Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 79 (1) : Miêu Miêu trùng đối chiến hình thức: ta truy ta trốn ta mọc cánh khó thoát!

Chương 79 (1): Miêu Miêu Trùng đối chiến hình thức: Ta truy, ta trốn, ta có cánh khó thoát!
Lúc bị đuổi đi, Trâu Đường còn mang theo vài phần không cam lòng, cẩn thận từng bước nhìn về phía Kiều Bạch... trong lồng ngực Miêu Miêu Trùng.
"Trước đi ăn cơm, ăn xong rồi nói." Kiều Bạch không nể mặt ai, đuổi tất cả mọi người đi làm việc, ai rửa mặt thì rửa mặt.
Hắn thì ôm Miêu Miêu Trùng cùng Tiểu Ô ngồi trước đống lửa mới nhóm.
Một bên hâm nóng bữa sáng cho bốn người.
Vừa bắt đầu bôi t·h·u·ố·c cho Miêu Miêu Trùng.
Chờ đến khi ngồi xuống, mấy người cùng nhau ăn điểm tâm, Kiều Bạch kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra tối hôm qua.
Ba người đang bưng bát cháo nóng húp dở nghe vậy, tay đưa bát lên miệng đều khựng lại giữa không trung.
Không phải chứ?
Tối qua còn p·h·á·t sinh nhiều chuyện như vậy sao?
Bọn hắn thật sự là không hề p·h·á·t giác ra!
Sở Nhạn Dực vội vàng quay đầu nhìn quanh bốn phía, sáng sớm lúc thức dậy không chú ý, giờ cẩn thận quan sát liền có thể p·h·á·t hiện dấu vết Tiểu Ô chiến đấu để lại.
"Vẫn là chúng ta lơ là." Sở Nhạn Dực nói xong, cúi đầu nhìn cái con đang bưng bát, vùi đầu "loảng xoảng loảng xoảng" ăn như điên kia, trong ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng, lại mang theo vài phần chất vấn.
Nghe Kiều Bạch nói, cái con tiểu gia hỏa không rõ chủng loại này hình như rất nguy hiểm, còn không đợi Sở Nhạn Dực kịp quan sát kỹ, vừa quay đầu lại liền thấy nó ăn như hổ đói... Trong lòng chút ngưng trọng và cảnh giác kia, trong nháy mắt biến m·ấ·t không còn chút nào.
... Phàm là siêu phàm sinh vật hoang dại có chút cốt khí, cũng sẽ không để bản thân ăn như heo thế kia.
Nguy hiểm, giải trừ.
"Cho nên ngươi khế ước với nó rồi phải không?" Trâu Đường mặt mày hâm mộ nhìn Kiều Bạch và Miêu Miêu Trùng, không biết nàng rốt cuộc là hâm mộ ai, tóm lại là hâm mộ thì cứ hâm mộ.
Trâu Đường sờ cằm, ra vẻ suy tư nói: "Thoạt nhìn giống như là siêu phàm sinh vật loại mới nào đó, bất quá đặt ở nơi như c·ấ·m kỵ chi địa này, hình như cũng không phải là không thể giải t·h·í·c·h?"
Kiều Bạch cười cười.
x·á·c thực không phải vấn đề lớn.
Tuy nói hắn cũng không biết Miêu Miêu Trùng rốt cuộc là chủng loại gì, nhưng khế ước Miêu Miêu Trùng đối với bản thân hắn mà nói không có nguy hiểm gì, huống chi là liên minh và quốc gia.
Ngoại trừ những siêu phàm sinh vật được x·á·c nh·ậ·n là có tộc đàn tồn tại, có thể thông qua phương thức c·ô·ng t·h·ủ· tiến hành sinh sôi, tự mình sinh sôi lưu truyền huyết mạch ra, ngẫu nhiên cũng sẽ có một hai con chưa từng thấy qua, nhưng lại trùng hợp bị người nào đó nhìn thấy hoặc là khế ước.
Chỉ cần Ngự Thú Sư và siêu phàm sinh vật song phương đạt thành nhận thức chung, thành c·ô·ng khế ước, Ngự Thú Sư phụ trách quản thúc sủng thú không làm xằng làm bậy ở thế giới loài người, liên minh tuân theo tập tục tự do cởi mở, mang theo siêu phàm sinh vật sau khi khế ước đi đăng ký một lần là được.
Mà những siêu phàm sinh vật không cách nào được chứng thực có tộc đàn tồn tại, thậm chí là cá thể thứ hai, không phải mỗi con đều phi thường lợi h·ạ·i, chí ít đại bộ ph·ậ·n đều tiêu tan trong đám người, chỉ có vô cùng vô cùng t·h·iếu một bộ ph·ậ·n, t·h·e·o Ngự Thú Sư thực lực tăng lên mà có chút danh khí.
Như Kiều Bạch biết, trong số thất giai Ngự Thú Sư của bổn quốc, có một người khế ước một con sủng thú không nằm trong danh sách giống loài siêu phàm sinh vật đã biết.
Cho nên đối với việc Kiều Bạch khế ước con Miêu Miêu Trùng này, ba người còn lại ở đây đều rất thản nhiên, Kiều Bạch vui vẻ là được rồi.
Vấn đề duy nhất bọn hắn quan tâm hiện tại chính là...
"Kiều Bạch, ngươi đến lúc đó định đăng ký siêu phàm sinh vật của ngươi chủng loại gì?" Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n sắc mặt xanh mét hỏi: "Sẽ không thật là cái kia Miêu Miêu... Long chứ?"
Đem ba chữ này thốt ra, Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n đã tốn hết khí lực toàn thân.
Quái lạ.
Thật sự là quá kì quái.
Nhìn tướng mạo của gia hỏa này, Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n cảm thấy ánh mắt mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Kỳ thật sau khi xẹp hơi, Miêu Miêu Trùng khôi phục dáng người đều đặn ban đầu, nhìn qua thuận mắt hơn so với buổi sáng.
Nhưng nhìn Miêu Miêu Trùng lúc ăn cơm như hổ đói, h·ậ·n không thể ăn luôn cả cái bát dùng một lần... À, đã ăn luôn rồi.
"Kiều Bạch." Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n dùng ánh mắt chân thành nhìn Kiều Bạch: "Ngươi không cảm thấy cái tên Phệ Nguyên Thú còn t·h·í·c·h hợp với nó hơn sao?!
Cái bộ dáng ăn tạp này, coi như Kiều Bạch cuối cùng đăng ký "Tỳ Hưu", "Thao t·h·iết" những cái tên m·ã·n·h thú này Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n đều nh·ậ·n, hắn tuyệt đối không thể tiếp nh·ậ·n "Miêu Miêu" và "Long", hai sinh vật đáng yêu và uy vũ này đồng thời bị làm bẩn!
Kiều Bạch không nói chuyện, chỉ liếc Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n một cái.
Đã định.
Không đổi.
Rất êm tai.
Thấy bộ dáng những người khác bị cái tên này làm cho lôi đình cũng rất thú vị.
Dù sao hắn cũng đâu phải ma quỷ.
Kiều Bạch: Mỉm cười.
Bữa điểm tâm này đối với Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n mà nói, ăn đến phi thường gian nan.
Sở Nhạn Dực và Trâu Đường n·g·ư·ợ·c lại không sao cả.
Sau khi x·á·c nh·ậ·n có Kiều Bạch t·r·ó·i buộc, cái con Miêu Miêu Trùng tên chít chít này không có bao nhiêu nguy hiểm, Sở Nhạn Dực liền triệt để chuyển từ cảnh giác sang hiếu kỳ và k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
"Thực lực của nó thế nào?" Sở Nhạn Dực hỏi: "Có muốn cùng Quái Lực Đại Hùng của ta đối chiến thử một trận không?"
Mấy ngày nay Sở Nhạn Dực đã thành c·ô·ng cùng Ba Lâm Quy của Trâu Đường, còn có Bảo Bảo Long của Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n đối chiến một trận, kết quả vô cùng làm cho Sở Nhạn Dực thỏa mãn.
Thành c·ô·ng tra t·h·iếu sót, p·h·á·t hiện những chỗ chưa hoàn thiện và kịp thời bổ sung.
Đáng tiếc sau khi đối chiến thêm hai lần, bị Sở Nhạn Dực nắm rõ tiết tấu chiến đấu, Trâu Đường và Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n cũng chỉ còn lại có phần bị treo lên đánh, hai người hai ngày cuối cùng thế nào cũng không chịu đáp ứng đối chiến với Sở Nhạn Dực nữa.
Thà rằng tiếp tục nhìn nhau chán ghét đối chiến, cũng không muốn đưa lên bị Sở Nhạn Dực n·g·ư·ợ·c!
Còn Tiểu Ô, ba con sủng thú của Sở Nhạn Dực đều không đánh lại.
Mãi mới chờ được một con siêu phàm sinh vật mới, lại còn là sủng thú khế ước của Kiều Bạch, Sở Nhạn Dực liền không kịp chờ đợi xông tới.
Kiều Bạch suy nghĩ, liếc qua con Miêu Miêu Trùng đang nhảy nhót sau lưng hắn, cực kỳ vui vẻ, tự chơi một mình, không có cái đuôi cũng có thể rất vui vẻ, trong ánh mắt toát ra mấy phần suy tư.
"A... Có thể thử một chút?" Kiều Bạch sau một phen suy tư, vẫn là đáp ứng.
Đêm qua Miêu Miêu Trùng và Tiểu Ô đối chiến, vượt ra khỏi dự liệu của Kiều Bạch.
Miêu Miêu Trùng có lẽ không có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n c·ô·ng kích tốt, nhưng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n lẩn trốn của nó tuyệt đối là nhất lưu, bất quá thực lực của Tiểu Ô đối với Miêu Miêu Trùng mà nói quá mạnh mẽ, không cách nào để cho Kiều Bạch cảm nhận trực quan hơn về tiềm lực chân chính của Miêu Miêu Trùng, cùng những người khác đối chiến vừa phải cũng tốt.
Vừa vặn để hắn sờ xem nội tình của con mèo này.
"Tiểu Chít Chít." Kiều Bạch ôm Miêu Miêu Trùng lên.
Miêu Miêu Trùng vui vẻ nằm trong n·g·ự·c Kiều Bạch, quơ quơ đôi chân lộn xộn, mắt nhìn thẳng Kiều Bạch, nghiêng đầu, đáng yêu giả ngây thơ khẽ "chít chít" một tiếng.
Kiều Bạch: "..."
Tiểu Ô: "..."
Tiểu Ô tiến lên, dùng hai cánh to lớn, một trái một phải, không chút lưu tình đ·ậ·p vào mặt Miêu Miêu Trùng.
Tiểu Ô: Siêu hung.jpg!
Không cho phép học điểu giả ngây thơ!
Miêu Miêu Trùng nằm trong n·g·ự·c Kiều Bạch làu bàu vài tiếng.
Trên mặt viết bốn chữ lớn —— Lần sau còn dám.
Tiểu Ô: ╬
Mèo và điểu đại chiến, hết sức căng thẳng!
Cũng may Kiều Bạch kịp thời tách hai đứa ra, thế mới không xảy ra cuộc n·ội c·hiến làm suy yếu thực lực nhà mình trước khi đối chiến với Sở Nhạn Dực.
Ba người Sở Nhạn Dực, Trâu Đường và Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n bên cạnh, nhìn động tác của Kiều Bạch, sửng sốt một chút.
"Khá lắm, hai con này nhà ngươi về sau thật có thể ở chung hòa thuận?" Trâu Đường dùng ngữ khí không x·á·c định nói: "Ngươi thật không sợ hai bọn nó biến thành tổ hợp p·h·á nhà hả?"
Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n tán đồng không thể đồng ý hơn: "Cảm giác chỉ cần ngươi không để ý, hai bọn nó liền có thể đ·á·n·h đến t·h·i·ê·n hôn địa ám, vật đổi sao dời, nhà chỉ còn bốn bức tường, thê ly tử tán."
"Ngươi là sẽ đặt câu." Trâu Đường giơ ngón tay cái với Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n.
Tuy rằng đặt câu ông nói gà bà nói vịt, nhưng rất hình tượng, làm cho người ta hiểu ý.
Sở Nhạn Dực: "Kỳ thật chỉ cần giúp chúng nó tiêu hao hết thể lực, n·g·ư·ợ·c lại cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng."
Nói xong, nàng khẽ gật đầu, bộ dáng như người từng t·r·ải nghiệm.
Trâu Đường và Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n nhớ tới ba con Đại Hùng Sở Nhạn Dực khế ước, trong nháy mắt từ đáy lòng dâng lên một cỗ kính nể đối với nàng.
Có thể một hơi bồi dưỡng ba con Đại Hùng, nữ nhân này tuyệt đối không phải người bình thường!
"Còn muốn đối chiến không." Sở Nhạn Dực lại hỏi.
"Được." Kiều Bạch gật đầu, trở tay thả Miêu Miêu Trùng xuống đất: "Tiểu Chít Chít, cố lên, xem biểu hiện của ngươi."
Miêu Miêu Trùng nhấc cái bụng mỡ màng, nhìn không ra lồng n·g·ự·c, vẻ mặt kiêu ngạo lại đắc ý.
"Chít chít!"
"Chít chít ngao!"
Cứ chờ xem long a, Ngự Thú Sư!
Nhất định sẽ không để ngươi thất vọng đâu!
Bởi vì khế ước, Kiều Bạch rất nhanh hiểu được ý tứ của Miêu Miêu Trùng.
Nhìn bộ dáng tràn đầy lòng tin kia của Miêu Miêu Trùng, Kiều Bạch cũng vô cùng coi trọng nó.
Biết đâu... Hắn thật sự là t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử, t·i·ệ·n tay khế ước một con siêu phàm sinh vật, kỳ thật chính là loại vũ trụ vô đ·ị·c·h siêu ngưu bức đó?
Sau khi khế ước liền có thể giải trừ phong ấn, vài phút miểu s·á·t toàn trường!
Đẳng cấp, thực lực gì căn bản không phải vấn đề... Được rồi, vẫn nên hỏi thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận