Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 174 (2) : Hôn hôn lẫn nhau hố, thật là hiếu thảo! Kiều Bạch: Ngẫu nhiên bắt lấy một cái may mắn tiểu bằng hữu

Chương 174 (2): Hôn hôn lẫn nhau hố, thật là hiếu thảo! Kiều Bạch: Ngẫu nhiên bắt lấy một tiểu bằng hữu may mắn.
Khi nghe thấy câu nói đầu tiên của con trai mình, Trương Phàn Sơn liền lặng lẽ bật loa ngoài, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Triệu Nham đang ngồi đối diện hắn, người vừa mới nói một tràng lời vô nghĩa tương tự.
Triệu Nham: ". . ."
Vốn quen thói lưu manh đã lâu như Triệu Nham, sau khi nghe những lời này, tr·ê·n mặt cũng không khỏi lộ ra mấy phần lúng túng.
Khụ khụ.
Lúc lão Trương cùng lão Lâm nói, hắn không có nhiều cảm giác lắm.
Thế nhưng là bị một thằng nhóc nói ra. . . Vốn dĩ đang thẳng thắn, Triệu Nham đột nhiên lại có thêm mấy phần ngượng ngùng và oán trách.
Triệu Nham: Xác định không phải ngươi cùng nhóc con thông đồng đến chỉnh ta sao?
Trương Phàn Sơn liếc Triệu Nham một cái.
Đầu dây bên kia Trương Hoằng Nhất vẫn còn tiếp tục nói:
"Đừng làm mấy trò vô bổ này, thực tế chút đi."
"Hiện tại."
"Có biết hay không?"
"Nhất đẳng c·ô·ng không lấy được, tam đẳng c·ô·ng cũng không lấy được sao?"
"Thực sự không được thì cho dược tề tăng độ đậm huyết thống ấy, sủng thú của giáo sư Kiều Bạch có mấy con, tương lai còn có nữa, nói chung là sẽ cần dùng đến."
Triệu Nham: Hùng hùng hổ hổ. jpg
Nghe một chút, nghe một chút xem!
Những thứ mà nhóc con nói ra há là có thể dễ dàng lấy ra được cả đống lớn như vậy?
Không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt!
Mặc dù Triệu Nham không nói một câu, nhưng đầu dây bên kia Trương Hoằng Nhất giống như đoán trúng được Triệu Nham đang nghĩ gì trong lòng, bổ sung một câu tuyệt s·á·t.
"Những vật này trân quý sao? Đương nhiên là trân quý. Thế nhưng so ra vẫn kém s·i·n·h m·ạ·n·g của các tướng sĩ trên dưới quân đoàn thứ tư."
Triệu Nham: ". . ."
Triệu Nham triệt để ngậm miệng.
"Được rồi được rồi, biết rồi, yên tâm đi, chúng ta không thể bạc đãi giáo sư Kiều Bạch."
Nhìn vẻ mặt Triệu Nham triệt để từ bỏ chống lại, Trương Phàn Sơn cười nói với đầu dây bên kia, giúp con trai mình một tay:
"Đừng quên ở Ngọc Long giúp chúng ta đào thêm mấy hạt giống tốt."
Dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy, rõ ràng là không muốn cùng Trương Phàn Sơn nói thêm,
Trương Phàn Sơn khẽ cười một tiếng, trở tay bỏ điện thoại di động vào.
"Thế nào, nghĩ kỹ muốn cho người ta, giáo sư Kiều Bạch, thêm chút t·h·ù lao. . . À không, lễ vật gì chưa?"
"Được được được, đều nghe theo các ngươi hết." Triệu Nham khoát tay, tr·ê·n mặt còn mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Lời đã nói đến mức này, lão Triệu ta còn có thể nói gì. . ."
Lại móc móc, chính là không tôn trọng quân đoàn thứ tư, không tôn trọng các huynh đệ đã s·ố·n·g sót sau thú triều lần này, không tôn trọng các huynh đệ sẽ s·ố·n·g sót sau thú triều lần sau!
Hắn, Triệu Nham, có bòn rút, cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ!
Thực chiến khiến cho tr·ê·n dưới quân đoàn thứ tư đều nh·ậ·n thức được, Kiều Bạch rốt cuộc đã tặng cho bọn họ món quà lớn như thế nào!
Không chỉ có thể tăng lên sức cạnh tranh của quân đoàn thứ tư khi chiêu mộ binh lính ra bên ngoài, mà còn có thể tăng lên tỉ lệ s·ố·n·g sót của quân đoàn thứ tư!
Bọn họ có cảm kích Kiều Bạch bao nhiêu cũng không đủ.
Đây là điều nên làm!
Kiều Bạch lại nhận được hai mươi dược tề tăng độ đậm huyết thống do quân đoàn thứ tư đưa tới: "?"
Có hơi sửng sốt một chút, Kiều Bạch mới nhớ ra, lúc trước hắn còn chuẩn bị tìm cách lấy thêm mười phần nữa từ trong tay quân đoàn thứ tư, vừa vặn gom đủ ba mươi sáu phần.
Không ngờ tới. . .
Hắn còn chưa nói, quân đoàn thứ tư đã tự mình đưa tới, hơn nữa còn nhiều hơn hắn muốn mười phần.
"Đây là. . ." Kiều Bạch nhìn về phía Lâm Vấn Thiên, người đưa dược tề tới, dùng ánh mắt không chắc chắn nhìn hắn.
Có ý gì?
Lâm Vấn Thiên nở một nụ cười thật tươi với Kiều Bạch.
"Đây là lễ vật quân đoàn thứ tư chúng ta tặng ngài, giáo sư Kiều Bạch, đây là ngài đáng được nhận, hãy nhận lấy đi."
Coi là Kiều Bạch muốn cự tuyệt, hoặc là ngại không dám nhận, Lâm Vấn Thiên còn chuẩn bị sẵn một tràng lời lẽ để khuyên Kiều Bạch.
Không ngờ Kiều Bạch nghe vậy bình tĩnh gật đầu, trở tay nhận lấy đồ vật.
Lâm Vấn Thiên: ". . ."
Khụ khụ.
Hắn nắm tay chống lên bên môi che giấu sự kinh ngạc của mình.
"Không phải nói đây là lễ vật cho ta sao?" Kiều Bạch biểu lộ bình tĩnh, mỉm cười nhìn về phía Lâm Vấn Thiên, nói: "Vậy ta sẽ thoải mái nhận lấy, đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa."
Quân đoàn thứ tư cam tâm tình nguyện cho.
Hắn cũng thật tâm muốn.
Chỉ là chuyện đơn giản như vậy.
Lâm Vấn Thiên ngẫm lại: Hình như đúng là như vậy?
Không có gì đáng ngại ngùng.
Lại ho khan hai tiếng, Lâm Vấn Thiên khôi phục biểu lộ bình thường, bất quá trong thâm tâm, hắn cảm thấy hắn lại hiểu thêm mấy phần chân thật về Kiều Bạch.
"Ngài nói không sai, thoải mái nhận lấy là tốt nhất." Lâm Vấn Thiên cười cười: "Hai mươi phần dược tề này là quà cảm ơn của quân đoàn thứ tư chúng ta tặng ngài, chúng ta còn xin riêng cho ngài một huân chương tam đẳng c·ô·ng lao."
Kiều Bạch: "?"
Ân ân ân?
Trước đó hình như còn có một phần nhị đẳng c·ô·ng nữa đúng không?
Lâm Vấn Thiên khẽ gật đầu: "Kỳ thật chúng ta còn muốn xin cho ngài huân chương nhất đẳng c·ô·ng lao. . ."
Cũng giống như lời Trương Hoằng Nhất nói trong điện thoại trước đó, gần như là không thể.
Đây không phải là chuyện quân đoàn thứ tư có nỡ bỏ danh ngạch hay không, mà là c·ô·ng huân vinh quang chân chính, trong quân đội cũng là cực kỳ khó mà có được.
Lần này có thể xin thêm cho Kiều Bạch một huân chương tam đẳng c·ô·ng lao, đã là xem xét đến ảnh hưởng lâu dài mà Kiều Bạch đã nỗ lực mang lại, cuối cùng mới thông qua.
Kiều Bạch có thể cảm nh·ậ·n được quân đoàn thứ tư cảm kích hắn nhiều đến mức nào.
"Đây là việc chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu, ngược lại không cần kh·á·c·h khí như vậy." Lúc này Kiều Bạch rốt cuộc nhớ tới cần phải nói hai câu khách sáo.
Lâm Vấn Thiên nhìn cái rương Kiều Bạch đã x·á·ch trong tay, trong ánh mắt mang theo chút buồn cười.
Được thôi.
Hiểu biết thêm về giáo sư Kiều Bạch +1.
"Vậy ta sẽ không quấy rầy giáo sư Kiều Bạch nữa." Lâm Vấn Thiên nhìn đồng hồ, hắn chỉ đơn thuần đến đưa dược tề cho Kiều Bạch, còn cả đống việc cùng với lão Triệu, người đang thay thế vị trí của hắn ngồi trước bàn làm việc phê chữa văn kiện, đang chờ hắn.
Lâm Vấn Thiên vốn muốn để Triệu Nham gánh thêm một chút.
Chỉ sợ văn kiện quá nhiều, Triệu Nham lát nữa trực tiếp bỏ gánh không làm.
Phải cho Triệu Nham một chút không gian thả lỏng, sau đó lại bắt hắn trở lại phê chữa văn kiện, đây là việc bọn họ phải làm.
Tiễn Lâm Vấn Thiên, Kiều Bạch ngồi xuống tò mò nghiên cứu bốn mươi sáu phần dược tề tăng độ đậm huyết thống vừa nhận được.
Mở rương ra, những ống nghiệm thon dài, tinh tế được sắp xếp ngay ngắn cùng nhau.
Màu sắc dược tề trong ống nghiệm, tuyệt đối là đẹp nhất trong số tất cả các loại dược tề Kiều Bạch từng thấy qua.
Màu tím nồng đậm, sắc thái có độ bão hòa thấp không hề khiến người ta cảm thấy tục tĩu, mà ngược lại mang một vẻ mỹ cảm khó tả.
Cầm một ống nghiệm dược tề lên.
Đặt dưới ánh đèn, dưới ánh mặt trời, khi xoay ống nghiệm, phảng phất có thể nhìn thấy những đốm sáng lấp lánh trong chất lỏng màu tím thần bí nồng đậm, giống như dải ngân hà đang trôi.
Kiều Bạch quay đầu nhìn về phía Tiểu Ô, Miêu Miêu trùng, tiểu bạch xà cùng tiểu Sứa, lắc lắc ống nghiệm trong tay.
"Thế nào?"
"Có muốn thử một ngụm không?"
Ngẫu nhiên bắt lấy một nhóc, thử xem tác dụng của dược tề ra sao?
Tiểu Ô, Miêu Miêu trùng và tiểu bạch xà không biết vì lý do gì đều vô thức lùi về phía sau một bước.
Căn bản không nhúc nhích, nhưng đột nhiên lại bị đẩy về phía trước, tiểu Sứa méo đầu một chút.
"kulu?"
Chuyện gì xảy ra?
Tiểu Sứa mờ mịt. jpg
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận