Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 97 (1) : Kiều Bạch: Hợp lại sáo lộ ta đúng không? Nhìn ta một chân đạp lăn cái này kịch bản!

Chương 97 (1): Kiều Bạch: Hợp lại ta bị chơi xỏ đúng không? Nhìn ta một chân đ·ạ·p nát cái kịch bản này!
"Không phải." t·h·í·c·h Dung đẩy mắt kính trên sống mũi: "Đây thật là. . . Là một sinh vật siêu phàm bình thường? Không phải l·ợ·n rừng thành tinh?"
Không thì sao có thể ăn khỏe như vậy chứ!
"Chít chít!"
"Chít chít ngao!"
Kiều Bạch còn chưa kịp trả lời vấn đề của t·h·í·c·h Dung, Tiểu Ô nghe hiểu t·h·í·c·h Dung đang nói gì, liền tức giận lao đầu về phía t·h·í·c·h Dung.
Đồ nhân loại bốn mắt đáng ghét!
Nói mò gì thế!
l·ợ·n rừng tinh?
Trên thế giới này có con l·ợ·n rừng tinh nào đáng yêu như bản long sao?
Không thể nào, không tồn tại!
Chịu c·hết đi!
Miêu Miêu Trùng, một cú húc đầu hung hăng đ·â·m vào n·g·ự·c t·h·í·c·h Dung.
Không có cơ n·g·ự·c dày đặc chắc khỏe làm điểm tựa, t·h·í·c·h Dung trực tiếp "ko", ôm n·g·ự·c ngã xuống đất không dậy nổi.
Miêu Miêu Trùng diễu võ giương oai đứng trên n·g·ự·c t·h·í·c·h Dung, chỉ thiếu điều nhảy nhót mấy cái, để biểu đạt tâm tình cực kỳ k·h·o·á·i trá của mình.
Kiều Bạch vội vàng bế Miêu Miêu Trùng lên, vừa sờ đầu Miêu Miêu Trùng vừa nói: "t·h·í·c·h lão sư, có nghiêm trọng không? Có cần xem qua, bôi ít t·h·u·ố·c không?"
"Không có việc gì không có việc gì. . . Hít ——" t·h·í·c·h Dung rốt cục ngồi thẳng dậy khi trên n·g·ự·c không còn sức nặng mười mấy cân đè ép, hắn vừa nói vừa khoát tay với Kiều Bạch: "Không có việc gì không có việc gì, ta đang từ từ. . ."
Diệp Lâm Tiệp ở bên cạnh cười nói: "Nói x·ấ·u trước mặt người ta, b·ị đ·ánh cũng đáng đời."
"Hơn nữa còn có thể nhảy nhót tưng bừng, ngồi xuống được đã nói lên thương thế không nặng."
"Ngươi cần tập thể hình." Kẻ vác k·h·ố·c ca Song Khai Môn Mạc lão sư cũng tiến hành một lần bổ đ·a·o hết sức hài hòa: "Lần sau đi phòng tập thể thao với ta?"
"Đừng đừng đừng." t·h·í·c·h Dung liên tục từ chối: "Kiểu tập thể hình quá độ của ngươi. . . Khụ, không t·h·í·c·h hợp với ta, ta như vậy là tốt rồi."
Nói xong t·h·í·c·h Dung vuốt vuốt l·ồ·ng n·g·ự·c của mình, vừa nhìn về phía Miêu Miêu Trùng: "Sức mạnh còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, thật đấy, ta hiện tại càng ngày càng cảm thấy hứng thú với sinh vật siêu phàm này."
"t·h·í·c·h lão sư, ngươi vẫn là bớt bớt lại đi." Kiều Bạch ôm Miêu Miêu Trùng, bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải ta dùng sức ôm, Miêu Miêu Long nó lại muốn xông ra."
Mặc dù không nguy hiểm đến tính m·ạ·n·g.
Lúc đùa giỡn Miêu Miêu Long cũng có chừng mực.
Nhưng thật sự bị đâm trúng, vẫn sẽ đau như thường thôi!
"Lại ăn một khối?" Kiều Bạch lại móc ra một khối đá năng lượng màu tím nhạt, Miêu Miêu Trùng lúc này mới lầm bầm, ngừng suy nghĩ muốn t·r·ả đũa.
╭(╯^╰)╮
Ăn đá đi thôi!
Ngon quá!
Vui vẻ!
Không thèm chấp nhặt với đồ nhân loại chế trượng!
Long khoa thật sự là rộng lượng quá đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình Miêu Miêu Trùng liền bình tĩnh lại.
Hừ hừ ~
Dù sao long cũng không m·ấ·t gì!
May mà khi Miêu Miêu Trùng ăn khối đá năng lượng thứ hai, tốc độ đã chậm đi không ít.
Đến cuối cùng, rốt cục đã ăn xong, Miêu Miêu Trùng cũng không kh·ố·n·g chế nổi cơ thể, lật ngửa bụng trong n·g·ự·c Kiều Bạch.
Nấc ~
Miêu Miêu Trùng dùng một đôi mắt to ngập nước, mông lung nhìn Kiều Bạch.
"Chít chít ngao ~ "
Ăn no bụng rồi ~ muốn được nhào nặn ục ục ~
Miêu Miêu Trùng không biết học được kỹ xảo giả ngây thơ từ đâu.
Kiều Bạch nhìn. . . cũng có chút không thể chống cự.
Mặc kệ ánh mắt nóng rực truyền đến từ gáy, Kiều Bạch thật sự không nhịn được đưa tay ra.
Miêu Miêu Trùng: Cực kỳ đáng yêu yêu. Jpg
Tiểu Ô: Đồ t·r·ộ·m ă·n t·rộm đáng ghét!
Kiều Bạch buồn cười ngồi xuống bên đống lửa, đặt Miêu Miêu Trùng lên đùi, lại vỗ vỗ chỗ t·r·ố·n·g bên cạnh, Tiểu Ô trong nháy mắt hiểu ý, vỗ cánh bay xuống đậu trên người Kiều Bạch.
Nhào nặn cái bụng nhỏ căng phồng của Miêu Miêu Trùng, thỉnh thoảng lại nhào nặn nhúm lông ngốc nghếch trên đầu Tiểu Ô, hoặc là nhào nặn gốc cánh của Tiểu Ô, Tiểu Ô cũng nằm ngửa.
Ý kiến?
Không có ý kiến.
Mềm xốp quá đi ~
Miêu Miêu Trùng cùng Tiểu Ô nằm sấp trên đùi Kiều Bạch, nằm thành hai cái bánh mèo và bánh điểu, thấy t·h·í·c·h Dung và Diệp Lâm Tiệp ở bên cạnh cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt rục rịch, k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Thoạt nhìn bụng nhỏ thật là dễ b·ó·p a!
Bất quá hai người cuối cùng đều không có cơ hội ra tay.
Lòng cảnh giác và độ n·hạy c·ảm với khí tức của Tiểu Ô và Miêu Miêu Trùng rất cao, trước khi bàn tay của bọn họ đến gần, Tiểu Ô và Miêu Miêu Trùng liền mở mắt, dùng đôi mắt to vừa xinh đẹp vừa uy nghiêm màu kim hồng, và đôi mắt to mông lung tràn ngập oán niệm, nhìn chằm chằm bàn tay h·e·o ăn mặn kia.
Không phải Ngự Thú Sư của chúng, còn muốn sờ chúng?
Nằm mơ đi!
Tiểu Ô và Miêu Miêu Trùng "Vèo" một cái liền chui lên vai và đầu Kiều Bạch, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nằm bẹp vừa rồi.
Diệp Lâm Tiệp và t·h·í·c·h Dung bị đối xử khác biệt cũng không quá tức giận.
"Haiz, có cơ hội vẫn là thật sự muốn nghiên cứu sủng thú của ngươi một chút, đặc biệt là rốt cuộc là thuộc tính gì. . . Ta thật sự rất tò mò a."
"Ngồi thêm một lát nữa mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi, đêm nay cần an bài hai người một tổ gác đêm, mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn."
Mặc kệ là Kiều Bạch hay là mấy người khác cũng đều không có ý kiến.
Dù sao ban ngày hôm nay mới gặp phải một đợt thú triều nhỏ, ai cũng không biết tình huống cụ thể thú triều xuất hiện là chuyện gì xảy ra, cẩn t·h·ậ·n vẫn hơn, hơi chú ý một chút dù sao cũng tốt hơn so với bị sinh vật siêu phàm xông vào cửa trong giấc mộng!
Sau đó. . .
Đêm nay thật sự đã trải qua một đêm náo nhiệt phi thường.
Thỉnh thoảng, cứ cách một đến hai giờ, liền sẽ có một đợt hoang dại siêu phàm sinh vật với số lượng không nhiều lắm, miễn cưỡng nằm trong phạm vi có thể giải quyết, xông về phía vị trí doanh địa đóng quân của bọn hắn.
Chỉ riêng trong ba giờ Kiều Bạch gác đêm, liền gặp phải hai lần nhóm nhỏ sinh vật siêu phàm tụ lại, c·ô·ng k·í·c·h đến tận cửa.
Kiều Bạch: "?"
"Đây là. . . Chuyện gì xảy ra?" Kiều Bạch khó hiểu nhìn về phía t·h·í·c·h Dung cùng hắn gác đêm.
Trong tám người ở đây, t·h·í·c·h Dung và Mạc Tuyết Hương là hai người bình thường duy nhất, phân biệt cùng Kiều Bạch, Diệp Lâm Tiệp gác đêm, như vậy bọn họ có thể được bảo vệ tốt hơn.
Đây cũng là một loại tán thành đối với thực lực của Kiều Bạch.
"Không rõ ràng. . ." t·h·í·c·h Dung lắc đầu, khuôn mặt mang kính dưới ánh lửa mờ nhạt ban đêm thoạt nhìn có chút ngưng trọng: "Trừ phi là thú triều cỡ lớn không có quy tắc, nếu không thú triều đều có quy luật, có thể bị quan trắc sớm."
"Thú triều chân chính của Đông Châu c·ấ·m kỵ chi địa hẳn là phải năm đến bảy tháng nữa mới có thể đến, tình huống hôm nay. . ." Nói đến đây, t·h·í·c·h Dung cũng nhíu mày, biểu lộ thấy thế nào cũng không t·h·í·c·h hợp.
Nhấp một ngụm nhỏ t·ử rượu đế dùng để ấm người trong đêm lạnh, t·h·í·c·h Dung vô cùng thuận tay đưa cho Kiều Bạch.
Kiều Bạch yên lặng nhìn chằm chằm t·h·í·c·h Dung.
t·h·í·c·h Dung sững sờ một lát, lúc này mới lộ ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ: "A a a! Suýt nữa quên m·ấ·t! Tiểu t·ử ngươi còn chưa trưởng thành đâu!"
"Hút t·h·u·ố·c u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u đừng hòng mơ tưởng!"
Kiều Bạch liếc mắt.
Nói đến liền như hắn rất muốn h·út t·huốc u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u vậy.
Nhưng nga sự thật lại là gia hỏa này chính mình sắp không kh·ố·n·g chế nổi, uống quá chén.
"Uống hai hớp cho ấm là được rồi." Kiều Bạch nhận lấy bình nhỏ không nhãn hiệu, đựng rượu trong bình nước tùy thân từ tay t·h·í·c·h Dung, thuận tay đặt sang một bên.
Một đêm này trôi qua rất nhanh sao, lại hình như dài đằng đẵng.
Cho dù là một thành viên tiểu đội thám hiểm được thuê đã cùng Sa Ất đổi ca cho Kiều Bạch, Kiều Bạch nằm vào trong túi ngủ, nhắm mắt lại vẫn có thể nghe được âm thanh bên ngoài cách một lúc lại truyền đến.
Là động tĩnh của sinh vật siêu phàm.
May mà thực lực mọi người cũng không quá yếu, tốn một chút c·ô·ng sức và thời gian liền dễ dàng thu thập hết những sinh vật siêu phàm bên ngoài kia.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, tất cả mọi người liền đã tỉnh lại.
"Những sinh vật siêu phàm này không biết đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ có tuổi mà nói, có thể yên ổn trải qua một đêm là chuyện khó khăn cỡ nào sao?" Diệp Lâm Tiệp vừa ngáp vừa dùng giọng điệu có chút hờn dỗi oán trách: "Muốn ngủ một giấc mỹ dung thật sự là quá khó khăn."
Thanh niên tàn nhang Trần Dịch trông coi ca đêm cuối cùng, trước khi tất cả mọi người tỉnh dậy hắn liền cùng một thành viên khác trong tiểu đội thám hiểm được thuê, chuẩn bị xong bữa sáng cho đám người.
Trần Dịch đầu tiên là ân cần đưa cho Diệp Lâm Tiệp một phần, nhân cơ hội này, hắn ngồi bên cạnh Diệp Lâm Tiệp nhỏ giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận