Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 117 (4) : Hiếu ra cường đại! Dự định Long Chi Cốc hành trình cùng nam mụ mụ Kiều Bạch?

Chương 117 (4): Hiếu đến mức cường đại! Dự định đi Long Chi Cốc và người mẹ kế Kiều Bạch?
"Đây là vấn đề giao tiếp sao?" Hoắc Bá Thiên biểu lộ nhàn nhạt liếc qua đứa con ngốc của mình: "Gia gia ngươi không phải là không thể giao tiếp với Alte long, mà là Alte long không muốn giao tiếp với gia gia ngươi."
Hoắc Tiểu Thiên: ". . ."
A. . . Giống như đúng là chuyện như vậy thật?
Phát hiện mình đã bỏ qua điểm này, Hoắc Tiểu Thiên lè lưỡi, quyết định giả bộ như mình vừa rồi chưa nói gì.
"Hơn nữa ta cũng đã cân nhắc qua việc mời cái kẻ địch vận mệnh này của ta tới xem thử, đáng tiếc hắn còn quá trẻ tuổi, có lẽ hắn có thiên phú, nếu cho hắn thời gian mấy năm tích lũy trưởng thành thì hắn thật sự có thể giải quyết vấn đề này, nhưng mà bây giờ thì vẫn còn hơi sớm." Hoắc Bá Thiên lại đột nhiên nói, lắc đầu, tr·ê·n mặt còn mang theo vài phần tiếc hận.
Hoắc Tiểu Thiên há to miệng, muốn chửi bậy, lại không biết nên bắt đầu từ đâu thì tốt hơn.
Không phải chứ?
Cha ruột à?
Kẻ địch vận mệnh?
Đối thủ định mệnh?
Những lời lẽ 'chuunibyou' như thế mà ngươi lại có thể nói ra được!
Lại nghĩ tới lần trước cha hắn gặp mặt Kiều Bạch, còn có dao động cảm xúc. . . Hoắc Tiểu Thiên quyết định bỏ qua đề tài này, cự tuyệt bị cha ruột bức thành một cái máy chửi bậy.
"Được rồi được rồi, tất cả nghe theo ngươi, ngươi vui vẻ là được rồi." Hoắc Tiểu Thiên nói qua loa: "Chỉ hy vọng gia gia Alte long không có chuyện gì."
"Chẳng phải đã nói sinh vật siêu phàm thuộc tính rồng là loài có tuổi thọ dài nhất trong tất cả các sinh vật siêu phàm sao?"
"Alte long cái bộ dáng này thật sự là quá dọa người. . ." Hoắc Tiểu Thiên nói nhỏ.
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của Hoắc Tiểu Thiên vang lên.
Hắn tiện tay cầm lên xem, một giây sau liền mở to hai mắt.
Ân ân ân?
"Thấy tin tức của ai?" Cha hắn Hoắc Bá Thiên ở một bên nói: "Mặc kệ nhìn thấy tin tức của ai ngươi cũng không nên chấn kinh như thế, với tư cách là đại tân sinh của Hoắc gia, ngươi nên thể hiện ra. . ."
Bộ lý luận 'chuunibyou' của Hoắc Bá Thiên còn chưa nói xong đã bị Hoắc Tiểu Thiên cắt ngang.
"Cha, là Kiều Bạch gửi tin nhắn cho con." Hoắc Tiểu Thiên đưa di động đến trước mắt, màn hình chiếu sáng trên mặt Hoắc Tiểu Thiên, hắn thuật lại từng chữ lời nói của Kiều Bạch: "Kiều Bạch hỏi: Gia gia Alte long có phải hay không đã xảy ra vấn đề, nếu như có thể mà nói hắn nói không chừng có thể giúp một tay."
Hoắc Bá Thiên: "?"
Dấu chấm hỏi to lớn sáng lên trên đỉnh đầu Hoắc Bá Thiên, tựa như là một NPC tùy thời chờ đợi người chơi đến nhận nhiệm vụ cần giúp đỡ.
"Hắn làm sao biết được chuyện này?" Hoắc Bá Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ phản bội nhìn về phía Hoắc Tiểu Thiên: "Ngươi nói cho hắn biết."
Ngữ khí Hoắc Bá Thiên vô cùng khẳng định, Hoắc Tiểu Thiên suýt chút nữa ủy khuất kêu to lên: "Cha! Người là cha ruột của con! Người không thể vừa có việc gì liền tìm vấn đề ở trên người của con có được không!"
"Con làm sao nói cho Kiều Bạch được!"
"Con cũng là hôm nay cùng người nói chuyện mới nghĩ đến có thể liên hệ Kiều Bạch có được hay không, người không thể tùy tiện oan uổng con!"
Thấy Hoắc Tiểu Thiên thật sự ủy khuất, không có một tia giở trò dối trá nào, Hoắc Bá Thiên lúc này mới loại bỏ hiềm nghi của Hoắc Tiểu Thiên, đồng thời suy nghĩ lại vấn đề này.
Mà Hoắc Tiểu Thiên đã "ba ba ba" nhấn điện thoại, trực tiếp liên lạc online với Kiều Bạch.
Hoắc Bá Thiên còn chưa nghĩ ra được cái gì.
Tin tức bên phía Kiều Bạch đã gửi tới.
"Kiều Bạch ca nói hắn là từ trong Thương Thành cao cấp nhìn thấy, hắn đối với cái lời mời xin giúp đỡ này có chút hứng thú, cho nên mới liên hệ con." Lời nói của Hoắc Tiểu Thiên lần nữa làm Hoắc Bá Thiên chấn động.
Thương Thành cao cấp?
Kiều Bạch?
Không phải —— Kiều Bạch đã trâu bò đến mức có được suất vào Thương Thành cao cấp rồi sao?
"Hô ——" Hoắc Bá Thiên thở ra một hơi thật dài, trong ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng không nói nên lời: "Không hổ là đối thủ mà ta đã nhắm trúng a. . . So với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn!"
Tiếp đó Hoắc Bá Thiên còn nói thêm: "Đã hắn là thông qua con đường của mình nhìn thấy được tin tức này, đồng thời có thể liên hệ đến chúng ta đã nói lên hắn có tư cách này, hẹn thời gian đi."
Ngẫm lại những kỳ tích mà Kiều Bạch đã tạo ra trước kia. . . Trong mắt Hoắc Bá Thiên xuất hiện từng tia chờ mong.
Nói không chừng.
Nói không chừng Kiều Bạch thật sự có thể tìm ra nguyên nhân dị thường của Alte long?
Nhàn nhạt tin tưởng Kiều Bạch một lần.
Hắn cũng tốt có thể quan sát ở khoảng cách gần một chút cái kẻ địch vận mệnh mà hắn đơn phương quyết định này.
Kiều Bạch: "?"
. . .
Không có kẽ hở liền dính lấy.
Kiều Bạch cùng Hoắc Tiểu Thiên hẹn thời gian vào ba ngày sau.
Hắn liếc qua trứng sủng thú tr·ê·n giường, đại khái hôm nay ngày mai là có thể ấp nở, lại đơn giản thu thập một chút, liền có thể chuẩn bị rời khỏi Tinh Thành.
Ba ngày vừa vặn.
"Mau ấp nở đi." Nghĩ đến đây, Kiều Bạch cũng đưa tay vỗ vỗ trứng sủng thú tr·ê·n giường.
Không đập thì không sao, cái vỗ này đập xuống. . . Kiều Bạch đột nhiên hiểu được vì sao Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng lúc nãy cứ thay phiên nhau vỗ trứng sủng thú, bởi vì xúc cảm này thật sự rất kỳ diệu, rất tốt đẹp.
Rõ ràng thoạt nhìn là vỏ trứng cứng rắn, nhưng mà trong nháy mắt chạm vào lại mang theo một loại mềm mại, giống như là đang chạm vào chất lưu phi Newton.
Kỳ diệu.
Làm người ta nghiện.
Kiều Bạch lại vỗ một cái.
Trứng sủng thú liền lay động nhẹ nhàng, tựa như đang kháng nghị động tác của Kiều Bạch.
Kiều Bạch thu tay lại: "Ta không đập nữa, cho nên có nghe hay không, mau chóng ấp nở đi, ngươi nên ra đời rồi."
Trứng sủng thú lại lay động hai lần, tựa như nghe thấy được Kiều Bạch đang nói cái gì.
Sau đó. . .
Một đêm một ngày trôi qua, đến chạng vạng tối ngày thứ hai, viên trứng sủng thú này vẫn không có ấp nở.
Kiều Bạch: ". . ."
"Cho nên lời ta nói hôm qua là không có chút tác dụng nào đúng không." Kiều Bạch nhẹ nhàng chọc một cái vào trứng sủng thú: "Vậy ngươi hôm qua sau khi ta nói xong còn lay động cái gì."
"Nghe thấy, nhưng là không nhất định làm theo?"
Trứng sủng thú lại lắc lư hai lần.
Kiều Bạch đỡ trán, biểu lộ có chút thống khổ.
Không hiểu vì cái gì. . . Viên trứng sủng thú này còn chưa có ấp nở ra, Kiều Bạch đã bắt đầu hoài nghi, tiểu gia hỏa bên trong sau khi ấp nở ra chắc chắn cũng là một cái đại nghịch tử đi!
Một thân phản cốt.
Kiều Bạch muốn nói cũng không biết nên nói từ đâu.
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng cũng ở một bên cười.
Chúng ta rất yêu Ngự Thú Sư.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là chúng ta không muốn xem trò cười của Ngự Thú Sư.
Tiểu Ô: ヽ(v.) no
Miêu Miêu trùng: ヽ(ω.) no
Đây chính là tình yêu của chúng ta đối với Ngự Thú Sư nha!
"Hiếu." Kiều Bạch điểm một cái Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng, cũng không bỏ qua trứng sủng thú tr·ê·n giường: "Các ngươi thật đúng là hiếu."
"Hiếu đến mức cường đại."
Sao không dứt khoát hiếu c·h·ế·t hắn luôn đi!
Kiều Bạch nhịn xuống dục vọng muốn trợn trắng mắt.
Nhìn xem Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng, ánh mắt Kiều Bạch đột nhiên sáng lên.
"Ân. . . ?"
Bị Kiều Bạch tiếp cận, Tiểu Ô rùng mình một cái, lông vũ tr·ê·n người đều có chút nổ tung, đôi mắt to màu đỏ kim của nó mang theo cảm xúc nghi hoặc và cảnh giác nhìn về phía Kiều Bạch.
Ồ gây —— luôn có kẻ xấu muốn hại chim!
"Vì sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta, Tiểu Ô, ngươi không tin ta sao?" Kiều Bạch hai tay ôm tim, nói với vẻ mặt đau khổ: "Giữa chúng ta ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có sao?"
Tiểu Ô: ". . ."
Tiểu Ô. . . Tiểu Ô nghe thấy thanh âm Kiều Bạch chực khóc, lương tâm có một chút băn khoăn.
Nó vỗ cánh chủ động đến gần Kiều Bạch.
Không có nha ~
Ngự Thú Sư không phải thương tâm khổ sở nha ~
Là chim sai rồi~
Chim biết Ngự Thú Sư là tốt nhất. . .
Tiểu Ô còn chưa nói xong, đã bị Kiều Bạch ôm chặt lấy, ôm lấy, sau đó đặt ở bên cạnh trứng sủng thú.
Tiểu Ô ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Kiều Bạch dùng thanh âm hài lòng nói ra: "Không sai, ấp trứng hẳn là bản năng khắc sâu trong DNA của mỗi một con chim!"
Tiểu Ô: ". . ."
Tiểu Ô: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tức giận lật bàn. jpg
Bản năng?
Cái gì bản năng?
Đây là Ngự Thú Sư gì vậy!
Sao mẹ nó lại thế này chứ!
Tiểu Ô tức giận vỗ cánh định cùng Kiều Bạch đơn đấu.
"Ai ai ai, động tác nhẹ thôi, cẩn thận không cẩn thận ngồi nát trứng bây giờ." Kiều Bạch đang ở chỗ này đổ thêm dầu vào lửa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận