Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 359 (2) : Kiếm tiền như thế chi dễ dàng! Ăn Jin Kaila?

**Chương 359 (2): Kiếm tiền dễ như trở bàn tay! Ăn Jin Kaila?**
Cái gì gọi là "một khối này không dùng rồi"?
Cát giáo sư không phải người ngu.
Kẻ đần độn thật sự thì không thể nào trở thành một vị giáo sư nghiên cứu tiến hóa sủng thú ưu tú được.
Đầu óc thoáng suy nghĩ một chút.
Liên tưởng đến biểu hiện không thích hợp trước đó của Kiều Bạch, Cát Tông Ngôn trong nháy mắt liền hiểu ra.
Hắn nhìn Kiều Bạch bằng ánh mắt cảm kích.
Kiều Bạch giáo sư... thật sự là ân nhân của hắn! Quý nhân a!
Cát giáo sư không công khai thảo luận chuyện này.
Trong lòng hiểu rõ là được.
Trong lòng hai người hiểu là được rồi.
"Cảm ơn ngài, Kiều Bạch giáo sư." Cát giáo sư cảm kích nói: "Chính là, ngài nói Hoa Hoa trên thân có vẻ như có chút vấn đề, chuyện này là sao?"
Uông Minh cũng đi tới.
Đối với cuộc đối thoại của Kiều Bạch và Cát Tông Ngôn, hắn nghe mà mơ mơ hồ hồ, có cảm giác nửa hiểu nửa không.
"Thực lực." Kiều Bạch không để ý, đi tới chỗ Uông Minh.
Vốn dĩ đây cũng không phải là chuyện gì không thể nói.
Chỉ cần hai bên hơi đối chiếu một chút, liền có thể p·h·át hiện vấn đề.
"Hoa Hoa lúc trước từ ồn ào hoa tiến hóa thành ác mộng hoa, thực lực trực tiếp từ thất giai lên bát giai cấp thấp."
"Mặc dù hơi cường điệu, nhưng bởi vì hình thái tiến hóa đặc thù, cũng không phải là không thể lý giải."
Bất kể là Lý Cảm, Uông Minh hay Cát giáo sư, tất cả đều khẽ gật đầu.
Đúng là như vậy.
Tiến hóa đối với siêu phàm sinh vật mà nói, về bản chất chính là một lần năng lực các phương diện tăng lên vượt bậc, khoa trương một chút cũng có thể hiểu được.
"Nhưng thực lực của Hoa Hoa bây giờ là bát giai cao cấp."
Cát giáo sư: "? ? ?"
Lý Cảm: "? ? ?"
"Ta đi!" Lý Cảm không nhịn được thốt lên: "Đây là ăn hạt phân viên sao?"
Không cần người khác trả lời, Lý Cảm tự mình lắc đầu phủ định: "Ăn Jin Kaila cũng không tăng nhanh như vậy a!"
"Một năm!"
"Từ cấp thấp lên cao cấp! Vẫn là bát giai! Đây quả thực là cưỡi t·ên l·ửa!"
Thực lực của sủng thú vốn là càng mạnh càng khó đạt được tăng lên.
Vô luận là siêu phàm sinh vật hoang dại, hay là sủng thú được Ngự Thú Sư khế ước, đây là một định luật bất biến.
Nhưng tình huống của Hoa Hoa...
Có chút đột phá nhận thức bình thường của bọn họ.
Uông Minh bên cạnh: "?"
"Không phải?"
"Bát giai cấp thấp lên bát giai cao cấp?"
"Chuyện này làm sao có thể a!"
Uông Minh phát ra tiếng kinh hô không thể tin được.
Giả!
Cái này nhất định là giả!
Hắn không thể tin được loại chuyện này lại là sự thật!
Đáng giận!
Tại sao thực lực sủng thú của hắn không thể tăng nhanh như vậy?
Uông Minh thề, hắn không có đỏ mắt, hắn thật sự không có đỏ mắt.
Chỉ là nhàn nhạt, hơi ghen tị một chút thôi.
Chuyện này không phải là quá không bình thường sao!
Cát giáo sư cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Thực lực tăng lên quá nhanh.." Cát giáo sư lẩm bẩm, trong tầm mắt của hắn không kìm được mang theo mấy phần bối rối và luống cuống.
Cát giáo sư cầu cứu nhìn về phía Kiều Bạch.
Kiều Bạch vỗ vỗ bả vai Cát giáo sư: "Tỉnh táo, sự tình không nghiêm trọng như vậy, chí ít tình huống của Hoa Hoa hiện tại thoạt nhìn vẫn ổn."
Ô nhiễm.
Là ô nhiễm gì?
Kiều Bạch thật ra có mấy suy đoán.
Hắn đã gặp qua không ít nguồn ô nhiễm.
Không phải tất cả nguồn ô nhiễm đều có hại cho sủng thú.
Ví dụ như, khả năng cao nhất hiện tại... Kiều Bạch suy đoán là năng lượng nguồn Thần Thoại.
Đúng vậy.
Năng lượng nguồn Thần Thoại tiêu tán ra cũng là một loại ô nhiễm đối với siêu phàm sinh vật bình thường.
Chịu đựng được, liền có thể có được lợi ích.
Không chịu đựng được... t·ử vong chính là kết cục cuối cùng.
Muốn nói đây là một loại ô nhiễm tuyệt đối là không có vấn đề.
Thực lực tăng lên nhanh chóng, cũng là do năng lượng nguồn Thần Thoại mang đến.
Thế nhưng...
Ánh mắt Kiều Bạch lại một lần nữa rơi vào mảnh vụn trong tay.
Vật này có thể áp chế ảnh hưởng tiêu cực của năng lượng nguồn Thần Thoại đối với siêu phàm sinh vật?
Kiều Bạch không khỏi hơi kinh ngạc.
Phải biết.
Hắn lúc trước cũng đã gặp qua những siêu phàm sinh vật hấp thu năng lượng nguồn Thần Thoại, lại không cách nào thật sự kh·ố·n·g chế, lợi dụng năng lượng nguồn Thần Thoại, kết cục của chúng.
Nếu như Hoa Hoa cũng biến thành như vậy...
Kiều Bạch lộ ra biểu cảm có chút đau đầu.
Vẫn là đừng nghĩ nữa.
Càng nghĩ càng khó xử chính mình!
Bất quá nếu thật sự là năng lượng nguồn Thần Thoại, chuyện này đối với Kiều Bạch mà nói dường như không phiền phức như vậy.
Dù sao.
Hắn đã từng gặp cả tàn ảnh hài cốt của sinh vật Thần Thoại chân chính.
Trong số sủng thú khế ước của hắn, cũng có những con đang tiến về phía trước theo hướng sinh vật Thần Thoại.
Vô luận là Tiểu Ô, hay Kiến Mộc Lily, đều là như thế.
Phương hướng tiến hóa của mấy sủng thú khác... Kiều Bạch cũng không cảm thấy không phải là phương hướng tiến hóa của sinh vật Thần Thoại.
Kiều Bạch đảo mắt một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên thân Kiến Mộc Lily.
Kiến Mộc Lily đột nhiên cảm thấy cành cây nhỏ của mình dường như đang gánh lấy sức nặng không thuộc về mình: "?"
Chờ chút?
Tại sao lại nhìn nó?
Kiến Mộc Lily lung lay cành cây.
Những người khác chỉ là theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Kiều Bạch, sau đó liền thấy một chậu giống như bồn hoa, ánh mắt của bọn họ so với Kiến Mộc Lily càng thêm mờ mịt.
"Đây là cái gì a?" Lý Cảm không thể nhịn được, hiếu kỳ tiến lại gần Kiến Mộc Lily, thoạt nhìn còn rất thơm, dùng ngón tay chọc hai cái.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Muốn xảy ra ngoài ý muốn.
Lý Cảm bị Kiến Mộc Lily hung hăng quật hai cái bằng cành cây.
"Ngao ngao!" Lý Cảm nắm đầu ngón tay của mình kêu gào: "Đau đau đau!"
"Không phải chứ! !"
Lý Cảm một bên đau đớn nhăn nhó dậm chân, một bên quay đầu nhìn về phía Kiều Bạch, trong thanh âm tràn ngập khó tin: "Đây là sủng thú của ngươi a! ? !"
Không chỉ Lý Cảm ngạc nhiên.
Uông Minh và Cát giáo sư biểu lộ cũng rất kinh ngạc.
Ngay cả Hoa Hoa cũng nghiêng đầu một chút.
Hả?
Sủng thú?
Đây thật sự không phải là bồn hoa sao?
Sủng thú Mộc thuộc tính bình thường thoạt nhìn không như vậy a!
Ngụy trang có phải là quá tốt rồi không?
"Đây là siêu phàm sinh vật gì?" Cát giáo sư lấy kính mắt từ trong túi áo khoác trắng ra đeo lên, nhìn về phía Kiến Mộc Lily, trong ánh mắt tràn đầy ánh mắt thăm dò học thuật.
Kiều Bạch bất đắc dĩ: "Cát giáo sư, chúng ta đang nói về tình huống của Hoa Hoa."
"A a a!" Cát giáo sư đã đi ra ngoài mấy bước lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ hoàn hồn.
"Gặp được siêu phàm sinh vật mới lạ, đây không phải lập tức không nhịn được... Khụ khụ!"
Nói xong Cát giáo sư chính mình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hắn mời người ta đến.
Lại không hiểu thấu để ý tới sủng thú của đối phương, còn muốn tự mình nghiên cứu một chút.
Nói đây đều là chuyện gì xảy ra a!
"Không sao." Kiều Bạch lắc đầu.
Không phải vậy còn có thể làm sao?
Được rồi.
Bệnh nghề nghiệp.
Hắn hơi lý giải một chút.
"Vấn đề của Hoa Hoa ta hẳn là có thể xử lý." Kiều Bạch mở miệng, không đợi Cát giáo sư vui mừng trở lại, Kiều Bạch nói tiếp.
"Bất quá không thể đứng ngoài quan sát."
Kiều Bạch nói xong nhìn về phía Cát giáo sư.
Ý kiến của Uông Minh và Lý Cảm không quan trọng.
Cát giáo sư không nghĩ tới Kiều Bạch sẽ nói như vậy, nét mặt của hắn thoạt nhìn có chút do dự.
Sau khi cân nhắc liên tục.
Cát giáo sư vẫn là gật đầu đồng ý.
"Chỉ cần tốt cho Hoa Hoa..." Cát giáo sư tiếng nói nghe có chút gian nan: "Liền không có vấn đề!"
Kiều Bạch mỉm cười.
"Yên tâm đi."
"Ta sẽ cố gắng hết sức trả lại cho ngươi một Hoa Hoa có thể mang về nhà."
Cho nên hiện tại ——
Thanh trừng, thanh trừng!
Phối hợp một chút!
Tự động thanh trừng!
Tình huống giống như Kiều Bạch nghĩ.
Ô nhiễm trên người ác mộng hoa chính là đến từ năng lượng Thần Thoại.
Nhưng điều này khiến Kiều Bạch càng thêm tò mò về mảnh vỡ mà Hoa Hoa nhả ra.
(còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận