Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 180 (1) : Núi là sống? Kiều Bạch: Lắc lư lắc lư... Mau đưa chính mình lắc lư tiến vào!

**Chương 180 (1): Núi là vật sống? Kiều Bạch: Lắc lư lắc lư... Mau đưa chính mình lắc lư vào đi thôi!**
"Hắt xì!"
"Hắt xì hắt xì ——!"
Kiều Bạch không có hắt xì, mà đang điên cuồng hắt hơi chính là hai đứa bé đang ngồi đối diện Kiều Bạch.
Lấy Kiều Bạch làm trung tâm, lông vũ của Tiểu Ô nhiều đến mức tựa như "thiên nữ tán hoa" vậy, điên cuồng rơi xuống, căn bản không dừng được.
Tiểu Ô càng rụng lông lại càng điên cuồng bay nhảy, càng điên cuồng bay nhảy thì càng rụng lông.
Tựa như là một vòng tuần hoàn vô hạn.
Kiều Bạch vội vàng ôm chặt Tiểu Ô: "Tỉnh táo một chút, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."
Tiểu Ô: QAQ
Không!
Không phải là không có chuyện!
Rõ ràng đây chính là phi thường có chuyện!
Cứ rụng nữa là điểu sẽ trụi lông mất!
Trụi lủi!
Ở một bên, Miêu Miêu trùng, tiểu bạch xà cùng tiểu Sứa lẩn ra xa, tò mò thò đầu ra nhìn về phía Tiểu Ô.
Oa ——
Đại tỷ đang rụng lông a!
Chúng ta có rụng lông không?
Mấy đứa nhóc dùng ánh mắt giao lưu, len lén liếc nhau một cái, phát hiện —— A thông suốt, bọn chúng đều không có lông!
Trên thân Miêu Miêu trùng và tiểu bạch xà đều là vảy, hơn nữa còn là loại vảy mà xúc cảm sờ vào rất khác nhau.
Về phần tiểu Sứa... Đừng nói là vảy hay lông, trên người nó ngay cả da cũng không có, chỉ có một lớp màng nước QQ đàn hồi giống như thạch.
Ba đứa liếc nhau một cái, trong lòng vừa lo lắng, lại có chút mừng thầm.
Haizz.
Còn tốt còn tốt.
Xem ra bọn chúng sẽ không bị rụng lông.
Tiểu Ô: (¬_¬)
Tiểu Ô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ba tên nhóc đang lén lút trốn ở một bên, đôi mắt màu đỏ vàng phảng phất như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng bọn chúng, phẫn nộ đến mức suýt chút nữa khiến bọn chúng nguyên địa tự nhiên.
Miêu Miêu trùng, tiểu bạch xà, tiểu Sứa: Yên lặng như gà.jpg
"Đại ca ca, chim của ngươi rụng lông... Hắt xì!" A Vân vừa rưng rưng nước mắt phàn nàn với Kiều Bạch, vừa không ngừng hắt xì, vẻ mặt thật đáng thương.
Kiều Bạch: "..."
"Khụ khụ." Kiều Bạch sắc mặt hơi khác thường một cái chớp mắt, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ôm lấy Tiểu Ô đã nằm ngửa không giãy dụa nữa, có chút bất đắc dĩ nói: "Ừm... Ta cũng không nghĩ tới, có lẽ là Tiểu Ô đến mùa thay lông rồi?"
A Dũng: "?"
"Sủng thú cũng có mùa thay lông sao? Nhưng mà đại lão hổ của tỷ tỷ sẽ không rụng lông a!" Nói xong A Dũng dùng một loại ánh mắt khiển trách, cho rằng Kiều Bạch đang lừa gạt trẻ con, nhìn về phía hắn.
Kiều Bạch: "... Đại lão hổ là đại lão hổ, Tiểu Ô là Tiểu Ô, sủng thú khác nhau thì tình huống tự nhiên cũng khác nhau, không thể ‘vơ đũa cả nắm’ nha."
Nghe vậy A Dũng miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tin tưởng, lẳng lặng dùng một loại biểu cảm "Ngươi cứ bịa đi, ta nghe đây" im lặng nhìn Kiều Bạch.
Kiều Bạch vuốt vuốt mũi.
Ai.
Trẻ con bây giờ... Thôi được rồi thôi được rồi.
Kiều Bạch mở kỹ năng thiên phú cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Ô, muốn xem trên thân Tiểu Ô có phải hay không đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó là tất cả đều bình thường.
Cũng không có thêm bất kỳ buff hay trạng thái đặc thù nào.
Cho nên thật sự là mùa vụ đến nên rụng lông sao?
Kiều Bạch không xác định nghĩ.
Hình như cũng không đúng lắm.
Rõ ràng năm ngoái không có chuyện như thế này.
Đối với vấn đề này Kiều Bạch tạm thời không có lời giải, chỉ có thể trước bỏ qua, đưa mắt nhìn về phía hai đứa bé trước mặt.
"Thế nào? Có phải hay không đã có thể càng thêm tin tưởng ta một chút?" Kiều Bạch hướng về phía Miêu Miêu trùng, tiểu bạch xà và tiểu Sứa đang rúc vào một chỗ vẫy vẫy tay, ba tên nhóc trong nháy mắt chạy về phía Kiều Bạch.
Miêu Miêu trùng chiếm một nửa cái ôm của Kiều Bạch.
Tiểu bạch xà quấn quanh trên người Kiều Bạch.
Tiểu Sứa thì lơ lửng bên cạnh Kiều Bạch, tựa như đang bơi lội trong không khí, di chuyển lên xuống trái phải, thỉnh thoảng còn quơ mấy cái xúc tu thật dài, ngũ sắc rực rỡ, chỉ một thoáng không để ý là có thể thắt nút.
Kiều Bạch mỉm cười nhìn về phía A Vân và A Dũng, hy vọng có thể đạt được một lời khẳng định, lại từ trong miệng bọn họ biết được càng nhiều tin tức liên quan tới Hồng Thổ thám hiểm tiểu đội, cùng một số tin tức ngầm mà chỉ có người trong cuộc hoặc là người nhà mới biết thì càng tốt!
Điều mà Kiều Bạch không ngờ tới là, sau khi nghe hắn nói, A Vân và A Dũng đều đồng loạt lộ ra vẻ do dự, phảng phất như đang suy tư điều gì đó.
Càng thêm tín nhiệm...
Ân.
Cũng không có đâu.
Thậm chí còn cảm thấy người đại ca ca này có chút không đáng tin.
Nghĩ đến đây A Vân và A Dũng liếc nhau một cái.
Là song tử, sự ăn ý giúp cho bọn hắn tại những lúc không muốn cãi nhau, rất thuận lợi liền có thể đọc hiểu ý nghĩ của đối phương.
Bất quá...
"Ngươi thật sự sẽ tiến vào Hồng Thổ cấm kỵ chi địa sao?" Nghĩ nghĩ, tự nhận mình là ca ca, A Dũng đem hai cánh tay ngắn ngủn ôm vào nhau, bày ra tư thái đàm phán với Kiều Bạch.
A Vân há to miệng cũng muốn nói gì đó, nhưng bị A Dũng liếc mắt một cái cản lại.
A Dũng biểu thị, không cho muội muội nói chuyện là bởi vì đây là đối thoại giữa nam nhân và nam nhân!
Tuyệt đối không phải là bởi vì hắn cảm thấy muội muội có chút ngốc, không cẩn thận liền đem hết tin tức nói ra ngoài.
Cũng may A Vân chỉ là nghiêng đầu một chút, không có ở thời điểm này cùng A Dũng "tâm hữu linh tê".
Thấy A Vân kinh ngạc, A Dũng lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra biểu cảm rất giống người lớn.
Hơn nữa nhất định phải thừa nhận là, thật sự là có mấy phần khí thế của thượng vị giả đặc thù ở bên trong.
Chỉ là quá non nớt, xem xét chính là bắt chước đơn giản.
Kiều Bạch hơi suy nghĩ.
Có thể bắt chước đến loại trình độ này, đặc biệt là bắt chước được tinh túy quan trọng nhất trong khí chất.
A Dũng tuyệt đối không phải tùy tiện nhìn qua liền có thể làm được, loại bắt chước từ bản chất này, trừ phi là bẩm sinh thiên phú, không thì chính là đã ở cùng người có khí thế thượng vị giả như vậy trong một thời gian dài.
Hướng về Kiều Bạch lộ ra một nụ cười nhạt.
Câu được cá lớn rồi.
A Dũng: "?"
Có cảnh giác tâm nhưng không nhiều, A Dũng làm sao cũng không nghĩ ra, người lớn hèn hạ lại có thể thông qua phân tích biểu cảm của hắn, từ trên người hắn đạt được tin tức mà hắn muốn.
Bất quá A Dũng vẫn tận khả năng bắt chước, chủ động nắm giữ tiết tấu, cùng Kiều Bạch tiến hành đối thoại: "Viêm Thành vừa xảy ra chuyện, Hồng Thổ Thị cấm kỵ chi địa liền tạm thời đóng cửa với bên ngoài, không có sự cho phép đặc biệt thì không thể đi vào."
"Hơn nữa vừa xảy ra sự tình, ở thời điểm này đi vào mà nói..." Sẽ rất nguy hiểm.
Câu nói kế tiếp A Dũng không nói ra miệng, nhưng đôi mắt nhỏ đen bóng quật cường lại thể hiện ý nghĩ của hắn vô cùng tinh tế.
"Đã hiểu, không riêng cần thể hiện ra thực lực, còn phải thể hiện ra quyền lợi đúng không." Kiều Bạch sờ lên cằm, nhẹ gật đầu.
Lấy điện thoại di động ra, Kiều Bạch tìm kiếm tên của mình trên mạng, không có chút nào ngoài ý liệu, trực tiếp nhảy ra cụm từ bổ sung tên của hắn.
Bên trong giới thiệu về hắn thật sự là quá đầy đủ.
Có một số tin tức mà ngay cả chính Kiều Bạch cũng không chắc chắn, bên trong đều viết rõ ràng.
Đặc biệt là tấm hình kia... Kiều Bạch có chút muốn che mặt.
Mặc dù không phải ảnh thẻ, nhưng cũng không khá hơn ảnh thẻ là bao.
Dù sao Kiều Bạch cũng không có chụp, hẳn là dân mạng lấy ảnh chụp từ trong video họp báo học thuật của hắn, có chút mờ.
"Ầy." Kiều Bạch đưa điện thoại cho hai đứa bé.
A Dũng và A Vân biểu lộ vẫn còn có chút mê mang.
Ân ân ân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận