Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 78 (1) : Khế ước cái thứ hai siêu phàm sinh vật! Ta đồng thời hướng con mèo nhỏ cùng long đạo xin lỗi a!

Chương 78 (1): Khế ước siêu phàm sinh vật thứ hai! Ta đồng thời hướng cả mèo nhỏ và long xin lỗi!
"Còn nữa, đồng bạn của ta tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, ngươi đã làm gì?"
"Nếu ngươi không nói thật..." Nói xong Kiều Bạch nheo mắt, liếc Tiểu Ô một cái.
Tiểu Ô: Đã hiểu!
Không nói thật điểu sẽ xử lý nó!
Ngự Thú Sư không cần một kẻ vô dụng!
Miêu Miêu trùng: (ΩДΩ) Ai ai ai!
Nghe long giảo hoạt... À không! Giải thích a!
Long thật sự không phải là rồng hư!
Nó chỉ là đến ăn vụng mà thôi!
Thật!
Tin nó!
Kiều Bạch: "..."
Rất không hợp lẽ thường.
Trước đó phát hiện nghênh nghênh thảo biến mất cùng đêm nay ba lô bị đụng vào, dường như đều chứng tỏ tên nhóc này là đến ăn vụng... Thế nhưng nhà ai người tốt đi ăn vụng lại náo ra động tĩnh lớn như vậy chứ!
Nha.
Miêu Miêu trùng không phải người.
Miêu Miêu trùng càng không phải "người" tốt.
Kiều Bạch vô thức bỏ qua chuyện đêm nay có động tĩnh cũng có một phần công lao của hắn, trở tay đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu Miêu Miêu trùng.
Miêu Miêu trùng: Ủy khuất, nhưng không dám nói "Vậy năng lực của ngươi rốt cuộc là chuyện gì?" Kiều Bạch cố gắng vô ích chuyển đề tài về chính sự: "Đồng bạn của ta đến giờ vẫn còn chưa tỉnh."
"Chít chít!"
"Chít chít ngao!"
Tin tưởng long long!
Chuyện gì cũng không có!
Chỉ là thoáng dẫn tới bọn hắn một lần... Hồi ức nho nhỏ!
Thật sự không nghiêm trọng!
Bị ngậm ở giữa không trung, Miêu Miêu trùng có bảy cái chân ngắn nhỏ, mỗi cái đều hướng về một phương hướng khác nhau mà cố gắng, khoa tay múa chân ra những thứ Kiều Bạch xem không hiểu.
Kiều Bạch: ... Cảnh này hơi có chút rợn người.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, thời gian này, cộng thêm trước mắt thứ siêu phàm sinh vật không biết rốt cuộc là thứ quỷ quái gì này.
Kiều Bạch đưa tay che mặt, tay kia làm động tác "Tạm dừng" với Miêu Miêu trùng: "Kỹ năng này của ngươi... Nó có phải kỹ năng đứng đắn không?"
Nhìn chằm chằm hai kỹ năng duy nhất trong thanh kỹ năng của Miêu Miêu trùng hồi lâu, Kiều Bạch xác nhận, hẳn là năng lực 【 tâm linh dẫn đạo 】 khiến mọi người chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Nhưng Kiều Bạch nghĩ mãi không ra —— Bình thường kỹ năng 【 tâm linh dẫn đạo 】 này cũng không có bug như thế chứ?
Đây là một kỹ năng thuộc tính đặc biệt bổ sung hiệu quả thôi miên, sau khi sử dụng có tỷ lệ nhất định khiến đối thủ rơi vào trạng thái buff bất lợi, chỉ thế thôi.
Thế nhưng đến lượt con mèo mèo trùng này... Kiều Bạch nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Ngủ say như vậy?
Bên ngoài đánh cho trời long đất lở cũng không tỉnh lại?
Nếu vào lúc này có người làm gì đó bọn hắn cũng... Khụ khụ.
Kỹ năng có đứng đắn hay không Kiều Bạch không biết, nhưng hắn khẳng định vẫn là thẳng thắn đứng đắn, cho dù có vấn đề nhất định cũng là vấn đề của con mèo mèo trùng này.
Mới ngắn ngủi chưa tới nửa giờ, Kiều Bạch đã rất thuận tay đổ hai nồi đen lên người Miêu Miêu trùng không quen biết này.
Miêu Miêu trùng: "Chít chít ngao!"
Có chỗ nào không đứng đắn sao?
Rõ ràng rất đứng đắn nha!
Long chỉ là nhìn các ngươi ngủ say, sau đó thuận theo tâm ý của các ngươi, để các ngươi ngủ say hơn một chút mà thôi!
Đợi đến khi mặt trời mọc, hiệu quả sẽ tan biến gần hết!
Sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đến thân thể của các ngươi đâu!
Long có phải rất thân thiết không?
Long có phải nên có được một chút... Ban thưởng nho nhỏ?
Cũng không hiểu rõ ý tứ cụ thể của Miêu Miêu trùng, chỉ hiểu được một phần vụn vặt, Kiều Bạch đã bắt đầu nổi gân xanh trên trán.
"Không nói trước vấn đề thân thiết của ngươi... Ngươi để chúng ta ngủ say như vậy là để đến ăn vụng, vậy ngươi có nghĩ tới nếu nửa đêm có siêu phàm sinh vật đi ngang qua, chúng ta bị công kích thì làm sao không?" Kiều Bạch nghiêm túc hỏi: "Lần trước không xảy ra chuyện là may mắn, nhưng nếu thật sự gặp chuyện thì sao?"
"Ngươi có thể gánh chịu hậu quả cho chúng ta, đánh đuổi những siêu phàm sinh vật tìm tới cửa kia không?"
Miêu Miêu trùng... Ánh mắt Miêu Miêu trùng dần trở nên không còn vẻ chính đáng nữa, nhìn đông nhìn tây, nhìn trời nhìn đất nhìn Tiểu Ô, nhưng không đối mặt với ánh mắt Kiều Bạch.
Vừa nhìn liền biết tên nhóc này lúc ăn trộm căn bản không nghĩ tới những điều này.
Kiều Bạch xoa xoa trán, cảm thấy đầu hắn đau quá, kế hoạch ban đầu an toàn, suýt chút nữa đã xảy ra vấn đề lớn vì tên nhóc tham ăn này.
Có thể thuận lợi đi đến ngày cuối cùng, chỉ có thể cảm khái một câu, vận khí của bọn hắn thật sự rất tốt.
Bất quá bất kể thế nào, mọi người không có việc gì là tốt rồi.
"Một vấn đề cuối cùng, tại sao chỉ trộm ăn của ta, rõ ràng bọn hắn hái được nhiều hơn mà." Trong giọng nói của Kiều Bạch mang theo oán niệm, Tiểu Ô vừa nghe được vấn đề này, lực ngậm Miêu Miêu trùng cũng mạnh hơn.
Miêu Miêu trùng: Cứng ngắc.
"Chít chít... Chít chít... Chít chít ngao..."
Cái kia... Bởi vì... Cái này...
Sạch sẽ xinh đẹp!
Cảm giác thanh thúy!
Năng lượng dồi dào!
Ngươi hái được ngon nhất á!
Không phải Kiều Bạch ảo giác, lần này hắn rất tinh chuẩn hiểu rõ ý tứ Miêu Miêu trùng muốn biểu đạt.
Kiều Bạch không vội vàng nghiên cứu cái này.
Mà là nghĩ đến Miêu Miêu trùng dùng mấy cái kia hình dung từ.
Sạch sẽ xinh đẹp, rất dễ lý giải, dù sao Kiều Bạch hái mỗi cây nghênh nghênh thảo đều là qua chọn lựa tỉ mỉ, không có sâu không nói, màu sắc cũng đẹp mắt hơn.
Cảm giác thanh thúy, đại khái là bởi vì đẹp... cho nên cảm thấy ngon miệng?
Có chút gượng ép, không quan trọng.
Năng lượng dồi dào... Cái này Kiều Bạch không hiểu rõ.
"Có khác nhau sao?" Chủ yếu là không hiểu thì hỏi: "Đều là nghênh nghênh thảo, nghênh nghênh thảo với nghênh nghênh thảo còn có khác nhau sao?"
Miêu Miêu trùng điên cuồng gật đầu.
Không giống không giống, chính là không giống, ngươi hái được ngon hơn nhiều!
Là long nếm qua ngon nhất!
Cho nên... Còn lại có thể đút cho long không?
Nhìn về phía ba lô bên cạnh Kiều Bạch, cùng bên trong không lúc nào không tỏa ra mùi hương ngây ngất nghênh nghênh thảo, nước bọt của Miêu Miêu trùng sắp chảy ròng ròng.
Kiều Bạch không khỏi lẩm bẩm: "Nếu như nói đều là thật, loại năng lượng khác biệt này là do đâu mà có?"
Là hắn thật sự đã chọn ra nghênh nghênh thảo tốt nhất, hay là nguyên nhân khác?
Hẳn không phải cái trước.
Nếu thật sự là hắn lấy ra nghênh nghênh thảo tốt nhất, bản thân Miêu Miêu trùng cũng có thể làm được, căn bản không cần thiết đến ăn vụng, có thể trực tiếp tự mình đi hái.
Kiều Bạch hơi suy tư một lát, có suy đoán cơ bản.
Có chút ý tứ.
Kiều Bạch nghĩ.
"Được rồi." Hỏi xong Kiều Bạch gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Ô thả Miêu Miêu trùng xuống.
Tiểu Ô mặc dù có chút không hiểu, nhưng nhìn động tác của Kiều Bạch, nó vẫn thả Miêu Miêu trùng xuống, cuối cùng cũng không quên mang thù mổ Miêu Miêu trùng một cái thật mạnh.
Miêu Miêu trùng: Khóc chít chít "Ngươi có thể đi."
Đang chuẩn bị thừa cơ làm nũng, Miêu Miêu trùng bất thình lình nghe được lời nói lạnh lùng vô tình của Kiều Bạch.
Miêu Miêu trùng: (;д;) Lần này không phải giả vờ.
Lần này là thật.
Cũng không biết cặp mắt lộn xộn kia làm thế nào lại sản xuất ra nước mắt mà khóc lên.
Miêu Miêu trùng không những khóc, còn khóc rất lớn tiếng.
Giống như Kiều Bạch là tên cặn bã dùng xong liền vứt, không chịu trách nhiệm vậy.
Tiểu Ô cũng bị màn nước mắt quá mức hung mãnh này dọa sợ, nhảy vào trong ngực Kiều Bạch, ghé vào trên người Kiều Bạch cọ xát mấy lần.
Miêu Miêu trùng thấy thế, khóc càng lớn tiếng hơn!
"Chít chít!"
"Chít chít!"
"Chít chít ngao!"
Long không đáng yêu mà!
Tại sao muốn đối xử với long như vậy!
Miêu Miêu trùng vừa khóc vừa bò lổm ngổm, cũng không biết nó làm thế nào, dùng bảy cái chân linh hoạt bước những bước nhỏ, sau đó ghé vào bên giày Kiều Bạch, ôm chặt bắp chân Kiều Bạch, đem nước mắt khóc lóc hung hăng chà lên ống quần Kiều Bạch.
Không tới một phút đồng hồ, Kiều Bạch liền cảm nhận được ống quần đã ướt đẫm.
Kiều Bạch cúi đầu.
Kiều Bạch mặt không biểu tình.
"Ngươi, tên trộm."
"Ta, khổ chủ."
"Ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì."
Nghĩ lại những ngày này hắn vất vả hái nghênh nghênh thảo, biết hắn khó khăn mệt nhọc thế nào không?
Vốn dĩ hình chính là muốn tốt lại càng tốt hơn, không nghĩ tới suýt chút nữa cuối cùng bị ăn vụng sạch, nếu không phải phát hiện kịp thời và có biện pháp tương ứng, Kiều Bạch mới không tin tên nhóc này sẽ để lại cho hắn đủ số lượng.
Lòng tham không đáy.
Chính là nói tên nhóc này.
Miêu Miêu trùng: QAQ Thấy Kiều Bạch thật sự sắt đá như thế, Miêu Miêu trùng lập tức chuyển mục tiêu, nhắm ánh mắt vào Tiểu Ô trong ngực Kiều Bạch.
Tiểu Ô: "?"
Phía sau lạnh buốt.
Luôn có kẻ xấu muốn hại trẫm!
Cúi đầu xuống, ánh mắt Tiểu Ô liền chạm phải ánh mắt Miêu Miêu trùng.
Miêu Miêu trùng: Ủy khuất "Chít chít!"
"Chít chít ngao!"
Lão đại!
Điểu lão đại!
Lão đại tốt nhất trên đời!
Long là tiểu đệ tốt nhất của ngươi nha!
Miêu Miêu trùng mắt lấp lánh, mặc dù nói gần nói xa không nhắc tới tên Kiều Bạch, nhưng nghiên cứu kỹ ý tứ thật sự trong đó...
Tiểu Ô: "!"
Mắt Tiểu Ô đột nhiên trợn to hơn một vòng.
Ai... Ai nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận