.
Trần Khải Minh lại thành công xâm nhập vào đội ngũ của học trưởng học tỷ.
"Ta sáng nay hai giờ rưỡi đã dậy! Bận bịu đến giờ đấy!" Trần Khải Minh tinh thần mười phần, sức sống tràn trề nói, một chút cũng không nhìn ra vẻ mệt mỏi vì dậy sớm.
Bình thường đều ngủ đến tám giờ rưỡi sáng, hôm nay sáu giờ rưỡi đã dậy, hiện tại đã có chút mệt lả Mã Bách: "..."
Rất tốt.
Đây cũng là một điểm không học được.
Không học được, không học được, coi như biết Trần Khải Minh làm thế nào, cũng không học được chút nào.
Giữa người với người thật sự có chênh lệch.
"Ta xin học trưởng mấy vị trí dựa gần phía trước, có thể không tốt lắm, nhưng đến lúc đó vẫn có thể ở gần Kiều Bạch giáo sư một chút." Trần Khải Minh còn nói thêm.
"Chúng ta cùng nhau đi!"
Nói xong ánh mắt Trần Khải Minh lại rơi vào Tư Mã Văn cùng đi với Mã Bách: "Ngươi là bạn của lão Mã sao? Cùng đi đi!"
"Có thể chứ?" Tư Mã Văn khẽ cười nói: "Có làm phiền ngươi không?"
Trần Khải Minh liếc nhìn các học tỷ học trưởng.
Năm nay năm hai đại học, Chu Tuấn nhìn bọn họ, trên mặt không khỏi nở một nụ cười hiền lành, ngẫm lại năm ngoái bọn họ a...
"Không có việc gì." Chu Tuấn phất phất tay.
"Chỗ ngồi mặc dù gần, nhưng lại bị cây cột che mất một nửa, góc độ có chút không tốt lắm, các ngươi nếu không ngại thì không có vấn đề."
Mặc dù đây không phải buổi hòa nhạc.
Nhưng biết đâu Kiều Bạch giáo sư sẽ lấy ra Power Point gì đó để giảng giải?
Vị trí như vậy nếu bị phân cho nhiều người, t·h·iếu một chút sẽ có chút không cam lòng.
Rõ ràng đều được phân hàng trước, sao lại là vị trí này?
Chu Tuấn và mấy người khác liền làm chủ, đem những vị trí này giữ lại, cho những người hỗ trợ duy trì trật tự dùng để đền đáp.
Đối với những người được phân vị trí xa hơn mà nói, vị trí như vậy cũng vẫn tương đối khá.
Mã Bách và Tư Mã Văn tự nhiên đều không có ý kiến.
Rất tốt rất tốt.
Cái này so với tưởng tượng của bọn họ đã tốt hơn nhiều!
"Vậy ta dẫn các ngươi vào trước." Trần Khải Minh cười nói với Mã Bách và Tư Mã Văn.
Sau đó hắn lại quay đầu nói với Chu Tuấn: "Lát nữa ta sẽ quay lại!"
"Đi thôi đi thôi! Người cũng không nhiều!" Chu Tuấn phất phất tay, bảo Trần Khải Minh đi chơi với các bạn.
Trần Khải Minh cười hắc hắc: "Không có chuyện gì! Ta thích hỗ trợ!"
Bận rộn cả buổi sáng, mãi cho đến tám giờ hai mươi phút, toàn bộ đại lễ đường đều ngồi đầy, hai bên có thể đứng cũng đã kín chỗ.
Trần Khải Minh lúc này mới hấp tấp quay lại vị trí giữa Mã Bách và Tư Mã Văn.
"Ngươi thật đúng là có tinh lực a." Mã Bách ngồi bên trái Trần Khải Minh, liếc nhìn Trần Khải Minh vẫn tràn đầy sức sống như buổi sáng, không khỏi cảm thán nói.
Trần Khải Minh nhếch miệng cười một tiếng, gãi đầu: "Hì hì, vẫn tốt chứ!"
"Nghỉ hè ta cũng dậy từ 4 giờ 30 sáng."
"Buổi sáng làm chút việc này, còn không mệt bằng ta mang Yêu Tinh Hồ Điệp leo núi huấn luyện đâu!"
Mã Bách: "..."
4 giờ 30 dậy leo núi?
Đây là huấn luyện sủng thú hay là huấn luyện người vậy!
Ngay lúc Mã Bách còn muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo.
Kiều Bạch đến rồi.
Trong nháy mắt Kiều Bạch bước vào đại lễ đường, toàn bộ lễ đường an tĩnh một lát.
Ngay sau đó, một giây sau bùng nổ tiếng hoan hô càng thêm chói tai.
Đều không cần Kiều Bạch chăm chú phân biệt.
Liền có thể nghe thấy tiếng hô to tên hắn —— hình như là người sùng bái hắn?
Kiều Bạch: Không phải chứ? Thật sự coi đây là buổi gặp mặt fan hâm mộ thần tượng sao?
Hô to đặt câu hỏi, ý đồ hỏi hắn.
Kiều Bạch: Ý nghĩ rất tốt, đáng tiếc người nói chuyện quá nhiều, nghe không rõ.
Còn có một số ít người phi thường đoàn kết, hô to ủng hộ mọi lựa chọn của hắn.
Trên đầu Kiều Bạch không khỏi toát ra ba dấu chấm hỏi thật to.
Cuối cùng Kiều Bạch từ bỏ suy nghĩ.
Được rồi.
Vấn đề không lớn.
Cứ theo trình tự và tiết tấu của mình là được rồi.
Kiều Bạch đi đến đài chủ tịch, cầm lấy microphone, ho khan hai tiếng: "Vừa tiến vào nhìn thấy nhiều bạn học như vậy ta còn hơi kinh ngạc."
Trong giọng nói Kiều Bạch mang theo vài phần ý cười hàm hồ: "Bất quá ta vẫn muốn ở đây cảm tạ mọi người đã ủng hộ buổi giảng công khai của ta, không đến mức để ta tại học t·h·u·ậ·t giới mất hết thể diện."
Theo giọng nói của Kiều Bạch rơi xuống.
Trong đám người phía dưới hô to truyền đến từng trận ý cười.
Về phần Kiều Bạch nói cái gì mất hết thể diện... Khụ khụ, dù sao bọn họ cũng không tin.
Phía sau.
Chu Tâm Nhiên khoanh tay lẳng lặng dựa vào khung cửa, ánh mắt rơi vào Kiều Bạch.
"Chà chà!"
"Không hổ là Kiều Bạch giáo sư, vừa lên đã nắm chắc tâm của những học sinh này!"
Bên cạnh truyền đến thanh âm.
Là Hoàng Châu.
Chu Tâm Nhiên nghiêng đầu liếc qua, liền quay đầu nhìn về phía Kiều Bạch: "Đến lúc nào vậy, ngươi lại có rảnh sao?"
Hoàng Châu sờ râu cằm, cười hắc hắc.
"Có rảnh hay không, cái này không phải là còn phải xem là ai sao!"
Nói xong Hoàng Châu ưỡn ngực, biểu lộ trên mặt thoạt nhìn tương đối kiêu ngạo: "Nếu là người khác thì ta khó nói, nhưng là Kiều Bạch giáo sư thì, bất kể lúc nào ta khẳng định đều rảnh!"
Nghe Hoàng Châu nói những lời không biết xấu hổ này, khóe miệng Chu Tâm Nhiên khẽ giật.
Nhưng Chu Tâm Nhiên cũng không cảm thấy lời này của Hoàng Châu có gì không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận