Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 94 (2) : Cổ có Thần Nông nếm bách thảo, hiện có tóc húi cua ca ăn cây nấm. . . ?

Chương 94 (2): Xưa có Thần Nông nếm bách thảo, nay có anh tóc húi cua ăn nấm rừng...? Tiếp tục, tiếp tục nào ~
Đáng tiếc, mặc kệ tiểu sư thú có từ từ dụ dỗ thế nào, Thích Dung đều không đưa tay ra nữa.
Hắn vừa đẩy tiểu sư thú ra - không hiểu sao đột nhiên trở nên rất bám người, mà còn không phải bám Ngự Thú Sư của nó - vừa buồn cười nói: "Kỳ thật cũng còn tốt mà? So với tự nhiên một năm hai lần thay lông, mỗi lần thay lông nửa năm ở các loài mèo chó, thì một số siêu phàm sinh vật có lông tóc tương đối rậm rạp, cũng chỉ là tại thời gian sắp tiến hóa, năng lượng quá dồi dào mới có chút rụng lông."
"Đối với những người yêu thích lông xù nhưng lại mẫn cảm với lông xù mà nói, đã rất tốt rồi."
Chứ đừng nói đến việc còn có không ít siêu phàm sinh vật lông xù, trong quá trình tiến hóa cũng sẽ không rụng lông.
"Chỉ cần là lông dài, thì sẽ có nguy cơ rụng lông." Diệp Lâm Tiệp không đồng ý, lắc đầu: "So với những siêu phàm sinh vật lông xù kia, ta quả nhiên vẫn là thích côn trùng hoặc là động vật chân đốt hơn."
Thích Dung: "... Ngươi nói thẳng ra là ngươi thích côn trùng đi, sáu con sủng thú của ngươi mà thả ra, không khác gì một đội quân độc trùng, suýt chút nữa là gom đủ ngũ độc để nuôi cổ rồi."
"Cảm ơn đã khen." Diệp Lâm Tiệp mỉm cười.
Thích Dung: "... "
"Ta thật sự không có khen ngươi."
"A, ta cảm thấy ngươi đang khen ta là được rồi."
Kiều Bạch ở một bên nghe mà suýt chút nữa không nhịn được cười.
Đồng thời lại một lần nữa chứng minh suy đoán trước đó của hắn ——
Mấy con sủng thú còn lại của Diệp lão sư, quả nhiên đều không phải là dạng dễ trêu chọc.
Hai người đấu khẩu qua lại vài câu, may mà bọn họ còn nhớ rõ chính sự, điều chỉnh lại đội hình một lần nữa.
Tạo thành một hình bán nguyệt đan xen tinh tế.
Diệp Lâm Tiệp đi ở ngay phía trước vòng tròn, mắt kép nhện độc ở phía trước mở đường, đâm điệp đi theo sau cùng đội ngũ để duy trì cảnh giác.
Thích lão sư và Mạc lão sư - hai người bình thường - đứng ở hai bên trái phải của nàng.
Kiều Bạch nhìn một chút, không hiểu sao lại có cảm giác đại tỷ đại hắc xã hội (gái đẹp Blackie) dẫn theo hai tiểu kiều thê yếu đuối của nàng... Khụ khụ, đi tuần tra vậy.
Hơn nữa không chỉ riêng Kiều Bạch là nghĩ như vậy.
Sa Ất và Trần Dịch, lần lượt đứng ở phía bên kia của Thích lão sư và Mạc lão sư, nhìn về phía hai vị nam lão sư này ánh mắt cũng có chút kỳ lạ.
Ngay cả tiết tấu bước chân cũng chậm hơn một chút.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là không muốn trở thành một phần trong màn play nhìn qua không hiểu thấu này.
Luôn cảm thấy bọn hắn giống như trở nên không sạch sẽ!
Thanh niên tàn nhang nhìn về phía Kiều Bạch đang đứng bên cạnh hắn, ôm Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng, chậm rãi đi theo, trong ánh mắt mang theo vài phần hâm mộ không nói nên lời.
Hắn thậm chí còn rất muốn mở miệng —— đổi chỗ đi!
Bất quá cuối cùng thanh niên tàn nhang vẫn không thể nào mở miệng.
Phía ngoài cùng của đội ngũ, đứng chính là hai thành viên của tiểu đội thám hiểm được thuê tới.
Ở độ tuổi hơn ba mươi có thể trở thành Ngự Thú Sư nhị giai, thiên phú của bọn hắn có lẽ không sánh bằng thiên tài trẻ tuổi đầu đinh và thanh niên tàn nhang, nhưng kinh nghiệm thực chiến phong phú tích lũy được khi ẩn hiện ở cấm kỵ chi địa, giúp bọn hắn càng thêm thích ứng với hoàn cảnh trước mắt.
Chứ đừng nói trong đội ngũ còn có một Ngự Thú Sư ngũ giai dẫn đầu giải quyết.
Bọn hắn chỉ cần chịu trách nhiệm bảo vệ tốt những người khác trong chiến đấu là được, so với tình huống bọn hắn tưởng tượng ban đầu còn đơn giản hơn.
Ít nhất đám người này thật sự có thực lực tự vệ.
Mà không phải kéo bọn hắn cùng đi vào cấm kỵ chi địa để chịu c·h·ết.
Không khí chung của mọi người tương đối tốt.
Vừa nói chuyện phiếm vừa tiến lên.
Đi tới đi tới... Trên mặt Kiều Bạch liền nổi lên một loại biểu cảm tương đối im lặng.
Không ngờ tới.
Vị đại ca song khai môn có vẻ ngoài khôi hài, nói năng ý tứ, nhưng đối với thảo dược và các loại thực vật lạ như trái cây chưa từng gặp qua, đều tràn đầy hứng thú.
Thỉnh thoảng liền chủ động rời đội, hướng về phía phương hướng hắn cảm thấy hứng thú mà vọt tới.
Lúc đầu, hai nhân viên thuê đi ở ngoài cùng còn bị giật mình.
Nhưng mà theo số lần như vậy tăng lên, bọn hắn cũng thành quen.
Diệp lão sư và Thích Dung càng là một bộ biểu cảm không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, giống như đã sớm biết đồng nghiệp này của bọn hắn là hạng người gì.
Đây này.
Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, đây đã là lần thứ ba tiểu đội dừng lại, cùng Mạc lão sư ngồi xổm ở bên cạnh một cái cây, nghiên cứu một cây nấm nhỏ xuất hiện dưới gốc cây.
"Thoạt nhìn giống như là một cây nấm độc, thông thường trong tự nhiên... Nhưng mà ta lại cảm nhận được một tia siêu phàm lực lượng rất yếu ớt từ trên người nó, không chừng đây là một loại khuẩn nấm đặc thù có thể ăn được mà còn chưa được phát hiện." Mạc lão sư ngồi xổm trên mặt đất, ngữ khí nghiêm túc cũng không che được nội tâm cuồng hỉ của hắn.
"Mạc lão sư có thể cảm nhận được siêu phàm lực lượng từ cây nấm này sao?" Kiều Bạch có chút hiếu kỳ.
Là một Ngự Thú Sư, hắn đều không có cảm nhận được mảy may cái gọi là siêu phàm lực lượng kia mà?
Thanh niên đầu đinh Sa Ất thừa cơ hội này, ném cho Kiều Bạch một ánh mắt khinh thường, phảng phất như đang nhìn con dế.
"Ha ha, đừng nhìn Mạc lão sư chỉ là người bình thường, nhưng ở trình độ mẫn cảm với siêu phàm lực lượng, so với tám mươi phần trăm Ngự Thú Sư còn tinh chuẩn hơn." Thích Dung vừa cười vừa nói: "Mọi người đều nói nếu Mạc lão sư có thể thức tỉnh tiềm chất Ngự Thú Sư, hắn đại khái sẽ thức tỉnh một thiên phú kỹ năng dạng như 【 tuyệt đối linh cảm 】 hay 【 giác quan thứ sáu 】 gì đó."
Kiều Bạch: Đã hiểu.
Có thể dựa vào thân phận người bình thường trở thành lão sư của học viện ngự thú cao cấp, cũng không thể nào là người bình thường.
"Năng lực này đặt ở trên thân siêu phàm sinh vật có thể không phát huy tác dụng lớn, nhưng đối với việc phân loại và sử dụng tốt hơn thảo dược cùng tài nguyên, có thể rất tốt phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó." Thích Dung chỉ chỉ Mạc lão sư đang ngồi xổm ở đó, tựa như một ma quỷ cơ bắp.
"Cũng tỷ như chúng ta, ở ngoài dã ngoại thấy được một cây nấm lạ như vậy, bình thường sẽ không nghĩ nhiều."
Nấm màu đỏ, thân trắng, vừa nhìn liền biết ăn vào là phải nằm cáng.
Đụng vào làm gì?
Sợ trúng độc không đủ nhanh sao?
Nhưng mà nếu là biết trong cây nấm này ẩn chứa một chút siêu phàm chi lực, tình huống lại trong nháy mắt trở nên khác biệt.
Thức ăn ẩn chứa siêu phàm chi lực đều có khả năng trở thành thảo dược, tài nguyên.
Không chừng bọn hắn liền phát hiện ra một loại cây nấm mới có công hiệu đặc thù ở phương hướng nào đó không biết?
"Vậy tiếp theo..." Kiều Bạch chần chờ hỏi.
"Nếm thử."
"Nếm một ngụm liền biết."
"Ăn một miếng là xong."
Mạc Tuyết Hương, Thích Dung và Diệp Lâm Tiệp ba người không hẹn mà cùng nói ra.
Kiều Bạch: "... "
"Sẽ trúng độc."
Mạc Tuyết Hương vung tay lên, khốc ca mang trên mặt một loại kiên trì không nói nên lời: "Không có chuyện gì, ta đã sớm dự liệu được loại tình huống này, dù sao tới là Đông Châu cấm kỵ chi địa, nơi này có không ít siêu phàm sinh vật có thuộc tính liên quan đến độc, ta mang theo các loại phẩm chất thuốc giải độc."
Nói xong, đại ca song khai môn thả xuống ba lô phồng lên trên lưng, sau đó từ bên trong móc ra một loạt, từ sơ cấp đến trung cấp đến cao cấp thuốc giải độc, chỉnh tề, ngay ngắn.
Thuốc giải độc cả nhà đều ở nơi này.
Giờ khắc này.
Ngoại trừ ba vị lão sư có thể lẫn nhau cộng minh, cùng chung chí hướng, còn lại bao gồm cả hai học sinh dự bị của Mạc lão sư, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc hết sức rõ ràng.
Không phải chứ?
Thật sự làm vậy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận