Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 181 (1) : Quân Độ: Tuổi trẻ? Có thể có bao nhiêu tuổi? Ai còn không phải một thiên tài!

Chương 181 (1): Quân Độ: Tuổi trẻ? Có thể có bao nhiêu tuổi? Ai mà không phải là một thiên tài!
Kiều Bạch sờ lên cằm.
Giống như là đột nhiên phản ứng kịp điều gì đó.
Trước đó Ninh Như Tuyết xuất hiện, Kiều Bạch không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại xem xét kỹ...
Đúng vậy, thân là thành viên đốc sát tổ, Ninh Như Tuyết xuất hiện ở đây vốn dĩ đã có chút không đúng rồi?
Tối nay hỏi thử xem.
Kiều Bạch nghe A Vân và A Dũng ở trước mặt thay nhau kể, đếm những lời tỷ tỷ dặn dò trước khi rời đi.
Vụn vặt.
Giống như không có tin tức gì quá quan trọng.
Đều là những thứ như khi đi đường trời hơi lạnh thì mang thêm hai bộ y phục, có thành viên bị bệnh xin nghỉ phép nên lần này không thể đi cùng, ngọn núi năng lượng dồi dào, nghi ngờ bên trong có lượng lớn quặng Hồng Thổ hoặc là Hồng Nham Tinh.
Vân vân.
Kiều Bạch nhấn mạnh câu cuối cùng —— ngọn núi năng lượng dồi dào?
Nếu như không có chuyện Viêm Thành xảy ra, Kiều Bạch nghe được câu này, ý nghĩ sẽ giống như vị Ngự Thú Sư lục giai này.
Cho rằng bên trong ngọn núi có lượng lớn tài nguyên Hồng Thổ.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện.
Vậy thì không thể đơn giản như vậy mà xem xét.
Lại trò chuyện thêm một lát, xác định A Vân và A Dũng không có tin tức nào khác, Kiều Bạch khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Tình huống của tỷ tỷ các ngươi, ta sẽ giúp các ngươi chú ý." Kiều Bạch nhìn hai đứa trẻ, hết sức chăm chú nói.
A Dũng nghe Kiều Bạch hứa hẹn, nhìn chằm chằm Kiều Bạch một lúc lâu, tựa như là xác nhận lời Kiều Bạch nói có phải thật hay không.
Chỉ từ trên nét mặt Kiều Bạch, quả thật không nhìn ra một chút khinh thị nào.
A Dũng đột nhiên nhảy xuống ghế, "lạch cạch lạch cạch" chạy đến phía sau quầy đồ ngọt, một trận loảng xoảng tìm kiếm, không biết cầm thứ gì, lại chạy về phía Kiều Bạch.
"Cái này, cho ngươi!" A Dũng duỗi thẳng hai tay, đưa một vật giống như khăn vuông tới trước mặt Kiều Bạch.
Kiều Bạch sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy từ tay A Dũng.
Mở ra xem xét.
Đó là một chiếc khăn vuông kích thước khoảng 30x30.
Chất liệu sờ vào không phải loại hóa chất thường gặp hay thuần cotton, là một loại rất đặc biệt, Kiều Bạch cũng không rõ xúc cảm thế nào.
Rất dễ chịu.
Toàn bộ khăn vuông có màu tối, một màu đỏ tiếp cận màu bùn đất, bốn phía viền là màu xanh lục nhạt có độ bão hòa thấp, phần màu đỏ khiến Kiều Bạch vô thức nghĩ đến tên Hồng Thổ Thị, còn có tài nguyên Hồng Thổ bên trong Hồng Thổ bí cảnh.
Chính giữa khăn vuông là một hình thù đặc biệt giống như ba chiếc lá cây hợp lại.
Có chút lạ, nhìn lâu lại thấy có chút đẹp mắt.
A Dũng nhìn Kiều Bạch nhận khăn vuông, trong mắt còn mang chút không nỡ: "Đây là tỷ tỷ đưa cho ta, tượng trưng cho việc ta là thành viên tiểu đội thám hiểm Hồng Thổ!"
"Miễn cưỡng cho ngươi mượn, đến lúc đó ngươi phải trả lại cho ta nha!"
Kiều Bạch cười, hắn nhận lấy khăn vuông.
"Được."
Sân huấn luyện tiêu chuẩn Hồng Thổ.
Nơi này là sân huấn luyện Ngự Thú Sư lớn nhất ở Hồng Thổ Thị.
Yêu cầu thấp nhất để tiến vào là chứng nhận thân phận Ngự Thú Sư nhất giai.
Nhưng cho dù là như vậy, vào thời điểm bình thường, số lượng Ngự Thú Sư ra vào sân huấn luyện này vẫn nhiều không đếm xuể.
Không còn cách nào khác.
Tài nguyên Hồng Thổ Thị ở đây, Ngự Thú Sư muốn đến Hồng Thổ Thị thu hoạch tài nguyên chỉ có hơn chứ không kém, liên tục không ngừng.
Nếu ngay cả thân phận Ngự Thú Sư nhất giai cũng không có, muốn tiến vào Hồng Thổ bí cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, chi bằng trước tiên hãy tăng thực lực của mình lên.
Nhưng mà.
Một nơi bình thường người đến người đi, vốn dĩ rộn ràng náo nhiệt, hôm nay lại đặc biệt lạnh tanh.
Trong sân huấn luyện to lớn, nhìn không thấy điểm cuối, cũng không thấy nóc, chỉ có mười mấy người rải rác.
Ninh Như Tuyết vừa tiến vào, liền thấy một nam một nữ đứng giữa sân, giống như đang đối chiến, xung quanh bọn họ có một vòng Ngự Thú Sư vây quanh.
Thoạt nhìn giống như sủng thú của Ngự Thú Sư phổ thông đang đối chiến, những người khác đứng xem không có gì khác biệt.
Nếu như hai vị Ngự Thú Sư đang đối chiến kia không phải là Quân Độ tiên sinh và Hội nữ sĩ.
Nếu như không phải những Ngự Thú Sư vây xem kia, thấp nhất đều là thất giai Ngự Thú Sư.
Ninh Như Tuyết sẽ cảm thấy cảnh tượng này hết sức bình thường.
"Quân Độ tiên sinh, Hội nữ sĩ." Đối mặt với uy áp cùng khí thế cường đại bao trùm khắp sân huấn luyện, Ninh Như Tuyết ưỡn thẳng lưng, lại thêm việc ở đốc sát tổ cũng thường xuyên gặp đại lão cấp bậc này, cho nên mới không có rụt rè.
Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt mà thôi.
"Tình huống Hồng Thổ Thị cần hai vị hỗ trợ." Ninh Như Tuyết mở miệng nói.
Quân Độ tiên sinh quay đầu nhìn về phía Ninh Như Tuyết, mái tóc đuôi ngựa buộc nửa sau đầu cũng hất theo, hắn cười nhìn Ninh Như Tuyết, vẻ mặt mang theo vài phần vô lại lại có vài phần tà khí: "Ơ! A Tuyết à!"
"Ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi đừng vội, dù sao gấp cũng vô dụng."
"Trước chờ ta cùng tiểu Hội đánh xong rồi nói!"
Quân Độ tiên sinh khoát tay, áo khoác khoác hờ trên vai cũng lung lay theo hai cái.
"Ngươi cũng biết, ta vẫn luôn muốn cùng tiểu Hội so tài một phen, nhưng tiểu Hội cứ trốn tránh ta, không có cơ hội thích hợp."
"Đây này! Hôm nay cuối cùng cũng tóm được! Nhất định phải đánh xong rồi nói!"
Nói xong, Quân Độ lại lộ ra nụ cười sắc bén, nhìn về phía Hội nữ sĩ, trong mắt tràn đầy cảm xúc quyết tâm.
Ninh Như Tuyết: "..."
Ninh Như Tuyết liếc nhìn Hội nữ sĩ đang khoanh tay im lặng, từ lúc nàng tới đến giờ chưa hề nói một câu, tâm tình có chút phức tạp không nói nên lời.
Hội nữ sĩ có chút thảm.
"Mặc dù ta không muốn cắt ngang ngài, nhưng xin lỗi, không thể không cắt ngang." Nghe vậy Ninh Như Tuyết khẽ gật đầu, nhưng không định theo ý của Quân Độ.
Quân Độ: "..."
Quân Độ nheo mắt, biểu lộ khó chịu nhìn Ninh Như Tuyết.
"Nói một lý do hợp lý, nếu không..."
"Đã phát hiện quy luật của những ca bệnh sốt cao ở Viêm Thành, đồng thời thời gian xử lý còn lại rất ngắn, nếu không thể giải quyết trong vòng bốn mươi tám giờ, tình hình có thể sẽ càng hỏng bét hơn."
"Thêm thời gian ta chạy tới, hiện tại đã qua 17 giờ."
Quân Độ còn chưa kịp đánh đã bị ép thu tay lại.
Hội nữ sĩ đối diện nhìn biểu cảm khó chịu của Quân Độ, lộ ra một nụ cười.
Quân Độ: ... Đáng giận! Nắm đấm cứng lại!
Quân Độ hận không thể bất chấp tất cả kéo Hội nữ sĩ đánh một trận, nhưng Quân Độ càng rõ ràng hơn, việc quan trọng trước mắt là gì.
Nếu hắn thật sự làm như vậy, vậy sau này không cần nói nữa, đây thật sự sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời hắn.
Quân Độ còn chưa có ý định sớm kết thúc sự nghiệp như vậy.
Làm thiên vương tốt biết bao!
Còn có thể gặp được rất nhiều đối thủ thú vị!
"Đáng giận! Các ngươi hành động khi nào trở nên nhanh như vậy!" Quân Độ không nhịn được lớn tiếng phàn nàn, nghĩ lung tung.
Những Ngự Thú Sư xung quanh vốn cho rằng có thể chứng kiến màn đối chiến của hai vị Ngự Thú Sư bát giai cấp bậc Thiên Vương: ... Yên lặng ở trong lòng +1.
Mặc dù có chút không tốt lắm.
Nhưng bọn hắn thật sự cảm thấy đáng tiếc.
Đáng tiếc không được chứng kiến trận quyết đấu đỉnh cao này.
Đáng tiếc.
Cũng không biết lần sau còn có cơ hội hay không được thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận