Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 114 (3) : Kẻ trộm ăn cắp trứng cùng rất được hoan nghênh Kiều Bạch! Chiến Huyết Sư Vương: Vì trong lòng mèo xông vịt!

Chương 114 (3): Kẻ t·r·ộ·m trứng và Kiều Bạch siêu nổi tiếng! Chiến Huyết Sư Vương: Vì mèo cưng trong lòng, xông lên!
Mặc dù không có ý tứ giống như mấy người kia, thoải mái nói ra miệng.
Trên thực tế, Phó Thiên Quang đối với Kiều Bạch chú ý không hề thấp.
Muốn ngay trước mặt hắn t·r·ộ·m lén tiếp cận Kiều Bạch?
Không thể nào, không có khả năng, Phó Thiên Quang không đời nào cho người khác cơ hội này.
"Vậy thì dựa theo nguyên tắc lân cận, mọi người cùng đồng bạn bên cạnh tạo thành một đôi, chuẩn bị xuất phát." Trương Hoằng Nhất đột nhiên lại vào lúc này mở miệng nói.
Trừ Kiều Bạch, những người khác: "?"
Kiều Bạch: "..."
"Đi thôi." Kiều Bạch quyết đoán quay đầu rời đi, Trương Hoằng Nhất đi theo.
Mấy người khác cũng muốn đi theo, sau đó lại ghen tị, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Kiều Bạch biến mất trong tầm mắt bọn họ.
"Hừ!"
"... Đáng giận! Trương Hoằng Nhất tiểu t·ử kia khẳng định là cố ý!"
"Ô ô ô! Ta cũng muốn cùng Kiều Bạch giáo sư một tổ, cùng Kiều Bạch giáo sư ở chung một chỗ khẳng định sẽ đặc biệt thú vị! Còn có thể mượn cơ hội này cùng Kiều Bạch giáo sư tạo mối quan hệ tốt, nói không chừng tương lai sẽ có lúc dùng tới?"
"Ta còn muốn nói ta đối với hai con sủng thú của Kiều Bạch giáo sư đều cảm thấy rất hứng thú, đặc biệt là con sủng thú tên là Tiểu Ô kia... Cũng không biết là làm sao có thể sử dụng hỏa diễm lợi hại như vậy."
"Ta cũng muốn nhờ Kiều Bạch giáo sư cho viên trân châu của ta một vài ý kiến, xem xem có thể tiến hóa một lần hoặc là tăng thực lực lên không."
"... Im miệng đi ngươi, đừng nhắc tới con Bạng Tinh kia của ngươi! Cũng tại nó mà ta dừng bước ở thập lục cường!"
Vườn khu bên ngoài, La Nhất Minh, Lục Văn Đào và những người khác nhìn một màn hỗn loạn này, biểu cảm phức tạp.
"Cho nên tại sao chỉ có thể đồng bộ góc nhìn, mà không có c·ô·ng năng thu âm?" Thích Nguyệt mang trên mặt vẻ tiếc nuối: "Rõ ràng xem dáng vẻ bọn họ ồn ào như vậy liền biết chắc đã xảy ra chuyện rất thú vị!"
"Quay phim là vì hậu kỳ chấp pháp tốt hơn, thu âm sẽ liên quan đến phương diện riêng tư..." La Nhất Minh lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc giải thích, phảng phất như hắn không hề có ý nghĩ tương tự... Ai!
Bóp cổ tay!
...
Một bên khác.
Kiều Bạch và Trương Hoằng Nhất cùng nhau lựa chọn một phương hướng, ngẫu nhiên.
Kiều Bạch thả ra Tiểu Ô và Miêu Miêu Trùng, Trương Hoằng Nhất thì thả ra Chiến Huyết Sư Vương, ba con sủng thú của hai người ở trong khu vực an toàn của vườn bảo hộ, căn bản là không có vấn đề.
Miêu Miêu Trùng di chuyển bảy cái chân nhỏ (*jio) (*jio), nhảy nhót ở phía trước nhất, chạy như điên.
Thỉnh thoảng lại vòng quanh chân Kiều Bạch hai vòng, sau đó lại tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Miêu Miêu Trùng: "Chít chít!"
Vui vẻ!
Thả lỏng bản thân!
Đánh xong tranh tài, hôm nay vẫn rất phấn khởi!
Tiểu Ô nhìn về phía Miêu Miêu Trùng, đôi mắt to màu đỏ vàng mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Ai!
Điểu tiểu đệ thật sự là... Được rồi được rồi, không nói.
Ai bảo đây là điểu tiểu đệ chứ?
Vẫn là để điểu tự mình bảo vệ Ngự Thú Sư!
Tiểu Ô phe phẩy cánh đi theo bên cạnh Kiều Bạch.
Chiến Huyết Sư Vương đi ở giữa Kiều Bạch và Trương Hoằng Nhất, yên lặng, uy nghiêm, nhìn thẳng, ngoại trừ việc trên thân không có một sợi lông và căn bản không dám đối diện ánh mắt với Tiểu Ô ở bên cạnh.
"Vườn khu này không hề nhỏ, muốn ở chỗ này tìm được một siêu phàm sinh vật không rõ lai lịch..." Kiều Bạch khẽ tặc lưỡi, không muốn nói, xác thực có mấy phần cảm giác mò kim đáy bể.
"Đừng lo lắng, vòng thứ nhất chúng ta tiến hành tìm kiếm, nếu chúng ta không tìm được, chờ sau khi chúng ta ra ngoài, Ngự Thú Sư của Đại học Thiên Nga sẽ lần nữa tiến vào đi theo những lộ tuyến chúng ta chưa từng đi qua, tiến hành tìm kiếm lại." Trương Hoằng Nhất đều đều giải thích: "Nếu như không phải vì đang trong kỳ nghỉ, công việc tìm kiếm thảm thức hẳn là do bọn họ thay phiên phụ trách."
"Kỳ thật ngươi không cần phải tới." Trương Hoằng Nhất lại nói tiếp.
Kiều Bạch lắc đầu: "La lão sư đã nói với ta, là chính ta muốn tới."
Trứng sủng thú bị mất không phải trách nhiệm của Kiều Bạch, nếu nhất định phải nói thì Kiều Bạch ngược lại là khổ chủ.
Nhà ai lại để khổ chủ tự mình đi tìm lại phần thưởng đã mất?
Đây còn gọi là phần thưởng sao?
Là Kiều Bạch đối với siêu phàm sinh vật không rõ lai lịch này cảm thấy hứng thú, cũng đối với vườn khu siêu phàm sinh vật Thiên Nga cảm thấy hứng thú, nên mới muốn vào xem.
Ai có thể ngờ tới, lại gặp phải mấy... đồng đội khó diễn tả bằng lời?
Ha.
Trương Hoằng Nhất còn tạm được.
"Ngươi muốn đi riêng với ta, là có chuyện muốn nói." Câu hỏi, nhưng Kiều Bạch lại dùng giọng khẳng định.
Dù sao.
Trương Hoằng Nhất thoạt nhìn không giống người sẽ chủ động tham gia vào loại hoạt động tranh giành đồng đội này, hắn muốn cùng tổ với mình, nhất định là có mục đích hoặc nhu cầu khác.
"Ừm." Trương Hoằng Nhất đáp, có chút do dự.
Kiều Bạch nghi hoặc.
"Ta chỉ là muốn hỏi một chút..." Rõ ràng lúc trước khi giải thích cho Kiều Bạch rất thuận lợi, nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Kiều Bạch, ngược lại cà lăm, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng nói: "Ta chỉ muốn hỏi một chút... Hỏi một chút ngươi... Con sủng thú Miêu Miêu Long kia của ngươi... là giống đực hay giống cái?"
Kiều Bạch: "?"
Kiều Bạch: "? ? ?"
Kiều Bạch đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại kinh hãi nhìn về phía Trương Hoằng Nhất và Chiến Huyết Sư Vương, nhìn về phía một người một sư này, trong ánh mắt tràn ngập xem xét kỹ lưỡng, ngưng trọng và khó tin.
Biểu lộ của Tiểu Ô cũng không tốt hơn chút nào.
(ΩДΩ)
Chờ chút?
Ngươi đang nói cái gì?
Ngươi có tự mình nghe những gì mình nói có phải là tiếng người không?
Điểu tiểu đệ!
Đây chính là điểu tiểu đệ!
Tiểu Ô vỗ cánh, còn chưa kịp động thủ đã bị Kiều Bạch tiên cơ động ngăn lại, hắn ôm lấy Tiểu Ô, mặt mỉm cười nhìn về phía Trương Hoằng Nhất: "Ngươi hỏi điều này là có ý gì."
Giọng điệu bình tĩnh.
Không có chút r·u·n rẩy nào.
Giống như Kiều Bạch không hề cảm thấy có vấn đề ở đâu.
Điều duy nhất khiến Kiều Bạch may mắn chính là, may mà hài t·ử không có ở đây.
Hơn nữa hình thể giữa Chiến Huyết Sư Vương và Miêu Miêu Trùng... Kiều Bạch đưa tay ra hiệu, khoa tay múa chân.
Không nói đến chênh lệch hình thể giữa Chiến Huyết Sư Vương và Miêu Miêu Trùng, không nói đến cách ly sinh sản, Miêu Miêu Trùng nó vẫn còn là một quả trứng! (tiếng nổ.jpg)
"Khi nhìn thấy Miêu Miêu Long lần đầu đối chiến, Sư Vương liền đối với nó... nhất kiến chung tình." Đối mặt với Kiều Bạch - Ngự Thú Sư của Miêu Miêu Trùng, còn có ánh mắt kim hồng nhìn chằm chằm của Tiểu Ô, phảng phất tùy thời đều có thể xòe cánh tấn công, Trương Hoằng Nhất nói những lời này một cách rất khó khăn: "Vốn Sư Vương định chờ sau khi đánh bại nó sẽ chính miệng... tỏ tình..."
Tiểu Ô: ┗|`O′|┛ ngao~!
Im miệng đi đồ lưu manh thối tha!
Điểu tiểu đệ là đứa bé!
Nó vẫn còn là trẻ con!
Lại nói các ngươi căn bản không cùng chủng loại!
Ở chung một chỗ sẽ không có hạnh phúc!
Lúc này Kiều Bạch thật sự không ngăn được Tiểu Ô đang liều m·ạ·n·g vẫy vùng trong n·g·ự·c hắn, lại thêm từ sâu trong nội tâm, Kiều Bạch cũng không quá muốn ngăn cản.
Ngăn cản?
Có gì hay mà ngăn cản?
Trời nóng, khẳng định có một phần lỗi của Chiến Huyết Sư Vương, để Tiểu Ô đánh Chiến Huyết Sư Vương một trận cho hạ hỏa đi.
Kiều Bạch: Bình tĩnh, mỉm cười
Chiến Huyết Sư Vương: "?"
"Ngao ~ ngao ô ——!"
Chiến Huyết Sư Vương bị Tiểu Ô tự do phát huy đánh cho ngao ngao kêu.
Sư Vương?
Không không không.
Là sư t·ử không có lông.
Muốn bị đánh thành mèo con?
Tiểu Ô: Mỉm cười.jpg
Nó không xứng!
Tiểu Ô thật sự ra tay rất tàn nhẫn, Chiến Huyết Sư Vương chạy như điên không dám quay đầu lại... Chủ yếu là quay đầu lại cũng vô dụng.
Chiến Huyết Sư Vương còn không quên không lâu trước đây bị Tiểu Ô điên cuồng thiêu đốt... Toàn bộ lông tóc trên người đều bị đốt sạch!
Bây giờ còn chưa mọc lại!
Chiến Huyết Sư Vương không có lông, khi đối mặt với mèo cưng trong lòng không có tự tin như vậy, nếu không nó nhất định phải tự mình tỏ tình với mèo cưng trong lòng!
Ân ân ân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận