Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 280 (2) : Đại não con mắt cùng miệng không khớp sổ sách!

**Chương 280 (2): Đại não, con mắt và miệng không khớp số liệu!**
Ân.
Khoảng cách gần không có, đều là một số góc độ quay chụp tương đối thần kỳ, thêm vào đó là sự bổ sung của não bộ và trí tưởng tượng tự tin.
Kiều Bạch khẽ gật đầu, trong nháy mắt không còn lo lắng nếu không cẩn thận bại lộ thì phải làm sao.
Hắn cũng chỉ là bình thường khế ước một con sủng thú mà thôi.
Hắn biết gì về rương độc hoa sứa chứ?
Không biết!
Lam Kình sau khi tỉnh táo lại đánh giá con sủng thú này, tự hỏi: Vừa rồi hắn đang suy nghĩ gì nhỉ?
A!
Thực lực của mấy con sủng thú của giáo sư Kiều Bạch!
Xa xa nhìn Lam Kình đã có thể đưa ra một phán đoán sơ bộ, hiện tại đến gần hơn, Lam Kình càng có thể trực quan cảm nhận được khí thế phát ra từ trên thân con sứa nhỏ này.
Ngay sau đó.
Lam Kình lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Là ảo giác của hắn sao?
Không phải vậy tại sao hắn lại cảm thấy khí thế phát ra từ trên thân con sứa nhỏ này chỉ kém Tiểu Ô một chút như vậy?
Đây thật sự không phải là ảo giác sao?
Hai con sủng thú có thực lực tiếp cận lục giai đỉnh phong?
Không phải chứ?
Nói đúng hơn là ở độ tuổi của Kiều Bạch, loại chuyện này thật sự có khả năng xảy ra trong thực tế sao?
Lam Kình lại một lần nữa hoài nghi nhân sinh.
Kiều Bạch không biết Lam Kình đang suy nghĩ gì trong đầu.
Nếu như biết, Kiều Bạch đại khái sẽ nói.
Có thể.
Đương nhiên có thể.
Tại sao không thể?
Tiểu Ô trên thực tế không phải là con sủng thú có tốc độ tăng tiến khí thế nhanh nhất.
Mặc dù Tiểu Ô mạnh nhất, nhưng đó cũng là bởi vì Kiều Bạch khế ước Tiểu Ô sớm nhất.
Trên thực tế, con sủng thú có tốc độ tăng tiến thực lực nhanh nhất chính là tiểu Sứa.
Không có cách nào.
Ai bảo tiểu Sứa mở hack chứ?
Cùng một thế giới.
Cùng một trò chơi.
Tiểu Sứa trời sinh tự mang máy hack sửa chữa, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng, thực lực tăng lên là "vù vù vù".
Giống như cưỡi t·ên l·ửa vậy.
Kiều Bạch vẫn là có khống chế —— tựa như là vấn đề của Viêm Long Yeager.
Năng lượng tăng lên, nhưng sủng thú tự thân lại không thể hoàn toàn khống chế những năng lượng này.
Kiều Bạch là tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy trên người sủng thú của mình.
Đối mặt với thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn, làm thế nào để nắm giữ?
Không có đường tắt.
Chỉ có rèn luyện, rèn luyện, vẫn là rèn luyện.
"Thiên chuy bách luyện", mới có thể nắm giữ tốt mỗi một tia, mỗi một sợi năng lượng trong cơ thể.
Tiểu Sứa cũng vô cùng phối hợp trong huấn luyện.
Thành công làm cho thực lực được khống chế vững vàng, theo đó thực lực còn có một chút tăng trưởng nhỏ, khoảng cách với Tiểu Ô vẫn còn một đoạn ngắn.
Bất quá nếu Tiểu Ô không thể đột phá, thực lực của tiểu Sứa rất có thể thật sự sẽ đuổi kịp Tiểu Ô.
Nghĩ đến Kiều Bạch vẫy vẫy tay về phía Tiểu Ô.
Tiểu Ô đáp xuống trong n·g·ự·c Kiều Bạch.
Một giây sau.
Nhẹ nhàng vung cánh một cái, Kiều Bạch đang nắm tiểu Sứa liền bị Tiểu Ô đánh bay ra ngoài.
Tiểu Sứa: .
Tiểu Sứa cũng không hoảng hốt, cũng không sợ hãi, giữa không trung liền mở ra xúc tu thật dài.
Tám cái xúc tu tựa như là cánh của tiểu Sứa vậy.
Vừa xuất hiện lập tức ổn định lại thân thể tiểu Sứa, khiến tiểu Sứa từ trạng thái hạ xuống cấp tốc biến thành lơ lửng vững vàng trên không trung.
Tiểu Sứa: "mu~ "
Tiểu Sứa quen thuộc.
Tiểu Sứa không tức giận.
Tiểu Sứa... phun nước!
Tiểu Ô: "!"
Tiểu Ô vừa rồi còn thành thành thật thật đợi trong n·g·ự·c Kiều Bạch, trong nháy mắt vỗ cánh bay ra khỏi n·g·ự·c Kiều Bạch, không quay đầu lại mà bay về phía tiểu Sứa.
Kiều Bạch: "..."
Được thôi.
Kiều Bạch biểu thị cũng đã quen.
Rõ ràng trước đó ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tại sao tiểu Sứa lại biến thành bộ dáng này?
Kiều Bạch nghĩ nghĩ.
Ân.
Tóm lại không có quan hệ gì với hắn.
Vấn đề không lớn.
Lam Kình và Lam Phong Linh ở bên cạnh: "..."
Hai huynh muội cũng liếc nhau một cái, sau đó riêng phần mình thu tầm mắt lại.
"Đây nhất định không phải rương độc hoa sứa."
"Không sai."
Một người nói, một người gật đầu, hai huynh muội đối chọi gay gắt hiếm thấy vào lúc này đã đạt được nhận thức chung.
Không có cách nào.
Rương độc hoa sứa trên thân không chỉ có một vầng hào quang.
Thần bí.
Khó lường.
Hải dương bá chủ.
Quân vương.
Để bọn họ tin tưởng trước mắt, một thứ thoạt nhìn như đồ chơi đùa, nhưng thật ra là siêu cấp ngưu bức, một ngàn đến hai trăm năm qua chưa từng có Ngự Thú Sư nào thành công khế ước qua rương độc hoa sứa?
Đùa gì vậy!
Mở cái gì quốc tế vui đùa đâu!
Đùa giỡn cũng không được như thế a!
Vững tin chắc chắn, đây tuyệt đối không phải rương độc hoa sứa!
"Khụ khụ." Kiều Bạch nhìn phòng nhỏ và tiểu Sứa đang đùa giỡn cùng nhau, bất đắc dĩ nhìn về phía hai huynh muội bên cạnh.
"Các ngươi đi huấn luyện trước đi, ta đoán chừng còn phải đợi thêm một lát."
Nhìn thấy dáng vẻ hiếm thấy có chút lúng túng này của Kiều Bạch, Lam Kình phi thường hiểu rõ gật đầu: "Được, ta trước mang theo Viêm Hoàng bọn chúng đi khởi động, đợi lát nữa sau khi trở về đối chiến?"
"Được." Kiều Bạch giơ lên một cái thủ thế OK.
Đưa mắt nhìn Lam Kình và Lam Phong Linh đi huấn luyện, Kiều Bạch lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Tiểu Ô và tiểu Sứa đang đánh nhau.
"Hai người các ngươi, nếu còn không dừng tay, hôm nay một người nhịn đói một ngày, một người khác cũng đừng nghĩ đối chiến với Viêm Hoàng."
Thanh âm Kiều Bạch không lớn.
Nhưng mà Kiều Bạch tinh chuẩn nắm chắc lấy điểm đau của hai con sủng thú.
Mặc kệ là Tiểu Ô hay là tiểu Sứa, đều trong nháy mắt một giây an tĩnh lại.
Không dám không động đậy.
Chúng đều chớp đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Kiều Bạch... A, không đúng, tiểu Sứa không có mắt.
Tiểu Ô trừng tiểu Sứa một chút.
Đáng giận!
Kéo lui lại tiểu đệ!
Tiểu Sứa: "mu~ "
Kiều Bạch nhìn hai tiểu gia hỏa mềm nhũn một chỗ, trên thực tế thật sự nhằm vào nhau không ai nhường ai, chỉ có thể chủ động tiến lên, bất đắc dĩ dùng tay tách chúng ra, một trái một phải.
"Không sai biệt lắm là được rồi ha."
"Sau đó liền muốn chuẩn bị tiến vào khâu đối chiến hôm nay." Lời này là Kiều Bạch nói với Tiểu Ô.
"Sớm một chút bị đánh, sớm nghỉ ngơi một chút, sớm một chút khôi phục, buổi chiều còn có thể chống đỡ lâu hơn một chút." Nói xong Kiều Bạch gật đầu.
Miêu Miêu trùng: Thân thể cứng ngắc.jpg
Đáng sợ!
Thật sự là quá đáng sợ!
Bản long không nghe được lời như vậy!
Xúc tu thật dài của Tiểu Sứa thoạt nhìn cũng có chút sợ hãi.
Đối chiến là một chuyện.
Biết rõ không thể đánh thắng đối chiến lại là một chuyện khác.
Nhưng mà cảm xúc của Tiểu Ô không giống.
Tiểu Ô cảm xúc đặc biệt dâng trào.
"Thu ——!"
Tốt!
Điểu đã làm tốt chuẩn bị lên lên lên!
Sau đó...
"Kết quả này nói thế nào đây." Kiều Bạch khoanh tay đứng ở một bên, nhìn Tiểu Ô được đưa vào khoang chữa bệnh, thở dài một hơi thật dài.
"Thật là không có chút nào ngoài ý muốn a."
Lam Phong Linh ở bên cạnh cũng rất tán thành gật đầu: "Đúng là không có chút nào ngoài ý muốn, nói thật loại chuyện này rất bình thường nha."
"Dù sao thực lực Viêm Hoàng của anh ta là cửu giai nha."
"Không phải vấn đề nói vượt qua là có thể dễ dàng vượt qua a."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận