Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 287 (1) : Nho nhỏ tiến bộ cùng thật to đột phá!

Chương 287 (1): Nho nhỏ tiến bộ cùng thật to đột phá!
Sau khi xem xong, Tùy Ngọc rơi vào trầm tư.
Tùy Ngọc suy nghĩ một lát, vẫn là đem chuyện này nói cho Kiều Bạch.
Kiều Bạch: "?"
Hai mắt thật to, đầy dấu hỏi chấm.
"A..." Kiều Bạch cũng không nghĩ tới còn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Thuận tiện, Kiều Bạch nhìn qua phong thư kia, lời lẽ khẩn thiết, không giống như là người có ý đồ khác.
Nghĩ nghĩ, Kiều Bạch nói: "... Cứ an bài như vậy đi."
Tùy Ngọc khẽ gật đầu, dường như không hề bất ngờ với cách làm của Kiều Bạch.
Chuyện này đối với Kiều Bạch mà nói chẳng qua chỉ là một việc nhỏ xen ngang.
Bao gồm cả hành động tiếp theo của vị khúc hội trưởng kia, Kiều Bạch cũng giao cho "thiên sứ" chú ý.
Nếu như không biết người này, Kiều Bạch còn phải đợi sự tình lên men mới biết được, rồi mới có thể xử lý.
Nhưng bây giờ đã biết người này là ai, thì xử lý đơn giản hơn nhiều.
Trực tiếp tinh chuẩn định vị đả kích là được rồi.
Dễ dàng.
Kiều Bạch cũng lười tốn nhiều công sức để ý tới.
Có thời gian này, không bằng thừa dịp Viêm Hoàng còn ở đây, tranh thủ an bài Tiểu Ô cùng Viêm Hoàng đối chiến thêm mấy trận.
"Màn khói! Sau đó sử dụng Viêm Dương!"
Một kích cuối cùng.
Từ trong màn khói đen kịt đầy trời, một cột lửa nóng rực xông ra, dùng phương thức che chắn tầm mắt, ý đồ đục nước béo cò đánh trúng Viêm Hoàng.
"Né tránh! Phản kích!"
"Cực nóng thổ tức!"
Lam Kình cũng không phải kẻ ăn chay, nghe được mệnh lệnh của Kiều Bạch, hắn liền phản ứng lại ngay lập tức, thậm chí còn cẩn thận hơn!
Đối chiến với Kiều Bạch nhiều.
Lam Kình đối với thói quen đối chiến của Kiều Bạch lại càng hiểu rõ ràng —— chiêu thức sát thủ chân chính Kiều Bạch sẽ không hô lên!
Điều này trong đối chiến sủng thú chính quy là được phép.
Chỉ cần sủng thú có thể tiếp thu được an bài từ Ngự Thú Sư, nhưng không phải Ngự Thú Sư nào cũng có thể làm được.
Cho nên mặc niệm sử dụng kỹ năng, trong phối hợp giữa Ngự Thú Sư và sủng thú, thuộc về cao cấp kỹ xảo.
Lam Kình cũng biết.
Độ thuần thục cùng phối hợp với Viêm Hoàng cũng không thấp.
Nhưng trước mặt Kiều Bạch... Lam Kình khẽ cắn chặt thịt má của mình.
Không thể buông lỏng!
Chỉ cần chiến đấu chưa kết thúc, thì chưa phải lúc buông lỏng, nếu không cẩn thận, rất có khả năng sẽ xuất hiện sự kiện lật thuyền trong mương.
Đừng nói bản thân, Viêm Hoàng khẳng định cũng không thể chấp nhận được.
Ngọn lửa nóng bỏng và hỏa diễm va chạm vào nhau.
Nửa bầu trời đều bị phủ lên màu đỏ chói mắt.
"Wow!"
"Thật đồ sộ!"
"Không biết còn tưởng rằng đây là ráng đỏ!"
"Cư dân phụ cận hẳn là cũng đã quen rồi chứ?"
"Cách công ty nghiên cứu gần chúng ta nhất cũng gần hai mươi phút, cư dân lâu còn phải nửa giờ, nhiều lắm cũng chỉ tạo thành một chút ô nhiễm ánh sáng, vấn đề không lớn nha."
Một đám nhân viên vẻ mặt không kinh sợ khi thấy chuyện quá quái dị vây quanh, người một câu ta một câu thảo luận.
Ân.
Vấn đề nhỏ vấn đề nhỏ.
Toàn bộ đều là vấn đề nhỏ.
Mang theo Viêm Long Yeager kết thúc huấn luyện hôm nay, Lam Phong Linh đi tới, liền nghe thấy mấy người này thảo luận, nàng ném cho bọn hắn một ánh mắt.
Thật nhàn nhã.
Thuận tiện Lam Phong Linh còn có chút hiếu kỳ, Kiều Bạch rốt cuộc là làm thế nào tập hợp được một đám người như vậy?
Kiều Bạch: ... Nói là duyên phận tin không?
Tóm lại, không giải thích được liền tự đưa tới cửa.
Kết quả chiến đấu.
Không có gì bất ngờ.
Tiểu Ô nằm xuống đất.
Nhưng điều làm người ta kinh ngạc chính là, lần này trên thân Viêm Hoàng không phải là không có chút thương tích nào.
Cánh của Viêm Hoàng, có một chỗ hơi biến thành màu đen.
Đó là bị hỏa diễm của Tiểu Ô đánh trúng, sát qua để lại dấu vết.
Mặc dù thoạt nhìn chỉ có một chút, nhưng bất kể là đối với Tiểu Ô hay Kiều Bạch, đây đều là một lần tiến bộ rất lớn.
"Tiểu Ô, làm tốt lắm!"
"Kém một chút, chúng ta liền có thể cho nó một bài học!"
Kiều Bạch ôm lấy Tiểu Ô, vẻ mặt thành thật nói.
Ở trong tình huống nửa hôn mê, Tiểu Ô còn một hơi chống đỡ, nghe được lời của Kiều Bạch, hưng phấn giơ lên cánh một cái, một giây sau liền nằm ngửa ra.
Không động được, không động được.
Thật sự là không còn chút khí lực nào.
Kiều Bạch cười đem Tiểu Ô bỏ vào khoang chữa bệnh.
Nhìn Miêu Miêu trùng ở bên ngoài vây quanh đảo quanh, Kiều Bạch buồn cười ôm lấy Miêu Miêu trùng.
"Làm sao?"
"Ngươi cũng muốn vào nằm?"
"Ngược lại cũng không phải là không thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, bây giờ liền an bài cho ngươi lên?" Kiều Bạch nhìn Miêu Miêu trùng, vẻ mặt thành thật nói.
Miêu Miêu trùng: "..."
Miêu Miêu trùng dùng chân (*jio) chân (*jio) hung hăng đạp Kiều Bạch mấy lần, trong đó có mấy lần dùng lực rất lớn, không loại trừ khả năng lòng dạ hẹp hòi báo thù ở bên trong.
Sau đó Miêu Miêu trùng đột nhiên từ trong tay Kiều Bạch tránh thoát ra, trực tiếp rơi xuống đất.
Miêu Miêu trùng quay đầu, ngẩng đầu nghiêm túc, dùng một đôi mắt với những đường cong loạn thất bát tao nhìn Kiều Bạch: "Chít chít! Chít chít! Chít chít! Chít chít chít chít!"
Bản long, đang lĩnh ngộ! Tiêu hóa! Huấn luyện! Mạnh lên!
Không muốn ở thời điểm này tới quấy rầy bản long!
Kiều Bạch giơ hai tay lên: "Tốt, tốt tốt, tất cả nghe theo ngươi."
Miêu Miêu trùng quay đầu, xoay người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi, thoạt nhìn giống như là đại tướng quân đánh thắng trận, quả thực kiêu ngạo không để đâu cho hết.
Kiều Bạch: Khụ khụ, không nhịn được cười.
Cố gắng lắm mới nhịn được.
Nếu thật sự bật cười, Miêu Miêu trùng và hắn hôm nay tất có một trận chiến.
Kiều Bạch: Không cần, thật sự không cần.
"Ta hai ngày này hẳn là phải đi." Lam Kình nhìn Kiều Bạch và Miêu Miêu trùng tương tác xong, lúc này mới đi tới bên cạnh Kiều Bạch nói.
"Mấy ngày qua, cảm tạ Kiều Bạch giáo sư đã giúp đỡ."
Lam Kình chân thành nói.
Hắn thật sự không nghĩ tới, mới bao lâu công phu?
Từ cuối tháng năm đến đầu tháng sáu, gần nửa tháng?
Uy lực hỏa diễm của Viêm Hoàng, thật sự có không ít trình độ tăng lên, đây là chuyện trước kia chưa từng có.
Lam Kình cảm giác mình giống như nhặt được một món hời lớn, thành công đi một con đường tắt.
Mừng thầm đồng thời còn đang cố gắng khắc chế chính mình.
Không thể ỷ lại vào việc đi đường tắt.
Phối hợp giữa mình và sủng thú cũng là một khâu vô cùng quan trọng.
Bí mật huấn luyện cũng không thể thiếu.
Kiều Bạch chỉ là cho hắn một cái kíp nổ, còn lại vẫn phải dựa vào chính hắn cùng Viêm Hoàng.
"Cái kia hỏa diễm kết tinh... Còn nữa không?" Nghĩ nghĩ, Lam Kình vẫn không nhịn được mà hỏi.
Hỏa diễm của Viêm Hoàng là tăng lên.
Nhưng hắn còn có một Viêm Long Diễm Diễm!
Tuy nói Viêm Long Diễm Diễm trong suy nghĩ của Lam Kình, địa vị không bằng Viêm Hoàng, nhưng không có nghĩa là Diễm Diễm không quan trọng.
Chỉ có thể nói giữa Diễm Diễm và Viêm Hoàng, Lam Kình nhất định sẽ kiên định không thay đổi lựa chọn Viêm Hoàng, chỉ thế thôi.
Là một Ngự Thú Sư, Lam Kình lựa chọn để cho sủng thú của mình cùng nhau mạnh lên, như vậy thực lực của hắn mới có thể có được tiến bộ chân chính.
Đối với lời của Lam Kình, Kiều Bạch cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn biết rõ những người này.
Thời gian đều tương đối quý giá.
Một tháng ở cùng một nơi cơ hồ là chuyện rất khó xảy ra, nghỉ ngơi gần nửa tháng này, đối với Lam Kình mà nói, hẳn là cũng sắp đến cực hạn.
"Hắc hắc hắc!" Không đợi Kiều Bạch nói gì, Lam Phong Linh ở bên cạnh liền dương dương đắc ý cười.
"Đi đi đi! Ngươi đi nhanh lên! Như vậy ta liền có thể độc chiếm Kiều Bạch giáo sư!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận