Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 357 (1) : Một giây sau cùng thêm lên? Không biết hàng tốt!

Chương 357 (1): Một giây cuối cùng lại thêm vào? Không biết hàng tốt!
Mắt thấy thời gian sắp đi vào mười giây đếm ngược cuối cùng, Kiều Bạch không để ý nhiều như vậy, theo bản năng xông tới, tách Cát giáo sư và Hoa Hoa đang ôm nhau ra.
Cát giáo sư: "?"
Cát giáo sư nhìn về phía Kiều Bạch, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Nhưng mà, từ sự tín nhiệm đối với Kiều Bạch, Cát giáo sư theo quán tính thuận theo động tác của Kiều Bạch, tách ra khỏi Hoa Hoa.
"A?"
Hoa Hoa nghiêng đầu, bên trên nụ hoa màu đỏ tím.
Một bên Uông Minh và Lý Cảm: "!"
Hai người lần nữa bỗng nhiên mở to hai mắt, sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm cử động của ác mộng hoa.
Sợ ác mộng hoa không nói hai lời liền phát động công kích về phía Kiều Bạch.
Nhưng mà...
Kiều Bạch tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Ngay một khắc này.
Buff 【 tinh thần phòng hộ 】trên thân Hoa Hoa sắp về không, đã lại thêm vào?
Kiều Bạch: "?"
Đầu to hai cái. (Ý nói: một cái đầu mà suy nghĩ nhiều thành ra hai cái)
Một dấu chấm hỏi to đùng bay đầy đầu.
Ngay tại vừa rồi, ngay dưới mí mắt của hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Bạch trăm mối vẫn không có cách giải.
"Ngạch..." Cát Tông Ngôn nhìn Kiều Bạch một bộ muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nhẹ giọng nói: "Hoa Hoa... Hoa Hoa là có chỗ nào không đúng sao?"
Cát Tông Ngôn thanh âm rất nhẹ, nhìn về phía Kiều Bạch ánh mắt bên trong cũng mang theo vài phần lo lắng.
Hắn đặc biệt mời Kiều Bạch cùng tới đây, là bởi vì Kiều Bạch đã từng tiếp xúc với Hoa Hoa, năng lực chuyên nghiệp đủ cứng, cũng đủ hiểu rõ Hoa Hoa.
Một khi có tình huống như thế nào phát sinh...
Tốt a.
Tâm tình của Cát Tông Ngôn hiện tại cũng rất là phức tạp.
Hắn không rõ lắm, chính mình muốn từ trong miệng Kiều Bạch đạt được một đáp án như thế nào.
"Tình huống có chút kỳ quái." Kiều Bạch cũng không có giấu diếm.
Buff 【 ô nhiễm 】trên thân Hoa Hoa, Kiều Bạch chỉ là thấy được, còn không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra.
Nghiêm trọng trình độ tạm thời không biết.
Mà Kiều Bạch càng không rõ ràng lắm chính là, debuff vốn đã sắp đếm ngược, là thế nào đột nhiên lại nối liền.
Không sai, thêm lên.
【 tinh thần phòng hộ (239: 56: 12) 】
240 tiếng.
Ròng rã thời gian mười ngày.
Muốn nghiên cứu ra ngọn nguồn...
"Ta yêu cầu nhìn nhìn lại." Kiều Bạch biểu lộ thoạt nhìn tương đối nghiêm túc.
Không có đùa giỡn ý vị ở bên trong.
Thấy thế Cát Tông Ngôn hít thở sâu một hơi.
Xem ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, so với hắn dự đoán còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Cát Tông Ngôn lâu dài nhìn về phía Kiều Bạch, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Tốt, ta tin tưởng phán đoán của ngài, Kiều giáo sư." Từ trong lồng ngực thật dài phun ra một ngụm trọc khí, Cát Tông Ngôn môi mím thật chặt, tâm tình là khó nói lên lời phức tạp.
Nhưng Cát Tông Ngôn phân rõ nặng nhẹ.
Biết vào lúc này hắn chuyện nên làm nhất chính là phối hợp.
Nhìn về phía ác mộng hoa, Cát Tông Ngôn vươn tay, Hoa Hoa lại một lần nữa phối hợp cúi đầu xuống, ở trong tay của hắn cọ a cọ.
Một bên Lý Cảm cùng Uông Minh hai người liếc nhau một cái, từ trong ánh mắt của đối phương thấy được chấn kinh cùng khó có thể tin giống nhau.
Ách... Chậc chậc chậc!
Nói đúng là ai có thể nghĩ tới đâu!
"Rõ ràng cái tướng mạo thoạt nhìn thật hù dọa người..." Lý Cảm nhỏ giọng nói ra.
Đứng tại bên cạnh Lý Cảm, Uông Minh nghe nhất thanh nhị sở, cũng nhẹ gật đầu nói ra: "Thực lực cũng rất lợi hại... Ta xem chừng khoảng cách tiến giai cửu giai hẳn là cũng sẽ không quá xa."
Hai người ngươi một câu ta một câu, thảo luận phi thường hợp phách.
Chú ý tới động tĩnh bên này của Uông Minh và Lý Cảm, Kiều Bạch: "..."
Hai người kia có thể hay không làm chút chính sự?
Kiều Bạch cũng không khách khí.
Trực tiếp liếc mắt đưa qua.
"Hai người các ngươi."
Uông Minh và Lý Cảm đang thảo luận khí thế ngất trời: "? ? ?"
"Lại kêu chúng ta?" Lý Cảm không chắc chắn lắm đưa tay chỉ hướng cái mũi của mình.
Kiều Bạch ha ha một tiếng: "Không phải vậy đâu."
"Kỳ thật thanh âm của các ngươi có thể lại lớn một chút, dù sao tất cả mọi người nghe thấy." Kiều Bạch nói phong khinh vân đạm, gió êm sóng lặng.
Đột nhiên ý thức được cái gì Uông Minh cùng Lý Cảm: "..."
Hai người lần nữa liếc nhau một cái.
Len lén, yên lặng, có tật giật mình, quay đầu nhìn về phía Cát Tông Ngôn Cát giáo sư ở một bên.
Cát giáo sư đối hai người lộ ra một nụ cười lễ phép.
Ác mộng hoa cũng phi thường phối hợp nghiêng đầu nhìn xem hai người.
Uông Minh: "Khụ khụ."
Lý Cảm: "Khụ khụ."
Mất mặt ném về tận nhà!
Không nói không nói!
Kiều Bạch lúc này mới khẽ hừ một tiếng.
"Tìm một chỗ đi." Kiều Bạch không khách khí.
Tình huống của ác mộng hoa tương đối kỳ quái, Kiều Bạch còn cần kiểm tra một chút.
Uông Minh nghe vậy không có bất kỳ cái gì ý kiến.
Nếu như có thể mà nói, bọn hắn cũng không muốn chính diện đối đầu một sinh vật có được thực lực cường đại và tiềm lực siêu phàm như vậy.
Có thể sử dụng thủ đoạn hòa bình giải quyết là tốt nhất.
Nếu là còn có thể trái lại giúp một chút bọn hắn... Vậy thì càng tốt hơn!
Nghĩ tới đây Uông Minh lại liếc mắt nhìn ác mộng hoa.
... Tốt a.
Uông Minh ở trong lòng lắc đầu.
Làm người quan trọng nhất vẫn là phải học được biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.
Có một số việc không sai biệt lắm là được rồi.
Nghĩ quá nhiều không riêng gì làm khó siêu phàm sinh vật, cũng là làm khó chính mình.
"Đằng sau chính là một phòng nghỉ, bên này bình thường sẽ không có người tới." Uông Minh đi trước nhất dẫn đường.
Không cần thiết phải an bài lại một nơi khác.
Tuy nói ác mộng hoa khi đối mặt với Kiều Bạch và Cát Tông Ngôn, biểu hiện ra cảm xúc và tính ổn định đều cũng không tệ lắm, thoạt nhìn sẽ không tùy tiện phát cuồng.
Nhưng là, để phòng ngừa vạn nhất, không thể để cho bất luận cái gì ngoài ý muốn phát sinh.
Gần đây người ở thưa thớt, chính là địa phương thích hợp nhất.
Đối với cái này Kiều Bạch không có ý kiến.
Cát giáo sư càng không có ý kiến.
Lý Cảm?
Lý Cảm chỉ có thể mơ mơ hồ hồ ý thức được một điểm gì đó, càng nhiều?
Vậy liền thật không có...
Đế Quốc Tiêm Tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận