Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 232 (1) : Trùng hợp? Từng bước từng bước đưa tới cửa!

**Chương 232 (1): Trùng hợp? Từng bước từng bước đưa tới cửa!**
Giống đực của Hồ Nữ Vương là một loại tồn tại giống như giống đực của Cát Đóa.
Một loại yêu tinh mệt người.
Khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Kiều Bạch một tay nắm hờ, chống ở bên môi khẽ ho hai tiếng: "Cái kia, sở thích của Hồ Nữ Vương này còn đúng là..."
"Đặc biệt." Kiều Bạch nhẹ nhàng thốt ra hai chữ này, xem như tán dương đối với sở thích đặc thù của Hồ Nữ Vương.
Tần Nghiên: "Ha ha ha! Ta cũng cảm thấy vậy!"
"Chỉ là sau khi trở thành đối tượng bị so sánh kia, ta đột nhiên cảm thấy chuyện này hình như cũng không buồn cười như vậy."
Xem náo nhiệt.
Có thể.
Trở thành nhân vật chính trong câu chuyện.
Không được.
Thân là Ngự Thú Sư của Hồ Nữ Vương, Phương Vũ: "..."
Vào lúc này, chẳng phải hắn mới là người muốn khóc hơn sao!
Phương Vũ khóc thút thít.
Phương Vũ ôm Hồ Nữ Vương khóc rống, muốn thu Hồ Nữ Vương về - đổi một sủng thú khác ra để đối chiến với Tần Nghiên.
"Anh! Ríu rít anh!" Hồ Nữ Vương quơ móng vuốt của mình.
Ý tứ biểu đạt chỉ có một ——
Không có cửa đâu!
Kiều Bạch và Tần Nghiên khoanh tay, hai người đứng ở một bên, trên mặt là biểu lộ tương tự.
Có ý tứ.
Ma Đa Ma Đa (Còn non lắm).
Phương Vũ thật muốn bật khóc.
Không lên hỗ trợ thì thôi đi.
Còn ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Ô ô ô!
Cuối cùng.
Trải qua hơn nửa ngày bận rộn, cùng với toàn bộ dũng khí của Phương Vũ.
Thân là Ngự Thú Sư của Hồ Nữ Vương, Phương Vũ vẫn thành công thuyết phục Hồ Nữ Vương ngoan ngoãn trở lại không gian ngự thú ở tinh thần hải.
"Anh!" Ngươi đợi đấy cho hồ ly ta!
Trước khi biến mất, Hồ Nữ Vương còn không quên thả lời hung ác với Tiểu Ô.
Giây tiếp theo liền biến mất.
Chủ yếu là Tiểu Ô không thể đuổi tới không gian ngự thú ở tinh thần hải của Ngự Thú Sư của nó để hành hung nó.
Tiểu Ô: Tức!
Tức quá đi!
Ánh mắt Tiểu Ô nhìn về phía Phương Vũ "Bá" một cái liền sáng lên.
Phương Vũ toàn thân cứng ngắc.
Cảm giác mình giống như bị mãnh thú nào đó theo dõi.
Kiều Bạch: "..."
Kiều Bạch thở dài.
"Hồ Nữ Vương này thật đúng là..." Kiều Bạch muốn nói lại thôi.
Đã từng.
Hắn cho rằng Thí Nguyệt Tiểu Hỏa Hồ đã đủ thiếu đánh.
Sau khi tiến hóa thành Hồ Nữ Vương, tính cách thiếu đòn kia càng được nâng cấp.
Bất quá bởi vì bại bởi Tiểu Ô.
Nên trước mặt Tiểu Ô, Thí Nguyệt Hồ Nữ Vương còn coi là nhu thuận.
Thẳng đến khi gặp Hồ Nữ Vương này.
Kiều Bạch đã hiểu.
Đây là ác thú vị khắc sâu vào bản chất của siêu phàm sinh vật loại hồ ly.
Thiếu đòn.
Một bộ dáng muốn ăn đòn.
Mặc kệ có đánh thắng hay không.
Phải khiêu khích đối thủ một phen.
Nếu không trong lòng mình sẽ không thoải mái.
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận." Kiều Bạch không có cách nào, đành nói.
Nói thật.
Khi hắn nhìn thấy Hồ Nữ Vương kia, cũng có xúc động nắm chặt tay.
Tiểu Ô cảm thấy tức giận cũng rất bình thường.
"Đợi lát nữa lần sau chúng ta gặp, đánh một trận rồi nói!" Kiều Bạch nghiêm túc nói.
Tiểu Ô: \(^o^)/~
Tiểu Ô cao hứng.
Phương Vũ run lẩy bẩy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Kiều Bạch.
Giống như không nghĩ tới thân là lão sư, Kiều Bạch lại nói ra những lời như vậy.
Kiều Bạch mỉm cười với Phương Vũ.
"Thân là Ngự Thú Sư của Hồ Nữ Vương, tin tưởng Phương Vũ đồng học có thể hiểu tâm tình của lão sư đúng không."
Hồ Nữ Vương thiếu đòn như vậy.
Hỏi xem ai thấy mà không muốn động thủ!
Phương Vũ há to miệng, cuối cùng lại yên lặng ngậm miệng.
Được thôi.
Hắn hiểu ý của Kiều Bạch.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn lão sư ta nha." Kiều Bạch cười nháy mắt với Phương Vũ.
"Kỳ thật tuổi của lão sư không lớn như vậy, vẫn là người trẻ tuổi, xúc động chẳng phải là chuyện rất bình thường sao!" Kiều Bạch thoải mái nói ra.
Phương Vũ ngược lại có chút không biết nên nói gì.
Bởi vì sau khi nghe Kiều Bạch nói.
Hắn và Tần Nghiên đều bỗng nhiên nhớ tới.
Đúng nga!
Thật muốn nói về tuổi tác.
Tuổi của Kiều Bạch lão sư còn nhỏ hơn bọn họ!
Nhớ tới điểm này, Phương Vũ và Tần Nghiên: "..."
"Lão sư, ngài thật lợi hại!" Tần Nghiên một lần nữa giơ ngón tay cái lên với Kiều Bạch.
Phương Vũ cũng liên tục gật đầu.
"Đi thôi." Kiều Bạch cười cười, không nói gì thêm về đề tài này.
"Vậy các ngươi tiếp tục huấn luyện, đối chiến, ta đi trước?"
Phương Vũ và Tần Nghiên đều không có ý định ngăn Kiều Bạch.
Kiều Bạch mang theo Tiểu Ô và ba con sủng thú khác, nhẹ nhõm rời khỏi nơi này, tiếp tục hành trình thăm dò bụi cỏ của bọn hắn.
Sau khi trải qua một buổi sáng không tính là quá kinh tâm động phách.
Kiều Bạch tiếp tục hành trình một ngày của hắn.
Mười giờ sáng giảng bài.
Kiều Bạch canh đúng giờ đến.
Bắt đầu bài giảng của mình.
Trong nháy mắt chuông tan học vang lên, Kiều Bạch cũng là người đầu tiên thu dọn giáo án, đi về phía nhà ăn.
Dạy quá giờ?
Không không không.
Điều này tuyệt đối không thể nào.
Không nói trước việc dạy quá giờ ở đại học có ý nghĩa hay không.
So với dạy quá giờ, Kiều Bạch vẫn quan tâm thực đơn trưa nay là gì hơn.
Ăn xong một bữa trưa hài lòng, mang theo Tiểu Sứa quét sạch hơn phân nửa nhà ăn.
Vừa đi ra.
Kiều Bạch liền bị học sinh chặn lại.
"Sớm như vậy đã viết xong rồi?" Kiều Bạch kinh ngạc mở ra phần bài tập trên tay.
Mặc kệ là số lượng từ, hay độ chi tiết của bài tập, đều có thể cho điểm ưu tú.
Kiều Bạch kinh ngạc nhìn về phía nữ sinh trước mắt.
Chính là nữ sinh nhìn rất đáng yêu trước kia, Dương Con Cừu Nhỏ.
Tên cũng có chút đáng yêu.
Cùng đi với nàng, còn có một nam sinh mập mạp, cũng là học sinh lớp học nhỏ của Kiều Bạch.
Thấy ánh mắt Kiều Bạch chuyển sang người hắn, biểu lộ của nam sinh mập mạp Tiền Tiến có thể thấy rõ sự hoảng loạn.
"Lão sư, ta... luận văn của ta còn cần một chút thời gian nữa mới có thể viết xong." Tiền Tiến cười hắc hắc với Kiều Bạch, vẻ mặt mang theo vài phần ngượng ngùng nói.
Kiều Bạch thu bài tập của Con Cừu Nhỏ, cười nhìn Tiền Tiến: "Luận văn không viết xong còn dám cùng Con Cừu Nhỏ đi tìm ta, không sợ ta cảm thấy ngươi không hiếu học bằng Con Cừu Nhỏ à."
Sắc mặt Tiền Tiến trắng bệch trong nháy mắt.
Ngay sau đó lại hoàn hồn, biết Kiều Bạch đang nói đùa, hắn có chút ngượng ngùng nhìn về phía Kiều Bạch: "Lão sư, là như vầy, ta chỉ muốn hỏi ngài..."
Nói xong, thanh âm của Tiền Tiến nhỏ dần.
Kiều Bạch: "?"
"Ta cũng coi là lão sư của ngươi, có gì cứ trực tiếp nói."
Nghe vậy, Tiền Tiến giống như lấy được chút dũng khí, hắn nhìn về phía Kiều Bạch, ngượng ngùng hỏi: "Lão sư, là như vầy, sủng thú của ta hình như có chút vấn đề trong quá trình tiến hóa, ta muốn hỏi lão sư ngài có thể giúp ta xem một chút không..."
Nói xong, Tiền Tiến chính mình cũng không tốt lắm ý tứ gãi đầu.
"Ta biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng là..."
Tiền Tiến ngượng ngùng cúi đầu.
Kiều Bạch là nghiên cứu viên cấp hai.
Tiền Tiến mặc dù là học sinh của học viện ngự thú cao đẳng, nhưng theo lẽ thường, hắn rất có thể sau khi tốt nghiệp cũng không quá tiếp xúc được với vòng tròn nghiên cứu viên cấp hai.
Nhưng Kiều Bạch lại vừa lúc là thầy của bọn hắn.
Vòng tròn lão sư cũng là một loại tài nguyên phát triển của học sinh.
Chỉ là muốn xem học sinh có thể tiếp xúc được với vòng tròn lão sư hay không.
Kiều Bạch sờ cằm, cũng không có từ chối: "Chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi."
Đứng ở cửa phòng ăn, người đến người đi, quái ngại ngùng.
Tiền Tiến liên tục gật đầu.
Tốt tốt tốt!
Có thể có thể!
Đều có thể nói!
Chỉ cần lão sư không từ chối, chính là còn có thể thương lượng, Tiền Tiến đương nhiên sẽ không có ý kiến.
"Lão sư lão sư! Ta cũng muốn đi theo xem!" Dương Con Cừu Nhỏ giơ tay lên, vẻ mặt khát vọng nhìn Kiều Bạch.
Kiều Bạch cười một tiếng: "Vậy thì cùng đi."
Trên đường đi, Kiều Bạch còn đang nói.
"Hai người các ngươi đây là đã bàn bạc xong đúng không, một người lên giao bài tập, người còn lại thừa cơ nắm lấy ta hỏi vấn đề?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận